Chương 534: Hu Hu
Người dịch: Quýt
—
“Hu hu!——” Phó Diệu Tuyết khóc òa: "Bạn trai tôi sắp chết rồi! Tôi còn tâm trạng nào mà hát hò nữa chứ!!!”
“Mau hát đi! Có lẽ sẽ dụ được người phụ nữ vận chuyển xác tới!” Bạch Ấu Vi sốt ruột hét lớn: "Nhanh lên, hát ngay đi!!!”
“Cái gì?” Phó Diệu Tuyết sững người, sau đó mới phản ứng lại: "Phải rồi, lần trước hát thì dẫn dụ được người giấy, có khi đoạn hát này có thể chiêu hồn quỷ?!”
Cô nhìn ra ngoài cửa, màn mưa mờ mịt che khuất tầm nhìn, không thể thấy được tình cảnh của Đỗ Lai và Thẩm Mặc, chỉ nghe thấy tiếng cười ghê rợn vang vọng.
Nhưng nếu thật sự dẫn người phụ nữ vận chuyển xác tới, Đỗ Lai và Thẩm Mặc có thể thoát hiểm, còn cô và Bạch Ấu Vi thì sao?
Cánh cửa hỏng của căn nhà này đã không khóa được từ lúc họ vào, hoàn toàn không thể ngăn lại!
...Không quan tâm nữa!
Phó Diệu Tuyết hét lên giữa màn mưa đen kịt: “Đỗ Lai!!! Chạy đến nhà lão thư sinh! Nếu không chúng ta chia tay! Chia tay đó!!”
“Đừng nói nhảm nữa! Hát mau lên!” Bạch Ấu Vi thúc giục.
Phó Diệu Tuyết tức giận: “Tôi phải nhập tâm đã!”
Bạch Ấu Vi còn sốt ruột hơn: “Nhập tâm thêm vài giây nữa là cô sẽ phải đi chuyển xác cho Đỗ Lai đó!!!”
Phó Diệu Tuyết bật khóc: “Chết tiệt! Cô im đi! Đừng có dọa tôi!”
Lúc này, từ xa xa vang lên tiếng Đỗ Lai gọi: “Miểu Tuyết! Dùng mảnh ghép! Ra ngoài chờ tôi!”
Tiếng gọi dần xa, dường như anh đã chạy về phía nhà lão thư sinh.
Phó Diệu Tuyết sờ soạng trên người, phát hiện có một mảnh ghép mỏng giấu trong thắt lưng.
Cô ta tức tối: “Tên khốn này lén giấu từ bao giờ…”
Rồi lại liếc nhìn ra màn mưa ngoài kia, cuối cùng cắn răng mở miệng hát:
“Thoắt một cái…
Thoắt một cái khí lạnh ập đến, mây đen giăng kín.
Ta đành chỉnh lại giày mà không dám dừng chân.
Hoang vu đồng nội, chẳng nơi nào để thân.
Từng đợt,
Từng đợt gió lạnh mưa buốt, thấm ướt tà áo.
A…
A…”
Khi Phó Diệu Tuyết đang hát, cô nghe thấy Bạch Ấu Vi phía sau nói: “Thầy Thừa, nhanh đưa tay cho tôi!”
Phó Diệu Tuyết nổi da gà, rõ ràng trong nhà chỉ có hai người họ, Bạch Ấu Vi đang nói chuyện với ai?!
“Bạch Ấu Vi, cô lại dọa tôi rồi!” Cô khóc mếu: "Cô làm tôi quên lời rồi đấy…”
Vừa định quay lại nhìn, thì đột nhiên cổng trước bị đập tung ra! Một bà lão khô héo như cành củi bò nhanh như chớp vào sân!
“Á á á á á!!!” Phó Diệu Tuyết thét lên sợ hãi!
Bạch Ấu Vi ném mạnh thứ gì đó ra ngoài!
Phó Diệu Tuyết chưa kịp nhìn rõ, lại thấy một bóng trắng lướt qua mắt, đó là con thỏ bông của Bạch Ấu Vi. Nó nhảy xuống, đối mặt với con quái vật, phát ra những tia sét loé sáng!
Người phụ nữ vận chuyển xác rùng mình, lùi lại hai mét.
Phó Diệu Tuyết nhanh chóng nấp sau lưng Bạch Ấu Vi, kinh ngạc kêu lên: “Vật phẩm của cô lợi hại quá!”
“Mau đi đóng cửa lại!” Bạch Ấu Vi ra lệnh.
Phó Diệu Tuyết ngẩn ra: “Còn con thỏ của cô thì sao?”
“Đừng lo cho nó!” Bạch Ấu Vi ra lệnh: "Đóng cửa nhanh lên!”
Phó Diệu Tuyết vội đóng cửa lại, rồi dùng cái bàn gỗ mục duy nhất trong phòng để chặn cửa, hai tay giữ chặt mép bàn!
Người phụ nữ vận chuyển xác bị sét đánh lui lại, nhưng ngay sau đó lại lao tới!
Rầm!
Cả cánh cửa rung lên!
Phó Diệu Tuyết hoảng sợ: “Sao con quái vật này không sợ sét chứ?!”
Ngoài sân lại loé lên ánh sáng xanh tím—
Lần này tia sét bùng nổ mạnh mẽ, phát ra một tiếng nổ vang trời!
Sau đó, bên ngoài im bặt.
Phó Diệu Tuyết không còn nghe thấy tiếng bà Lý đập vào cánh cửa nữa. Cô hồi hộp nhìn qua khe cửa, chỉ thấy người phụ nữ vận chuyển xác vội vã rời đi, bò ra khỏi sân.
“Bà ta đi rồi?!” Phó Diệu Tuyết mừng rỡ: "Bà ta sợ sét!”
“Bà ta không sợ sét, mà sợ thi thể bị cướp mất.” Bạch Ấu Vi lạnh giọng nói: "Dọn bàn đi, nhân lúc bà ta không chú ý, chúng ta mau chạy đến nhà lão thư sinh để trốn tạm.”
0 comments