Thu Bong Chuong 540

By Quyt Nho - tháng 8 14, 2024
Views

Chương 540: Đây là tín vật

Người dịch: Thorlun

Beta: Quýt

Phó Diệu Tuyết và Đỗ Lai đi tới sảnh chính, lão thư sinh tiếp đón bọn họ.

Không biết có phải vì đang là ban ngày không, người đàn ông ngồi ở sảnh chính đã biến mất.

Mặc dù không có hình giấy, nhưng chỉ nhìn hai chiếc ghế tựa cao cũng đủ khiến Phó Diệu Tuyết sợ hãi, không dám nhìn nữa, trực tiếp dẫn Đỗ Lai đến phía sau sảnh chính. ——

Đó là phòng của lão thư sinh.

Nội thất bên trong còn lộng lẫy hơn bên ngoài nhiều, có bồn rửa bằng vàng ròng, bình sứ tinh xảo có hoa văn, gối bằng ngọc trắng như tuyết, giá gương chạm khắc tinh tế...

Phó Diệu Tuyết đi tới một chiếc giường cực kỳ lộng lẫy, đưa tay vỗ nhẹ chiếc chăn màu vàng trên giường.

"Nhìn xem, ga trải giường và chăn ga gối đệm đều được thêu bằng chỉ vàng. Loại người nào lại ngủ trên một chiếc giường như vậy? Cho dù có cao quý như hoàng đế cũng chắc chắn sẽ không ngủ trên đó, phải không?"

Vừa nói, cô vừa mỉm cười và nhìn quanh nhà.

"Chỉ có một loại người có thể ngủ trên kiểu giường này, đó chính là người chết. Căn phòng này cơ bản là chuẩn bị cho người chết, tất cả đồ vật đều là đồ chôn cất!"

Đỗ Lai đi đến bàn trang điểm, mở ngăn kéo nhỏ ra, trong đó có mấy chiếc lược và kẹp tóc dành cho phụ nữ rất tinh xảo.

Đầu tiên, lão thư sinh cho rằng ông đã "làm quan mấy chục năm", vì trước đây ông đã từng làm quan nên việc nhà cửa trang hoàng lộng lẫy hơn là điều bình thường.

Thứ hai, chiếc gương có thể đã được vợ của lão thư sinh sử dụng, chưa nhìn thấy không có nghĩa không có, không phải vì nhìn thấy chiếc gương được phụ nữ sử dụng làm liên tưởng đến người phụ nữ vận chuyển xác.

Bây giờ nhìn vào căn phòng này, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đồ đạc và cách bài trí giống… một phòng ngủ hơn.

Và chiếc giường đó...

Chăn ga gối đệm thêu chỉ vàng, đắp lên người, không cảm thấy khó chịu sao?

Nếu phỏng đoán của Phó Diệu Tuyết là đúng thì căn phòng này là lăng mộ và ngôi nhà này chính là nghĩa trang.

Họ đã sống trong ngôi mộ!

Ý nghĩ này khiến Đỗ Lai cau mày.

"Anh tìm được tín vật chưa?" Phó Diệu Tuyết lục lọi khắp phòng: " Em nghĩ nó chắc chắn ở trong nhà này."

Đỗ Lai từ trong ngăn kéo nhỏ trên bàn gương lấy ra mấy chiếc lược gỗ và kẹp tóc, không chắc lắm.

"Những thứ này có thể được sử dụng làm tín vật, nhưng anh nghĩ... nó nên đặc biệt hơn một chút. "

"Sao anh không cầm trước đi?" Phó Diệu Tuyết cầm lấy một mặt dây chuyền ngọc, ôm gối ngọc trên giường: " Có lẽ chúng đều có thể dùng được."

Đỗ Lai khẽ cau mày hỏi: "Nhưng nếu người phụ nữ vận chuyển xác được chôn ở đây, thì chuyện gì đã xảy ra với lão thư sinh? Hai người giấy thì sao? Những vấn đề này vẫn chưa được làm rõ..."

"Chỉ cần nó có thể xuất hiện, câu trả lời là gì không quan trọng ~" Phó Diệu Tuyết nhìn trái nhìn phải và thở dài: " Nhưng anh nói đúng, để dụ được người vận chuyển thi thể đến đây, mình phải tìm được thứ gì đó đặc biệt.. . Những chiếc vòng tay, những chiếc kẹp tóc và những chiếc túi này đều quá tầm thường."

Họ chỉ có thể lấy tất cả những đồ đáng nghi.

Không dám lãng phí thời gian nữa, sợ rằng Bạch Ấu Vi cùng Thẩm Mặc phát hiện, cũng lo lắng lão thư sinh đột nhiên xuất hiện.

Lúc rời đi, Phó Diệu Tuyết không khỏi nhìn lại lần nữa.

Cái nhìn này khiến cô dừng bước.

"Có vẻ như..."

Cô do dự, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn dài giữa phòng chính, nơi đặt những tấm bia tưởng nhớ cha mẹ được lão thư sinh cất giữ.

"Có chuyện gì vậy?" Đỗ Lai hỏi cô.

"Chờ em một lát." Phó Diệu Tuyết buông hết đồ đạc trong tay xuống, chậm rãi từng bước đi về phía cặp bài vị.

Thật ra tối hôm qua cô cũng có chút lo lắng, nhưng cô sợ người giấy nên không dám nhìn nhiều.

Nhưng bây giờ...

Phó Diệu Tuyết đưa tay nhẹ nhàng di chuyển cặp bài vị ra xa.

Nhìn thấy một tấm bia mộ nhỏ hơn phía sau cặp bài vị.

Phó Diệu Tuyết nhặt nó lên, có chút khó tin, nhưng càng ngạc nhiên hơn: "Em tìm thấy... tấm bia mộ của người phụ nữ vận chuyển xác!"

Cô quay lại giơ tấm bia mộ cho Đỗ Lai, anh vui mừng khôn xiết!

"Đây là tín vật! Đỗ Lai, chúng ta có thể thông qua rồi!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments