Thu Bong Chuong 525

By Quyt Nho - tháng 8 12, 2024
Views

Chương 525: Nhà Họ Lý

Người dịch: Bạn Quýt


Thẩm Mặc và Đỗ Lai quay lại nhà của lý chính, phát hiện Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết đã chờ sẵn ở cửa.

Phó Diệu Tuyết nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi suốt đoạn đường, ánh mắt cứ như đang nhìn thấy vật hiếm có.

Bạch Ấu Vi hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của Phó Diệu Tuyết, chỉ quan sát Thẩm Mặc và Đỗ Lai từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Sao không thay quần áo?"

Họ đã đi khá lâu mà chưa thay đồ, chẳng lẽ đã bị việc gì làm chậm trễ?

Thẩm Mặc thản nhiên đáp: "Bon anh phát hiện một nơi, lát nữa sẽ dẫn các em đến đó. Trước tiên, kể lại tình hình bên em xem, có phát hiện gì không?"

"Ừm." Bạch Ấu Vi gật nhẹ đầu, "Khi đang viếng tang, đầu của lý chính rơi khỏi quan tài, vợ ông ta là Mã Thị đột nhiên phát điên cười lớn. Có khách nói rằng Lý thị cũng từng cười như vậy khi gặp chuyện, vì vậy bon em định đi qua nhà họ Lý xem sao."

"Thật trùng hợp." Thẩm Mặc cười, liếc nhìn Đỗ Lai, "Nơi bon anh phát hiện chính là nhà họ Lý, nơi Lý thị từng ở."

Bạch Ấu Vi lập tức hỏi: "Lý thị sống ở đâu?"

Khóe miệng Đỗ Lai nhếch lên một nụ cười lạnh: "Phía đông thôn, bên cạnh cây liễu già."

...

Bầu trời âm u, như thể sắp đổ mưa bất cứ lúc nào.

Bốn người vội vã tiến về phía đông ngôi làng.

Trên đường đi, Bạch Ấu Vi và Phó Diệu Tuyết kể lại câu chuyện về cái rìu cho Thẩm Mặc và Đỗ Lai nghe.

Đỗ Lai nghi hoặc nói: "Như vậy, kẻ giết lý chính hẳn là người trong nhà ông ta. Trò chơi sẽ không đưa ra manh mối vô ích. Có lẽ kẻ sát nhân ở cả hai vụ là cùng một người. Người phụ nữ vận chuyển xác vì còn oan khuất nên không thể chôn cất chồng mình."

"Người xưa thực sự có câu ‘chết không nhắm mắt’," Thẩm Mặc suy nghĩ một lát rồi nói, "Chồng của Lý thị và chồng của Mã Thị đều bị chém đứt đầu. Rất có khả năng hung thủ ở cả hai vụ là cùng một người. Nếu dựa trên giả thuyết oan khuất, chỉ có tìm ra hung thủ thì Lý thị mới có thể an táng di hài của chồng."

"Nếu không dựa vào giả thuyết oan khuất để suy luận thì sao?" Phó Diệu Tuyết tò mò hỏi.

Bạch Ấu Vi nói: "Người chết mà không thể an nghỉ có hai lý do — hoặc là có thù chưa trả, hoặc là có nguyện vọng chưa hoàn thành."

Vậy thì người phụ nữ vận chuyển xác là vì thù chưa trả, hay là vì nguyện vọng chưa hoàn thành?

Ngôi làng không lớn, bốn người vừa nói chuyện vừa không nhận ra đã đến đầu làng phía đông, nơi có một căn nhà đất.

So với căn nhà ngói gạch xanh rộng lớn của lý chính, nhà họ Lý trông vô cùng nghèo nàn.

Chỉ có một căn nhà gạch, bếp là một cái chòi rơm dựng tạm trong sân. Tường sân đơn sơ, chỉ là những cành cây và rơm trộn với bùn vàng, cao đến ngang người, trên đầu tường cắm một hàng tre nhỏ, chỉ cần rút mạnh là bụi đất rơi lả tả xuống.

Cổng sân bị khóa, ổ khóa đã rỉ sét, Thẩm Mặc không tốn nhiều sức đã kéo cái móc khóa khỏi cửa gỗ.

Bên trong lạnh lẽo hoang vắng...

Sau khi Lý "đầu trọc" và Lý thị qua đời, nơi này không còn ai ở nữa.

Trong sân, những tấm bùa vàng lấm bụi bay theo gió, cỏ dại trên mái nhà xào xạc đung đưa, cửa nhà khẽ đẩy là mở ra với âm thanh kẽo kẹt...

Nơi này đã từng diễn ra hai tang lễ liên tiếp, trong nhà vẫn còn dấu vết của việc bày biện linh đường, vài tờ giấy tiền vàng mã phủ đầy bụi, vài cây nến trắng đã cháy hết, và một tấm bài vị đặt giữa nhà.

Trên bài vị ghi dòng chữ [Bài vị của vong phu Lý Khương Quý].

Lý Khương Quý, hẳn là tên thật của Lý "đầu trọc".

"Chẳng phải Lý thị cũng đã chết sao? Tại sao trong nhà chỉ có một bài vị?" Phó Diệu Tuyết tò mò chọc chọc vào tấm bài vị.

Đỗ Lai kéo tay cô lại, "Lý thị chết rồi, trong nhà không còn ai, đương nhiên sẽ không có ai lập bài vị cho bà ấy."

Có những lúc trong nhà người ta ít người, đám tang phải nhờ hàng xóm giúp đỡ lo liệu, nhưng bài vị là thứ mà chỉ thân nhân ruột thịt mới có thể lập.

Bạch Ấu Vi quan sát toàn bộ căn nhà, lẩm bẩm: "Sao họ lại không có một đứa con nào..."

"Hay là chúng ta đi hỏi hàng xóm." Thẩm Mặc đề nghị.

Anh vừa mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng.

Đã từng đọc qua cổ văn, từng giải mã khóa Lỗ Ban, vậy lần này... sẽ là gì đây?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments