Chương 572: Thật là tốt
Người dịch: Quýt
—
Tô Mạn sững sờ, ngơ ngác lặp lại lời anh ta: “Chân của anh cũng đã khỏi rồi?”
“Ừ...” Lô Vũ Văn cúi đầu nhìn xuống bàn chân bị tật của mình, cảm thấy không thể tin nổi.
Bàn chân này của anh vốn bị khuyết tật bẩm sinh. Sau khi trải qua phẫu thuật, anh có thể đi lại được, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng dáng đi tập tễnh của anh vẫn rất rõ ràng, không được đẹp mắt.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tan học hay hết giờ, anh luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Vì anh không muốn ai nhìn thấy mình bước đi khập khiễng.
Không ngờ, vì mê cung này, cái chân đã bị tật suốt hơn hai mươi năm của anh lại có thể khỏi hoàn toàn như vậy?
Dù trước đó Tô Mạn đã nói rằng mê cung có thể cải thiện thể chất của con người, nhưng sự thay đổi này vẫn quá... quá kỳ diệu...
Còn Tô Mạn lại nghĩ đến một điều khác ——
Thì ra mê cung không chỉ chữa được những vết thương gần đây, mà ngay cả những vết thương cũ cũng có thể được chữa khỏi!
Chân của Lô Vũ Văn có thể khỏi, vậy chân của Bạch Ấu Vi cũng có thể lành lại sao?!
Nghĩ đến điều này, Tô Mạn càng thêm phấn khích, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Lô Vũ Văn, vui mừng nói: “Thật là tốt quá! Lô Vũ Văn! Thật là tốt quá! Thật là tốt quá!...”
Lô Vũ Văn bị cô ôm lấy, mặt hơi ửng đỏ.
Mặc dù trải qua sinh tử bên nhau đúng là dễ nảy sinh những cảm xúc khác biệt, nhưng sự nhiệt tình của Tô Mạn vẫn khiến anh bối rối. Trong lòng vừa cảm thấy không thoải mái, nhưng đồng thời cũng thấy ấm áp, anh không ngờ Tô Mạn lại quan tâm đến mình như vậy.
Lô Vũ Văn ngập ngừng đưa tay ra, cũng... ôm lấy Tô Mạn.
Tô Mạn đột nhiên buông anh ra, phấn khích nói: “Nhanh xem, anh đã lấy được mấy mảnh ghép rồi?”
Anh ngẩn người, mở lòng bàn tay ra, bên trong có hai mảnh ghép.
“Thứ này... là mảnh ghép sao?” Lô Vũ Văn khẽ vuốt ve miếng kim loại mỏng màu bạc đó, rồi thử ghép hai mảnh lại với nhau, nhưng răng cưa ở hai bên không thể khớp được.
“Trước giờ tôi chưa bao giờ lấy được nhiều mảnh ghép đến vậy!” Tô Mạn vui vẻ vô cùng, “Lô Vũ Văn, chúng ta là những người đầu tiên vượt qua mê cung này, nên mới có tổng cộng 5 mảnh ghép! 5 mảnh! Dù có chết 5 lần trong trò chơi cũng không sao nữa rồi!”
Lô Vũ Văn không nhịn được mà bật cười, “Cô à, sao nhanh thế đã nghĩ đến chuyện chết rồi…”
Tô Mạn cầm lấy mảnh ghép, cười cười, rồi cười mãi lại đỏ mắt, mũi cay cay, không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô vừa cười vừa khóc, bản thân cũng không rõ cảm xúc của mình là gì.
Lô Vũ Văn khẽ vỗ vai an ủi cô.
Lúc này, khung cảnh xung quanh lại lần nữa biến đổi, chỉ còn lại một màu trắng xóa, cùng với một cánh cửa vô cùng cao lớn, tỏa ra ánh sáng trắng.
“Mê cung chiến tranh đã tiến triển hơn 55%, xin mời các tuyển thủ dự bị vào khu vực đăng ký.”
Một câu nói bỗng vang lên bên tai.
Lô Vũ Văn nghi hoặc nhíu mày, hỏi Tô Mạn: “Vượt qua mê cung thì phải đăng ký gì sao?”
Tô Mạn cũng mơ hồ không hiểu, nhẹ lắc đầu: “Tôi không biết, trước đây khi ra khỏi mê cung, chưa từng có chuyện này xảy ra…”
Lô Vũ Văn lại quan sát môi trường xung quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phát sáng kia.
Ngoài việc đi qua cánh cửa, họ không có nơi nào khác để đi.
“Đi thôi, vào xem thử chuyện gì đang xảy ra.”
“Ừ…”
Hai người sánh bước tiến vào cánh cửa đó ——
Ánh sáng chói lóa đón lấy họ.
Tô Mạn và Lô Vũ Văn theo phản xạ nhắm mắt lại. Khi mắt đã quen với ánh sáng, cả hai phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng khổng lồ, màu trắng.
Nói là phòng thì không chính xác, phải nói là quảng trường thì đúng hơn, vì nó quá rộng lớn, chỉ có điều bốn phía đều khép kín, kể cả trần nhà cao vời vợi không thấy điểm dừng.
Khắp nơi chỉ một màu trắng.
Sàn nhà, tường, trần đều được tạo thành từ những khối vuông màu trắng, cảm giác khi chạm vào là sự kết hợp giữa kim loại và thủy tinh, rất khó để miêu tả.
Bên trong căn phòng, lác đác vài người đang đứng, hiện tại họ đều đang cảnh giác nhìn về phía Tô Mạn và Lô Vũ Văn.
Tô Mạn ngạc nhiên phát hiện, ở đây… hầu như toàn là người nước ngoài.
0 comments