Thu Bong Chuong 545

By Quyt Nho - tháng 8 14, 2024
Views

Chương 545: Liễu Nghiên Nhược

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Chỉ là sơ hở thôi, Bạch Ấu Vi chưa chắc sẽ nhìn ra được!

Lúc này, vấn đề là ai nhanh hơn, ai chủ động trước!

Phó Diệu Tuyết kiên định tiến về phía trước, nóng lòng muốn biết kết quả!

La la la

Sau khi hoàn thành trò chơi, sẽ được khen thưởng, đồng thời cũng sẽ nhận được một số lượng lớn mảnh ghép và đạo cụ. Sau đó, có thể mang đạo cụ vào mê cung. Đơn giản là bất khả chiến bại, quá tuyệt vời!

Cô ấy mỉm cười bước nhanh vài bước, ôm lấy cánh tay Đỗ Lai, tâm tình rất vui vẻ.

 ……

Nửa đêm, người phụ nữ vận chuyển xác lại xuất hiện.

Bà lão với mái tóc rối bù vừa lảm nhảm hát, vừa đẩy một chiếc xe cũ.

Những nếp nhăn trên mặt sâu như khe núi, da thịt trên người khô như gỗ chết. bà lão cụp mi xuống, chậm rãi lạ thường, nhưng đi đến đâu cũng không có dấu chân, chỉ có hai vết bánh xe sâu. ...

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng khi nhìn thấy lại cảnh tượng này Phó Diệu Tuyết vẫn cảm thấy sợ hãi!

Cô ấy nghĩ đến tiếng cười của người phụ nữ vận chuyển xác đêm qua, cách bà ta bò như một con nhện, càng nghĩ cô ấy càng sợ hãi, toàn thân run lên!

Nhìn thấy người phụ nữ vận chuyển xác càng ngày càng gần, Đỗ Lai đưa tay về phía Phó Diệu Tuyết: "Đưa bài vị cho anh, anh đi."

"Không... không được!" Phó Diệu Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng người đang chậm rãi bước đi trong đêm mưa: " Lỡ anh bị đuổi kịp thì sao, em có lợi thế hơn. Em không sợ âm khí..."

Em chỉ sợ ma thôi, chỉ thế thôi.

Phó Diệu Tuyết lại khích lệ bản thân: " Em... em sẽ dẫn bà ta đến nghĩa trang, anh đến phía trước đợi em." Đỗ Lai cau mày nhìn cô ấy: "Em có thể làm một mình được không?"

"Có gì mà không được?!" Phó Diệu Tuyết rất tức giận, cảm thấy Đỗ Lai đang cố gắng đánh bại dũng khí cuối cùng mà cô ấy đã gom góp được.

Cô ấy giận dữ nói: "Em chỉ là một con búp bê, bà ta không thể ăn thịt em hay làm tổn thương em! Anh có gì phải lo lắng?!"

Nói xong, không đợi Đỗ Lai thuyết phục lần nữa, cô ấy cầm bài vị lao vào mưa!

"Liễu Nghiên Nhược!" Phó Diệu Tuyết ở trong mưa hét lớn với bà lão!

Bà lão sửng sốt.

Thân hình bà đột nhiên cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Phó Diệu Tuyết.

Phó Diệu Tuyết thầm vui mừng!

Bài vị này thực sự có tác dụng!

Cô giơ tấm bài vị lên và hét to hơn: " Liễu Nghiên Nhược!"

Lần này, bà lão không những không lao tới tấn công mà còn ngơ ngác lùi lại nửa bước!

Phó Diệu Tuyết phấn khích đến mức cầm bài vị và hét lên: " Liễu Nghiên Nhược! Liễu Nghiên Nhược! Liễu Nghiên Nhược!"

Mỗi lần nghe tiếng hét, bóng dáng bà lão run rẩy, méo mó, mờ ảo, lúc ngưng tụ, lúc phân tán đi.

Phó Diệu Tuyết lo lắng nhìn theo, trong lòng tràn đầy hy vọng.

Chỉ thấy làn khói không ngừng co lại và run rẩy, cuối cùng biến thành một cái bóng nhỏ hơn, giống như một ngọn lửa, lao đi và biến mất hoàn toàn!

Đang lúc Phó Diệu Tuyết đang thắc mắc thì có tiếng xào xạc từ xe đẩy.

...Tấm thảm rơm đã di chuyển.

Phó Diệu Tuyết trong lòng thắt lại, không khỏi lùi lại nửa bước.

Sau đó nhìn thấy tấm bài vị trong tay mình.

Cô nghiến răng nghiến lợi, tiến về phía trước vài bước, lại hét lên với kẻ còn sót lại dưới tấm chiếu rơm: "Liễu Nghiên Nhược!"

Xào xạc!

Xác chết thối rữa đột nhiên ngồi dậy!

Phó Diệu Tuyết sợ đến mức gần như hét lên!

Xác chết nữ kêu cọt kẹt và quay đầu lại, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào cô ấy——

Trong nhất thời, Phó Diệu Tuyết dường như câm lặng, cô không thể nói được lời nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào thi thể biến dị.

Xác chết nữ cứng rắn giơ tay lên và lao về phía Phó Diệu Tuyết mà không hề báo trước!

Phó Diệu Tuyết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, điên cuồng hét lên!

"Ahhhhhh!!!"

Cô dùng hết sức lực chạy đến nhà lão thư sinh!

"Diệu Tuyết!" Đỗ Lai từ phía sau đuổi theo cô! "Ném bài vị cho anh!"

Phó Diệu Tuyết vừa khóc vừa hét, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, cô từ phía trước kêu lên: "Em không thể đưa cho anh! Thân thể của anh không chịu nổi âm khí của bà ta!"

Nhìn thấy cuối cùng cũng đến được cửa sân, cô lập tức bay về phía cửa!

Bang!

Phó Diệu Tuyết bị đẩy lùi về phía sau!

Cô phớt lờ cơn đau, đứng dậy và mở to mắt hỏi: "Cái gì, chuyện gì vậy?! Tại sao cửa lại khóa?!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments