Thu Bong Chuong 538

By Quyt Nho - tháng 8 13, 2024
Views

Chương 538: Đừng giả chết nữa 

Người dịch: T_ring

Beta: Quýt

Buổi sáng ngày thứ hai, bầu trời vẫn tối tăm mù mịt.

Bạch Ấu Vi không biết bản thân ngủ quên lúc nào, quay qua hỏi Thẩm Mạc mới biết được đã là tám giờ.

Loại cảm giác này thật không tốt chút nào.

Đặc biệt vợ của Lý Chính là Mã Thị và hàng xóm của Lý Lại Tử là Lưu Thị. Lần lượt nửa đêm hành hung, cái này làm cho cô ngày càng cảm thấy, ngủ quên vào ban đêm là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Bên ngoài truyền tới giọng nói, Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết dường như đã tỉnh dậy.

Bạch Ấu Vi cũng chậm rãi rời giường, vừa suy nghĩ mọi tình tiết trong trò chơi vừa chậm rãi rửa mặt.

Tiếng cười như tiếng chuông bạc thỉnh thoảng vang vọng vào nhà. Cũng không biết đôi nam nữ ở ngoài kia đang trêu đùa cái gì. Bạch Ấu Vi hơi nhíu mày, không nói gì.

Thẩm Mặc thu dọn đồ đạc ổn thỏa ở một bên, cùng với Bạch Ấu Vi thương lượng:

“Mặc dù thông tin có hơi vụn vặt, nhưng kỳ thực chúng ta nắm dữ không ít manh mối,

Lý Thị không tên không họ;

Lý Thị gả cho Lý Khương Quý là một tên rất nghèo và nhiều bệnh tật;

Lý Thị thành hôn mười mấy năm nhưng không có con;

Lý Thị đối với dân làng mang hận ý sâu sắc;

Lý Thị không cho phép người ngoài chạm vào hài cốt của bà……

Thời xưa chuyên có những kẻ buôn người, Lý Thị xuất hiện ở trong làng tuyệt đối không phải do bà tự nguyện. Chúng ta có thể thử tìm những người phụ nữ không họ không tên như vậy. Nếu có thể gặp cùng nhóm phụ nữ bị buôn bán, thì có thể làm rõ thân phận của Lý Thị.”

Trong tay bọn họ có sổ ghi chép tên tuổi của dân làng, có thể đi tìm thử.

Bạch Ấu Vi gật đầu: “ Được”

Sau khi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đỗ Lai và Phó Diệu Tuyết đang đi dạo trong vườn ở bên ngoài.

Hai người này ngược lại là đang tình tứ.

Đỗ Lai đang làm ảo thuật dỗ dành Phó Diệu Tuyết vui vẻ, lúc thì biến ra một đóa mẫu đơn, lúc thì biến ra đóa thược dược. Trong không trung, ngón tay thon dài linh hoạt lật qua lật lại, giống vũ điệu chỉ thuộc về những ngón tay.

Phó Diệu Tuyết nhìn thấy cửa phòng của Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc mở ra, liền cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi:

“ Chào buổi sáng!”

Bạch Ấu Vi cũng cười cười: “ Tâm trạng tốt như vậy, là tìm ra cách để phá đảo trò chơi rồi sao?”

Nụ cười trên mặt Phó Diệu Tuyết cứng đờ: “......”

Ôi trời (1), nữ nhân này là quỷ sao!

(1) *Nguyên mẫu là 册那 là một từ trút giận thường được sử dụng trong tiếng Thượng Hải, nó không có ý nghĩa cụ thể và tương tự như 卧槽 ngọa tào.

     ……..

“ Không……Không có” Phó Diệu Tuyết kéo lấy cánh tay của Đỗ Lai, nghiêng đầu một cái gác ở trên vai Đỗ Lai: “ Chỉ cần ở bên bạn trai tôi, cho dù không thể phá đảo trò chơi, tôi cũng rất vui vẻ~”

“ Vậy thì tốt” Bạch Ấu Vi vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “ Nhưng mà tôi cùng với bạn trai tôi khẳng định sẽ thoát ra. Dù sao thì chúng ta vẫn còn hai mảnh ghép chưa sử dụng đến. Nói không chừng hai mảnh ghép này vẫn còn trong tay bạn trai cô, anh ta nói với cô chưa? Anh ta dùng mảnh ghép để đổi đạo cụ với tôi. Bây giờ nghĩ lại, lúc mới đổi đạo cụ là vì cứu cô? Ồ……Nói cách khác cô đã gián tiếp cứu mạng tôi và bạn trai tôi~”

Phó Diệu Tuyết: “......”

Ma quỷ ma quỷ ma quỷ ma quỷ!......

Bạch Ấu Vi nháy mắt nhìn cô ấy: “ Cô làm sao vậy?”

“......Không có gì” Phó Diệu Tuyết rất nhanh thay đổi lại nét mặt tươi cười, lấy một đóa mẫu đơn cài lên đầu mình. Hỏi Bạch Ấu Vi: “ Nhìn xem, đây là của bạn trai tôi tặng tôi, có đẹp không?”

Tâm tình Bạch Ấu Vi có chút khó hiểu, quan sát những đóa hoa xung quanh, nói: “ Loại hoa này cài trên đầu không cảm thấy khó chịu sao? Nói không chừng dưới những bông hoa này đã từng chôn thi thể.”

Phó Diệu Tuyết nghe vậy có chút khẩn trương: “ Không phải chứ……”

“ Này, cô nhìn chỗ ấy đi” Bạch Ấu Vi chỉ tay về hướng gốc bụi hoa.

Phó Diệu Tuyết nhìn qua, chỉ thấy một bụi hoa rậm rạp xum xuê, có một nửa cánh tay trắng bóc đang nằm lẫn lộn trong bùn đất!

“Aaaaaaa!!!”

Phó Diệu Tuyết thét lên!

Cô ấy dùng lực giật đóa mẫu đơn trên đầu xuống, điên cuồng chạy vào phòng, bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía!

“ Diệu Tuyết” Đỗ Lai vội vàng đuổi theo.

Đợi hai người kia đều đi rồi, sắc mặt Bạch Ấu Vi đột nhiên trầm xuống, không cảm xúc mà nhìn nửa cánh tay kia.

“ Đừng giả chết nữa, qua đây với tôi.’’ 

  • Share:

You Might Also Like

0 comments