Chương 148: Lịch sử trò chuyện
Cô đưa ly sữa lên miệng cậu, kiên nhẫn và yên lặng nhìn cậu.
Lúc đó, Lãnh Không bỗng thấy muốn khóc. Cậu hé miệng, để cô đút cho mình từng ngụm sữa nhỏ.
Chẳng mấy chốc ly sữa đã cạn. Cậu vừa định đưa tay ra nhận lấy ly, thì thấy tay cô run lên rồi rơi xuống, chiếc ly rơi xuống đất và vỡ tan.
Lãnh Không cúi đầu nhìn mảnh vỡ, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ: Cô ấy yếu đến mức cầm không nổi một cái ly.
Ý nghĩ đó ngay lập tức gắn liền với vô số khuôn mặt trắng bệch của Thời Vụ Thanh trong trí nhớ của cậu, đồng loạt ùa về!
"Mẹ..." Cậu mở to mắt đầy sợ hãi.
"Tiểu Không, yêu thương, phải hiền lành, phải dũng cảm." Cô yên lặng nhìn cậu, khẽ nói.
Lãnh Không hoảng loạn, không hiểu sao thái độ của cô lại thay đổi đột ngột, nhưng dù sao đi nữa, điều cần làm lúc này là đi tìm bác sĩ!
Cậu vội vàng xoay người, chạy nhanh ra ngoài!
Và cậu không hề biết rằng, đó chính là lần gặp cuối cùng của họ.
—
[Tỉnh táo rồi... nhưng đó là lần tỉnh táo cuối cùng (lau nước mắt)]
[Có lẽ cô ấy chưa thật sự tỉnh, chỉ là vô thức muốn an ủi Tiểu Không thôi]
[Cuối cùng thì ngày này cũng đến]
[Tôi khóc chết mất, cô ấy thật sự dịu dàng quá!]
[Thanh Thanh! Đừng mà! Tôi cũng không nỡ để cô ấy ra đi!]
—
Tội danh vi phạm quy định của Tư Thiên Uyên đã bị phơi bày trước công chúng, cảnh sát cũng đã lục soát nhà hắn từ trong ra ngoài.
Doãn Y Y cảm thấy rất mâu thuẫn. Dù sao đi nữa, sự giúp đỡ của Tư Thiên Uyên với cô trước đây cũng là thật.
Cô đến nhà giam thăm hắn. Người đàn ông trước mặt giờ đã không còn giống hình ảnh ngày xưa nữa.
Thấy cô đến, hắn không giận, cũng không vui, chỉ như đang nhìn một người xa lạ, lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Doãn Y Y không hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Ngày 17.”
Tư Thiên Uyên im lặng rất lâu, sau đó mệt mỏi nói: “Điện thoại của Thanh Thanh ở chỗ tôi, trong đó có thứ mà nếu cô không xem, cả đời này sẽ hối hận.”
Doãn Y Y không hiểu được, nhưng vẫn đi tìm chiếc điện thoại đó.
Không biết vì sao, hôm nay cô có cảm giác bất an lạ thường, như thể sắp có chuyện khủng khiếp xảy ra.
Sau khi lấy được điện thoại, Doãn Y Y định tìm người mở khóa. Trên đường, cô thử vài mật mã nhưng đều không thành công.
Cuối cùng, khi đang đợi đèn đỏ, cô tiện tay nhập ngày sinh của mình.
Lúc nhập vào, cô còn cười nhạo bản thân, nhưng giây sau, cô chết lặng – Đã mở khóa được.
Mật khẩu của Thời Vụ Thanh, vẫn là ngày sinh nhật của cô, giống như năm năm trước.
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ Thời Vụ Thanh hận cô đến mức ngay cả mật khẩu cũng phải lấy ngày sinh của cô để nhắc nhở bản thân?
Không thể nào!
Doãn Y Y đứng dưới ánh nắng, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Lời Tư Thiên Uyên lại vang lên bên tai. Cô đưa tay bịt miệng, cố gắng làm ngơ nhịp tim bất thường, bắt đầu điên cuồng lướt xem điện thoại của Thời Vụ Thanh!
Là gì? Là thứ gì cơ chứ?
Mục ghi chú tên cô trong máy Thời Vụ Thanh vẫn là:[Y Y Thiên sứ nhỏ]!
Doãn Y Y run rẩy mở đoạn trò chuyện. Lần cuối cùng hai người nhắn tin là hơn hai tháng trước.
[Hôm nay sẽ được gặp cậu rồi, vui quá đi mất!]
[Y Y, mấy năm không gặp, chắc cậu đã xinh đẹp hơn rồi nhỉ! (hôn.hình.jpg)]
[Chỉ là… giờ chắc cậu rất ghét tớ.]
[Nhưng không sao cả, chỉ cần biết cậu vẫn sống tốt, tớ yên tâm rồi…]
[Y Y, sau này tớ không thể ở bên cậu nữa, quên tớ đi nhé.]
Sau câu đó, suốt hơn hai tháng, chủ nhân chiếc điện thoại không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Doãn Y Y cảm thấy ngạt thở, đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ còn bản năng điều khiển tay lướt lên phần trên.
Số điện thoại đó cô đã bỏ lâu rồi, nên đoạn “trò chuyện” thực ra chỉ là những dòng độc thoại mà Thời Vụ Thanh gửi đi – không bao giờ có hồi đáp.
Tin nhắn rất dày đặc, gần như ngày nào Thời Vụ Thanh cũng gửi. Có tin chỉ là ghi chú rời rạc, có tin là chia sẻ tâm trạng, nhiều nhất vẫn là nỗi nhớ da diết.
Ngoài ra… Còn có vô số nỗi hoang mang.
Đây giống như một cuốn nhật ký nửa vời – kiểu độc thoại một chiều.
Từ những câu hỏi ban đầu như:[Cậu rốt cuộc đã đi đâu rồi?], dần dần biến thành những dòng thể hiện nội tâm:[Tớ không biết phải đi đâu để tìm cậu, nhưng tớ sẽ không từ bỏ.]
Cô nói: [Y Y, tớ thật sự hận Lãnh Thần. Hắn đáng chết]
Cô nói: [Nhưng tớ càng hận chính mình hơn. Nếu hôm đó tớ không kéo cậu ra ngoài chơi… Xin lỗi, xin lỗi Y Y]
Cô lại nói:[Không có cậu bên cạnh, tớ thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa nữa… Y Y, nếu cậu có thể nhìn thấy, đừng chơi trốn tìm với tớ nữa được không? Tớ thật sự rất nhớ cậu]
Chương 149:[Thế giới 2] Kết thúc
Nước mắt khiến tầm nhìn của Doãn Y Y trở nên mờ nhòe. Cô lau mạnh nước mắt, lướt nhanh và máy móc qua từng tin nhắn:
[Lãnh Thần vẫn rất ghét tớ, nhưng tớ sẽ không từ bỏ]
[Con của cậu đáng yêu lắm]
[Tớ nghi ngờ Giả Mộng Mai chính là người hại cậu]
[Tớ lo cho cậu lắm, Y Y, đừng dọa Thanh Thanh được không]
[Y Y, tớ đã tìm được người đã gặp cậu hôm đó, lần này nhất định sẽ có manh mối]
[Không có... lại rơi vào bế tắc rồi... Tớ thật vô dụng]
[Dạo này tớ có cảm giác rất bất an...]
[Tớ sợ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa]
[Y Y~ đến gặp tớ lần cuối đi mà (chạy qua.jpg) (chạy lại.jpg)]
[Chết rồi, tớ không thể quay về nhà họ Lãnh được nữa... nhưng cậu đừng lo cho Tiểu Không, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với thằng bé]
[Hình như tớ sắp chết rồi... nhưng lúc tớ chết, tớ cũng không muốn thấy cậu rơi nước mắt]
...
Từng dòng tin nhắn như từng nhát búa nện mạnh vào trái tim Doãn Y Y!
Thời Vụ ghen tị với cô? Chán ghét cô?
Vậy những điều này là gì?!
Từ lúc cô mất tích đến giờ, ba năm không ngừng gửi tin nhắn – vậy là gì chứ?!
Là gì đây?!
Cái đồ ngốc đó!
Doãn Y Y đột nhiên quay đầu bỏ chạy như điên, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả thế giới trong mắt cô như bị làm mờ bởi sương mù. Cô suýt nữa vấp ngã mấy lần, người đi đường đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Nhưng cô không thể bận tâm được nữa!
Trong đầu Doãn Y Y bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Phải tìm được Thời Vụ Thanh!
Phải tìm được cô ấy!
Sau khi đọc những tin nhắn đó, còn điều gì mà cô chưa hiểu chứ?
Cô đã hiểu lầm cô ấy rồi!
Những gì cô nghe thấy hôm đó chẳng qua là Thanh Thanh cố ý nói để bảo vệ Tiểu Không!
Rõ ràng bản thân còn chẳng bảo vệ nổi mình, rõ ràng đã rơi vào vực sâu, vậy mà vẫn nghĩ đến việc bảo vệ đứa trẻ giúp cô!
Thời Vụ Thanh! Đồ ngốc! Đồ ngốc đáng chết!
Tại sao lại lừa cô?!
Chẳng lẽ cái chết khiến cô đau khổ, còn sự phản bội thì không sao à?!
Không, không thể như vậy được, nhất định sẽ không chết!
Hiện nay y học phát triển như thế, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh!
“Thanh Thanh! Đồ ngốc!” Doãn Y Y vừa chạy vừa nghẹn ngào mắng Thời Vụ Thanh, cô cảm thấy tim mình như bị móc ra, không thể thở nổi!
[Hu hu hu]
[Cái này thật sự quá đau lòng rồi, tôi đã khóc hết cả một gói khăn giấy]
[Thì ra không phải chúng ta không hiểu được tình bạn của họ, mà chính chúng ta mới là kẻ ngoài cuộc… đúng không? Doãn Y Y trước "sự phản bội", do dự nhiều lần, dù đã thấy "bằng chứng" vẫn lưỡng lự không muốn tin; còn Thời Vụ Thanh thì vì Doãn Y Y, chấp nhận bị hiểu lầm, chấp nhận cô độc và đau đớn để ra đi]
[Đau quá! Sao mà tàn nhẫn thế này chứ!]
[Nhất định phải kịp thời! Làm ơn! Cầu xin đó!]
[Nếu có thần linh tồn tại, xin hãy để hai người họ được gặp nhau lần cuối (cầu nguyện)]
[Tôi vốn định đọc truyện ngọt ngào, sao mà ngọt đến đau tim thế này?!]
...
Lãnh Thần vừa mở cửa tầng hầm ra thì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Sắc mặt anh thay đổi, hoảng hốt lao vào bên trong.
Rồi anh thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong cuộc đời mình.
Người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận, giờ đây đang nằm trong vũng máu. Trên tay cô cầm một con dao găm, còn lưỡi dao…
...cắm thẳng vào ngực.
“Thanh Thanh!” Đồng tử anh co rút dữ dội.
[!]
[Cái quái gì vậy??]
[??!!]
[Cô ấy tự sát sao??]
[Tại sao!!! Tại sao lại như vậy!!]
[Tim ngừng đập mất rồi]
“Các người còn đứng đó làm gì! Còn không mau cứu người?!” Lãnh Thần hét lên.
“Dạ! Dạ!” Mấy bác sĩ đang kinh hoàng đứng sau lưng anh lập tức lao đến bên Thời Vụ.
Bọn họ vốn đến để kiểm tra sức khỏe cho bệnh nhân, ai ngờ chưa kịp làm gì thì bệnh nhân đã tự sát ngay trước mắt!
Cảnh tượng này quá đỗi sốc!
Mấy bác sĩ kiểm tra không lâu đã có kết quả.
Nhưng nhìn vẻ mặt u ám như muốn rỉ máu của Lãnh Thần, không ai dám mở miệng nói ra.
Chương 150: [Thế giới 2] Kết thúc 2
“Bị liệt hết rồi sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau cứu người đi!” Lạnh lùng và điên cuồng, Lãnh Thần gào lên.
“…Tổng giám đốc Lãnh, người… người đã chết rồi.”
“Nói bậy! Anh dám lừa tôi?!” Lãnh Thần đá một cú về phía bác sĩ, giận dữ nói: “Cô ấy chưa chết! Mau cứu người đi!”
Mấy bác sĩ hoảng sợ nhìn nhau, khó xử chẳng biết phải làm gì.
“Thời Vụ Thanh! Không có sự cho phép của tôi, cô không được chết!” Lãnh Thần quỳ xuống bên cạnh Thời Vụ Thanh, nửa ôm lấy cô, trong mắt đỏ rực lên vì máu.
Đúng lúc đó, Lãnh Không cũng đưa Doãn Y Y đầy hoảng loạn chạy vào.
Thật ra không có sự cho phép của Lãnh Thần, cậu vốn không định dẫn Doãn Y Y đến. Nhưng trạng thái của cô lúc đó thật sự quá bất thường!
Cô khóc như phát điên, túm chặt lấy tay cậu, nói ra một tràng mà cậu chẳng hiểu nổi: “Tiểu Không! Thanh Thanh sắp chết rồi! Tất cả là lỗi của mẹ! Là mẹ không tin cô ấy! Chúng ta đã hiểu lầm cô ấy rồi! Thanh Thanh… mau dẫn mẹ đi gặp Thanh Thanh đi, mẹ xin con đấy! Không còn kịp nữa rồi!”
Lãnh Không cũng không nghĩ là có hiểu lầm gì, nhưng cảm xúc của Doãn Y Y rõ ràng đã ở ranh giới sụp đổ.
Việc gì có thể khiến cô tổn thương đến mức đó? Lãnh Không không khỏi nghi ngờ rằng, thật sự đã có điều gì đó bị hiểu sai.
Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Thời Vụ Thanh, sau một thoáng đắn đo, Lãnh Không vẫn quyết định đưa cô tới.
Ai ngờ chưa vào tới nơi, đã nghe thấy tiếng hét của Lãnh Thần.
Lãnh Không tăng tốc bước chân—
“Mẹ?”
“Thanh Thanh!” Giọng của Doãn Y Y còn thê lương hơn cả cậu.
Cô lao đến như điên, không biết lấy đâu ra sức mạnh và dũng khí, xô mạnh Lãnh Thần ra rồi ôm chặt lấy thi thể của Thời Vụ Thanh.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh! Đừng hù dọa tớ! Tớ biết mình sai rồi! Là lỗi của tớ! Tớ mới là quái vật! Tớ mới không xứng làm bạn với cậu!” Cô vừa khóc vừa gào trong tuyệt vọng, cơ thể run rẩy dữ dội vì sợ hãi, đôi tay run run bịt lấy vết thương đang chảy máu của Thời Vụ Thanh.
“Thanh Thanh! Tớ về rồi! Y Y đã về rồi, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, cậu đừng ngủ nữa được không? Cậu quên rồi sao? Cậu đã hứa sẽ bảo vệ tớ cả đời mà!”
Lãnh Thần lạnh lùng kéo tay cô: “Tránh ra!”
Anh lạnh lùng nhìn bác sĩ, rống lên: “Còn không mau cứu người!”
Mấy bác sĩ run rẩy đứng một bên: “Thật sự không cứu được nữa rồi…”
Doãn Y Y vùng khỏi tay Lãnh Thần, ôm lấy thi thể lạnh dần của Thời Vụ Thanh, không cam lòng áp tai mình lên lồng ngực đẫm máu của cô:
“Thanh Thanh? Thanh Thanh! Không được bỏ tớ lại một mình! Không được thất hứa!”
“Mẹ?” Lãnh Không đứng ngây ra, rồi chậm rãi bước tới, trong mắt đầy mờ mịt: “Tại sao? Tại sao vậy?”
Trong tiếng khóc trẻ thơ, là nỗi bi thương và tự trách đáng sợ: “Tiểu Không sai rồi, xin lỗi mẹ! Xin lỗi! Sau này Tiểu Không sẽ không uống sữa nữa! Tiểu Không sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ! Đừng bỏ rơi Tiểu Không…”
[Hu hu hu hu hu hu hu]
[Cảnh này tôi sẽ nhớ cả đời]
[Tại sao lại thê thảm đến thế này chứ!]
[Thanh Thanh! Chị có biết không, nếu chị không tự sát, thì không lâu nữa đã có thể gặp lại Y Y rồi!]
[Nhưng… có lẽ chị ấy thật sự đã quá mệt mỏi, mỗi giây sống trên đời đều là sự dày vò]
[Đúng vậy… sau ngần ấy thời gian bị hành hạ, tinh thần chị ấy vốn đã không ổn, người bình thường cũng không thể chịu nổi]
[Nghe nói khi chết con người sẽ mất hết ký ức khi còn sống, không biết giờ đây Thanh Thanh còn nhớ đến Y Y không]
[Đừng nói nữa… dù còn nhớ hay không, vẫn đau đớn đến chết người]
[Thanh Thanh sẽ không uống canh Mạnh Bà đâu, vì chị ấy muốn nhớ mãi ánh sáng duy nhất trong đời mình]
[Chúng ta vĩnh viễn không thể cảm đồng chân thực được]
[Giờ mới hối hận sao? Hừ! Sớm đâu mất rồi! Đồ khốn! Thấy họ Lãnh là phát bực!]
[Đã quá muộn, dù các người có muốn dùng mạng mình đổi lấy, cũng không thể đổi lại cô gái dịu dàng ấy nữa]
Tiếng khóc gào của hai người như vang vọng khắp không gian, khiến tinh thần Lãnh Thần sụp đổ. Anh không còn có thể lừa dối bản thân được nữa, Thời Vụ Thanh… thật sự đã chết.
Nhưng… rõ ràng anh đã có cơ hội để ngăn điều đó.
Nếu anh đối xử với cô tốt hơn, nếu anh đưa bác sĩ đến khám sớm hơn, nếu anh biết trước sẽ mất cô…
Chừng ấy thời gian, sao Lãnh Thần có thể không nhận ra sự suy yếu của cô?
Nhưng anh biết cơ thể cô vốn không khỏe, nên vì muốn trả thù và một chút… như kiểu “thế này cũng tốt, cô ấy sẽ không thể rời khỏi tôi”, anh đã chọn cách làm ngơ.
Tại sao anh lại phải xót thương cô?
Như thể anh đa tình, tự mình cảm động, thật nực cười.
Dù sao… chỉ cần cô không chết, anh sẽ giam giữ cô mãi bên mình!
Nhưng… hiện thực đã cho anh một cú tát trời giáng, mà anh thì hoàn toàn không chuẩn bị nổi.
Cô đã tự sát.
Nhìn cách ra tay là biết cô đã tuyệt vọng đến mức nào.
Ngay lúc này, trong làn nước mắt mờ nhòe, Doãn Y Y phát hiện những vết thương chằng chịt trên người Thời Vụ Thanh.
Sợi dây lý trí hoàn toàn đứt đoạn!
Cô đột ngột quay đầu lại, quên cả thân phận và địa vị, phát điên gào vào mặt Lãnh Thần: “Đồ cầm thú! Anh đã làm gì với Thanh Thanh? Sao lại đối xử với cô ấy như thế?! Cơ thể cô ấy đã yếu đến vậy rồi! Cô ấy… cô ấy sắp chết rồi mà anh vẫn không tha cho cô ấy! Thanh Thanh tự sát… là vì anh! Đồ sát nhân! Tại sao người chết không phải là anh?!”
Như hàng nghìn con dao đâm xuyên tim, Lãnh Thần cảm thấy đau đớn và lạnh lẽo lan tỏa khắp tứ chi. Anh thẫn thờ hỏi: “Cô nói gì? Cô ấy sắp chết là sao?”
“Thanh Thanh vốn đã không sống nổi qua tháng này rồi! Cơ thể cô ấy vốn đã không chịu nổi nữa! Đồ khốn nạn!” Doãn Y Y buông Thời Vụ Thanh ra, lao tới đấm đá Lãnh Thần, điên cuồng gào thét.
Mấy bác sĩ vội vàng kéo cô lại.
Nghe những lời của Doãn Y Y, Lãnh Thần như bị bấm nút tạm dừng, đứng ngây ra như một xác sống.
Vậy ra… anh đã làm những gì?
Lãnh Không trước mắt tối sầm, những chi tiết nhỏ nhặt bị che giấu bấy lâu, sự quan tâm của Doãn Y Y dành cho Thời Vụ Thanh… tất cả… tất cả đều chỉ ra một sự thật.
Thời Vụ Thanh thật sự thích cậu.
Cô vì lý do gì đó nên mới nói những lời kia hôm đó.
Thì ra, cô ấy lúc đó không hề lừa cậu.
Tội lỗi, tự trách, tuyệt vọng… đủ loại cảm xúc như một hố đen khổng lồ nuốt chửng lấy Lãnh Không. Cậu cố giơ tay về phía Thời Vụ Thanh, như muốn được cô đáp lại như trước kia.
Nhưng không còn gì nữa.
Không còn gì… cả.
Thế giới chìm vào bóng tối, Lãnh Không ngất lịm.
Trước khi mất đi ý thức, cậu thấy khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, bộ vest đen trên người anh ta chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và dữ tợn như xác chết.
Cậu thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của người phụ nữ, và chiếc váy trắng dính đầy máu.
Và cả… mẹ - người đang nằm trong vũng máu, gương mặt cuối cùng lại yên bình đến lạ lùng.
[Thế giới thứ hai – Kết thúc]
Chương 145: “Người mà em yêu, rốt cuộc là ai?”
Hai người cứ thế ngồi bên bờ biển gần như cả một ngày.
Lúc chiều tà, ánh hoàng hôn hòa cùng tiếng sóng biển, thủy triều cuộn trào trong mắt, tất cả đẹp tựa một bức tranh.
Tư Thiên Uyên kéo cô dậy: “Phải đi rồi.”
Thời Vụ Thanh rút tay mình lại, đôi mắt trong veo như bị phủ một lớp sương, không còn rõ ràng như trước nữa.
Tư Thiên Uyên hiểu, gặp được Doãn Y Y là nguyện vọng lớn nhất của cô. Nhưng nếu sớm biết rằng sau đó cô sẽ trở thành như thế này... Có lẽ anh sẽ không để cô đạt được ước nguyện ấy.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nói gì cũng vô ích. Mối quan hệ giữa Doãn Y Y và Thời Vụ Thanh thay đổi, chính là do anh đẩy cô tới bước này. Cuối cùng, không thể trách ai được cả.
Nhưng không sao.
“Thanh Thanh” khi nói câu này, cuối cùng anh lại có bóng dáng của một Tư Thiên Uyên tao nhã như xưa, ngay cả ánh mắt cũng sáng rực: “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau yên nghỉ tại nơi này, mãi mãi bên nhau.”
Thứ không thể có được khi sống, thì anh sẽ lấy nó khi chết.
Tư Thiên Uyên hoàn toàn không cảm thấy việc từ bỏ mạng sống vì Thời Vụ Thanh là điều gì đáng tiếc, ngược lại, chỉ cần nghĩ đến cái kết ấy, anh liền thấy phấn khích không thôi!
Nhưng Thời Vụ Thanh nghĩ thầm, vậy thì không được.
Mà cũng không thể được nữa rồi.
Từ góc nhìn của độc giả, hiện lên một cảnh hồi tưởng của Thời Vụ Thanh.
Không lâu trước đó, có một người phụ nữ đội mũ rộng vành, mặc đồ bơi, đi ngang qua trước mặt hai người họ.
Lúc ấy, Tư Thiên Uyên đang cúi đầu chỉnh lại áo khoác cho Thời Vụ Thanh nên không chú ý. Còn Thời Vụ Thanh thì “ngơ ngẩn” ngồi đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vô tình chạm phải ánh nhìn của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ thấy cô thì đồng tử co lại, như thể nghĩ ra điều gì đó, định nói gì, nhưng đúng lúc đó lại để ý đến Tư Thiên Uyên bên cạnh cô.
“……” Cuối cùng, cô ấy không dám lại gần, chỉ từ xa làm khẩu hình miệng với Thời Vụ Thanh rồi rời đi.
“Lãnh Thần đến rồi.”
[?!]
[Lãnh Thần đến rồi?!]
[Chết tiệt! Mau chạy đi vợ ơi!]
[Chạy cái gì mà chạy! Với tình trạng hiện tại của vợ yêu, chắc đến cả lời này là gì còn chưa hiểu! Chạy nỗi gì!]
[Người phụ nữ kia… hình như từng xuất hiện? Tên gì ấy nhỉ?]
[Trông quen quen, sao cô ta lại nói với Thanh Thanh chuyện Lãnh Thần đến?]
[Là Hứa Nguyệt, lần trước ở buổi tiệc mắng Thanh Thanh, rồi bị Thanh Thanh tạt rượu ấy]
[Ủa sao lại giúp Thanh Thanh? Không hợp lý lắm!]
[Ừm… có lẽ vì lần đó Thanh Thanh không có ác ý, còn dễ dàng bỏ qua cho cô ta]
[Trời đất, đọc lại mấy tình tiết cũ thấy thật nhiều chi tiết, vợ Thanh Thanh đúng là người ấm áp]
Nếu Thời Vụ Thanh muốn chạy trốn, thì cô đã rời đi từ lâu rồi.
Nhưng việc Lãnh Thần đến, lại chính là kết cục mà cô mong muốn, cho nên dù đã biết chuyện này, cô vẫn ngồi đây suốt cả buổi chiều, không hề có phản ứng gì.
“Được không?” Tư Thiên Uyên lại hỏi.
Thời Vụ Thanh vẫn không có biểu cảm gì, khẽ cúi mắt xuống, như một con búp bê tinh xảo trong tủ kính nhưng không có linh hồn.
Không nhận được câu trả lời, sự phấn khích của Tư Thiên Uyên có chút giảm bớt. Nhưng không trả lời, tức là cũng không từ chối, nên tim anh vẫn đập rất nhanh.
Anh lập tức bế cô lên, cười nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
“Về nhà?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí vang lên từ phía sau: “Hai người định về đâu?”
[!!!]
[Xong rồi xong rồi, Lãnh Thần thật sự tới rồi!!]
[Nhanh quá trời đất ơi]
[Mọi người ơi, tui không dám xem tiếp nữa! Lãnh Thần sẽ làm gì Thanh Thanh đây!]
[Trời ơi, giết tui đi, giờ Thanh Thanh còn không mở miệng nổi nữa, Lãnh Thần có hiểu lầm là cô không muốn nói chuyện với anh không!]
[Sao giống truyện kinh dị vậy trời!]
[Căng quá, giờ đến cả thế lực của Tư Thiên Uyên cũng không bảo vệ được cô ấy nữa…]
[Không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì (run rẩy)]
Tư Thiên Uyên kinh hoảng trong lòng, anh quay phắt lại, và rồi thấy Lãnh Thần chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng họ.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen đã bao vây cả bãi biển, chỉ cần nhìn thể hình và tư thế đứng cũng biết họ được huấn luyện bài bản.
Màu đen đậm đặc cô lập hoàn toàn nơi này với thế giới bên ngoài.
Tư Thiên Uyên siết chặt cánh tay, ôm Thời Vụ Thanh chặt hơn, ánh mắt lạnh lùng.
Hỏng rồi… vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Lãnh Thần.
Không ngờ anh ta lại tìm ra nhanh như vậy!
Chẳng lẽ mấy chiêu đánh lạc hướng để lại trong nước đã bị phá rồi sao?
“Đang nghĩ đến mấy thứ rác rưởi anh để lại hả? Tư Thiên Uyên, anh tưởng bọn chúng có thể che mắt tôi được mấy ngày?” Lãnh Thần tuy chế giễu, nhưng trong lòng lại thật sự giận dữ, anh lại bị những kẻ đó cản đường lâu như vậy!
Thời Vụ Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Thần một cái, sau đó “dĩ nhiên” chọn ở lại bên người cô quen thuộc hơn là Tư Thiên Uyên. Dù gì hai tháng nay, họ đã ở bên nhau mỗi ngày.
Cô cau mày, nắm lấy vạt áo Tư Thiên Uyên, quay mặt sang chỗ khác, rõ ràng là chán ghét sự phiền phức của Lãnh Thần, không muốn nhìn thấy anh.
Hành động này khiến Lãnh Thần nổi giận ngay tức thì!
“Bắt cô ấy lại cho tôi!” Sắc mặt anh u ám đến dữ tợn!
Đám người xung quanh lập tức xông vào tấn công hai người!
Tư Thiên Uyên dù có giỏi đến mấy cũng không địch lại số đông, chẳng bao lâu đã bị đánh bại, Thời Vụ Thanh cũng bị Lãnh Thần mạnh mẽ kéo về phía mình.
[A a a a!]
[Tư Thiên Uyên!! Mau nói tình trạng của Thanh Thanh đi!]
[Không nói là không kịp nữa đâu!!]
Nhưng Tư Thiên Uyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị một cú đấm mạnh giáng vào bụng!
Anh rên một tiếng, khóe miệng chảy máu.
Mấy người xung quanh đè chặt anh lại, còn Lãnh Thần một tay giữ Thời Vụ Thanh, một tay đá thẳng vào đầu Tư Thiên Uyên!
“Bốp!”
Cảnh tượng đẫm máu đến mức Thời Vụ Thanh không nhịn được phải quay mặt đi.
Cô vô thức vùng vẫy, nhưng Lãnh Thần lại bóp cổ cô, cười lạnh nói: “Đau lòng hả? Đau đúng không? Vậy thì nhìn kỹ đi! Cái tên chồng mới của em, giờ nằm dưới chân tôi như một con chó! Nhìn đi! Nhìn cho rõ vào!”
Thời Vụ Thanh bị bóp đến mức khó thở, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng nhợt nhạt hơn.
Tư Thiên Uyên vừa đau lòng vừa tức giận: “Lãnh… Ưm!”
Anh vừa nói được một chữ, Lãnh Thần đã phất tay, mấy gã đàn ông áo đen lập tức đánh anh túi bụi!
Đám người này ra tay cực kỳ tàn độc, không hề kiêng dè có đánh chết người hay không, mỗi cú đấm đều nặng nề đến mức đáng sợ!
Trán Tư Thiên Uyên đang chảy máu lại tiếp tục bị đập thêm vài lần, những lời định nói đều bị máu tươi và cơn đau nuốt chửng, ý thức trở nên mơ hồ.
“Thấy chưa?” Lãnh Thần hỏi lại: “Thấy rõ chưa? Nói đi! Người mà em thật sự yêu là ai!”
“……” Thời Vụ Thanh trắng bệch nhìn anh, không nói một lời.
[Quá vô lý rồi!]
[Lãnh Thần đồ ngốc! Không nhìn ra vợ có vấn đề à!! Tức chết tôi rồi!]
[Buông cô ấy ra đi (khóc) cơ thể cô ấy vốn đã yếu rồi mà (khóc)]
Lãnh Thần thấy cô vẫn không nói gì, càng giận dữ hơn. Cô vốn hay khóc, từ bao giờ lại cứng đầu như vậy?
Mà lại là vì Tư Thiên Uyên!
Gân xanh trên trán anh nổi lên vì giận, trong cơn mất kiểm soát, anh tát một cái thật mạnh, hất Thời Vụ Thanh ngã xuống cát!
“Em thích Tư Thiên Uyên đến vậy sao? Vậy thì đi chết cùng hắn ta đi!”
Thời Vụ Thanh không cảm thấy đau, nhưng mọi cảm giác dần mơ hồ, cô nằm trên mặt đất, trước mắt là những mảng màu hỗn loạn, thay thế cho thế giới ban đầu.
Lãnh Thần thở gấp, anh cúi xuống, túm lấy tóc cô, gằn từng chữ: “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, rốt cuộc người em yêu là ai?”
Chương 146: “Tiểu Không muốn khiến mẹ hối hận.”
[……]
[……]
[Khốn nạn! Đàn ông toàn là cặn bã! Chết hết đi cho rồi!]
[Có ai cứu Thanh Thanh của tôi không, tại sao… rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ]
[Thật ngột ngạt]
[Thanh Thanh đến nói chuyện còn không được nữa! Bực mình quá! Hỏi hỏi hỏi, ông nội nhà anh! Không có tình yêu thì không sống nổi à?!]
[(nổi giận bừng bừng.jpg)]
Đôi môi Thời Vụ Thanh khẽ mấp máy.
Lãnh Thần không nghe rõ tiếng cô, nên cúi sát xuống, cố chấp muốn nghe bằng được.
Nhưng đó không phải tên người, chỉ là một âm tiết mơ hồ, giống như “Y”.
Cuối cùng, cô không nói ra được gì, rồi ngất đi, khuôn mặt trắng bệch đầy vết sưng đỏ.
Sau khi người phụ nữ ấy bất tỉnh, ngay cả nhịp thở cũng yếu ớt đến đáng thương. Trong cơn giận dữ, Lãnh Thần cũng bất giác dấy lên một nỗi hoảng loạn.
Vì trông cô lúc này, thật quá giống người đã chết.
Anh khựng lại, đưa tay kiểm tra hơi thở của cô, trái tim tưởng như đã ngừng đập, lúc này mới đập lại.
Sau khi hoàn hồn, cơn giận lại bùng cháy dữ dội hơn.
Lãnh Thần bế cô lên, động tác chẳng chút dịu dàng.
…
Lúc Thời Vụ Thanh tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực. Cô vừa cử động, liền nghe thấy tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng.
“?” Thời Vụ Thanh thoáng sửng sốt.
Cảm giác này… sao lại quen thuộc như vậy?
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi à!” Giọng trẻ con non nớt bất ngờ vang lên bên cạnh.
Thời Vụ Thanh giật mình.
Lãnh Không bật đèn trong tầng hầm lên, vui vẻ đi đến bên cô, ngửa mặt lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thấy Tiểu Không có bất ngờ không?”
“……” Cô chỉ thấy rùng mình thôi.
Thời Vụ Thanh không biểu cảm, nhìn thẳng vào cậu bé.
Ngay sau đó, cô thấy nụ cười của đứa bé từ từ biến mất:
“Mẹ ơi, bây giờ mẹ đến một câu nói với Tiểu Không cũng không muốn sao?”
“……”
Không có hồi đáp, Lãnh Không quay người, tự rót cho mình một ly sữa, rồi cầm ly sữa bước đến bên cạnh cô.
“Không sao” cậu bé nói “mẹ là người xấu, không ngoan, cảm thấy Tiểu Không là gánh nặng, là phiền phức, nhưng Tiểu Không có thể khiến mẹ trở nên ngoan ngoãn, thích Tiểu Không.”
“……!” Những lời này chẳng khác gì biến thái, khiến sống lưng Thời Vụ Thanh lạnh toát.
[?!]
[Một mình Lãnh Thần chưa đủ, giờ còn thêm Lãnh Không hành hạ Thanh Thanh nữa hả?!]
[Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Lãnh Thần đang nghĩ cái gì vậy?!]
[Thôi đi, không thấy hai cha con này đều đã “hắc hóa” rồi à, nói lý lẽ với người điên làm gì]
[Lo cho Thanh Thanh quá đi mất (ôm đầu suy sụp)]
“Con sẽ không mềm lòng với mẹ đâu.” Lãnh Không nói.
Thời Vụ Thanh lại cử động, xích sắt lại vang lên tiếng lách cách.
Rồi, cánh cửa phía xa mở ra, Lãnh Thần mặc đồ đen từ đầu đến chân, trông như Tử Thần mang đầy sát khí bước vào.
“Bố.” Lãnh Không ngoan ngoãn gọi.
“Con đang làm gì thế?”
“Tiểu Không muốn khiến mẹ hối hận.” Lãnh Không đáp bằng giọng hồn nhiên.
Lãnh Thần không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Vụ Thanh.
Lãnh Không hiểu là anh đã ngầm cho phép, liền bưng ly sữa đến trước mặt Thời Vụ Thanh, giơ lên, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, Tiểu Không muốn uống sữa, nếu mẹ không chịu ngoan ngoãn đút cho Tiểu Không, Tiểu Không sẽ dùng kim chích mẹ.”
Vừa nói xong, cậu bé như làm ảo thuật, lấy ra một cây kim bạc dài bằng ngón tay từ tay còn lại.
“……” Thời Vụ Thanh sững người.
Không, không phải chứ!
Thế giới hiện đại này… sao còn đáng sợ hơn cả thời cổ đại vậy trời!!
Dù cô không cảm thấy đau nhưng cây kim kia trông cũng thật kinh khủng!
Nếu không phải hiện tại cô mắc “chứng tự kỷ”, không có cảm nhận gì rõ ràng với thế giới xung quanh, chắc đã làm theo rồi!
Quá đáng sợ rồi còn gì!
“Sao mẹ không nhận ly sữa?” Lãnh Không nghiêng đầu hỏi.
Sợi xích đủ dài để Thời Vụ Thanh cầm lấy ly sữa, nhưng cô chỉ nhìn cậu bé, không nhúc nhích.
Một giây… Hai giây…
Biểu cảm của Lãnh Không từ từ trở nên đáng sợ.
“Chẳng lẽ mẹ nghĩ… Tiểu Không sẽ giống như trước kia, còn thấy đau lòng vì mẹ sao?”
Chương 147: “Thật ra... thích con.”
[Không! Không phải như vậy đâu!]
[Làm ơn đừng để cơn giận che mờ lý trí, tỉnh táo lại đi! Nhìn Thanh Thanh đi, rõ ràng trông không ổn chút nào cả!]
[Aaaa tiếng thét của tôi vang trời!]
[Tôi khóc đến mức mẹ tưởng tôi bị bạn trai đá rồi (nhắm mắt)]
“Được, vậy Tiểu Không sẽ xem mẹ chịu đựng được đến khi nào.” Lạnh lùng nói xong, Lãnh Không không hề do dự, cầm lấy cây kim bạc, đâm thẳng vào cánh tay của Thời Vụ Thanh!
Cậu thật sự rất ghét người mẹ thế này!
Đến một nụ cười cũng không cho cậu nữa!
Chẳng lẽ chỉ có mỗi cậu còn lưu luyến quá khứ sao?
Tại sao chứ!!
Máu lập tức trào ra, men theo cánh tay Thời Vụ Thanh mà chảy xuống, màu đỏ tươi như dây leo quấn quanh làn da trắng muốt, mang theo một vẻ đẹp nguy hiểm đến lạ thường.
Thời Vụ Thanh theo phản xạ co rút cánh tay lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cô nhìn máu trên tay mình, lại ngước nhìn Lãnh Không. Kể từ ngày chia tay với Doãn Y Y, đây là lần đầu tiên cô mở miệng:
“Ghét.”
Cô nói.
Như một đứa trẻ mới sinh, thiếu thốn từ vựng đến đáng thương, chỉ có thể dùng từ đơn giản để bày tỏ tâm trạng.
Gương mặt Lãnh Không thoáng chốc lộ ra vẻ đau đớn như thể chính cậu mới là người bị đâm kim.
“Mẹ mới là đồ đáng ghét! Ghét ghét ghét!”
“Cho con uống sữa đi! Như trước đây ấy!” Cậu hét lên.
Thời Vụ Thanh lấy tay ôm lấy cánh tay đang chảy máu, máu vẫn không ngừng thấm ướt quần áo cô.
Sự thờ ơ của cô khiến Lãnh Không càng thêm tức giận. Rõ ràng ban đầu cậu lấy kim ra chỉ để dọa cô mà thôi!
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cậu vốn không định làm cô bị thương!
Nhưng ai bảo mẹ lại không nghe lời như thế chứ!
Vậy thì đừng trách Tiểu Không, Tiểu Không cũng rất đáng thương mà!
Gương mặt Lãnh Không vẫn ngây thơ nhưng đã có phần méo mó, cậu túm lấy tay Thời Vụ Thanh như nắm một món đồ chơi không thuận ý, rồi đâm loạn lên cánh tay cô!
[(bình thản)]
[Không muốn bình luận nữa]
[Lẽ nào tôi sống chỉ để nhìn Thanh Thanh bị hành hạ sao? (lạc thần)]
[Thế giới này còn người bình thường nào không, mù hết rồi chắc!!!]
Từ đầu đến cuối, Lãnh Thần chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Đến khi Lãnh Không khóc nấc và buông tay ra, anh mới lạnh lùng ném thằng bé ra khỏi tầng hầm.
Sau đó anh bước đến, cúi nhìn xuống hỏi: “Đau không?”
Đúng như dự đoán, không có hồi đáp.
Cô bây giờ đến cả một câu với anh cũng không thèm nói.
Thật nực cười, rõ ràng người nên giận hơn phải là anh mới đúng.
Sắc mặt tệ đến vậy, đau đến mức cơ thể run rẩy, lại còn muốn giả vờ đáng thương trước mặt anh sao?
Đáng tiếc, anh sẽ không còn thấy thương hại cô nữa.
Lãnh Thần phớt lờ cánh tay đầy lỗ kim và máu của cô, túm lấy người cô bằng một tay, thô bạo kéo vào lòng.
Cô vùng vẫy muốn thoát, nhưng lại bị anh ghì chặt. Sau khi ấn nút, dây xích trên tay cô rút ngắn lại, đến cả tay chân cũng không thể cử động.
Hoàn toàn bị khống chế.
Lãnh Thần bóp lấy cổ cô, nâng khuôn mặt mỏng manh của cô lên, rồi hung hăng cắn lên môi cô.
“Ưm…” Cô trợn to mắt, phát ra một tiếng yếu ớt.
Nhưng Lãnh Thần đã chẳng còn quan tâm đến việc cô muốn nói gì nữa rồi.
Anh trút hết giận dữ và thù hận dồn nén suốt những ngày qua vào nụ hôn ấy, như thể muốn nuốt chửng người trước mặt.
Thời Vụ Thanh không thể động đậy, đầu cô nhanh chóng choáng váng, nhân lúc còn tỉnh táo, cô lập tức mua một đạo cụ trong cửa hàng hệ thống.
Sự thật chứng minh, cô đã lựa chọn đúng.
Vì chẳng bao lâu sau, tay người đàn ông kia đã chạm đến cúc áo của cô…
[Khốn kiếp, quả nhiên trong truyện chẳng có ai là người bình thường cả]
[Thanh Thanh đang nghĩ gì thế ()]
[Cô ấy chẳng nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy lạnh thôi]
[Thế giới này vốn dĩ với cô ấy đã lạnh lẽo rồi… chết cũng được, biết đâu kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn (cầu nguyện)]
[Mong Thanh Thanh kiếp sau được hạnh phúc]
[Mong Thanh Thanh kiếp sau được khỏe mạnh]
[Mong Thanh Thanh kiếp sau có thật nhiều người yêu thương, không còn phải níu giữ một tia sáng nữa]
……
Thời Vụ Thanh cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu ngày trong tầng hầm này.
Ánh sáng duy nhất nơi đây là từ đèn điện, không có ngày đêm, không có thời gian.
Lãnh Thần dường như cũng quyết tâm hành hạ cô đến cùng, dù cô đã trông tồi tệ đến mức này, anh vẫn cố chấp không cho cô gặp bác sĩ.
Thời Vụ Thanh có thể cảm nhận rõ sinh mệnh mình đang dần trôi qua.
——Nhưng, vẫn chưa đủ.
Cô cảm nhận được… người đó… sắp đến rồi.
Giống như anh có thể cảm nhận rõ vị trí của cô, cô cũng cảm nhận được khoảng cách giữa họ.
Cô phải chết trước khi hắn kịp tới, để bước sang thế giới tiếp theo.
Cô đã không còn thời gian nữa rồi.
——Vậy thì thu nốt một ít điểm thiện cảm cuối cùng đi.
……
Hôm ấy, Lãnh Không như thường lệ mang theo một cốc sữa, bước đến bên Thời Vụ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng.
Thật ra cậu cũng không biết mình đang làm gì. Những ngày qua, cơn giận trong cậu đã nguôi ngoai phần nào. Nhìn người phụ nữ gầy guộc đến không ra hình người, cậu đã không còn oán trách cô như trước.
Cậu chỉ cảm thấy không cam lòng.
Không cam lòng vì bản thân quan tâm nhiều đến thế, mà người kia lại chẳng chút đáp lại.
“Hôm nay cũng không cho Tiểu Không uống sữa à?”
Cậu hỏi như vậy, không mong chờ có câu trả lời.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là, người phụ nữ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền như không còn hơi thở, lại đột nhiên mở mắt khi nghe thấy lời cậu.
Ánh mắt cô không còn trống rỗng như trước, Lãnh Không không thể diễn tả sự thay đổi ấy là gì, nhưng khi cô nhìn cậu, tim cậu bỗng đập nhanh hơn hai nhịp.
“Đưa… cho mẹ.” Vì đã lâu không nói chuyện, giọng cô khàn khàn đến mức hai chữ thôi cũng dường như dùng hết toàn bộ sức lực.
Lãnh Không nghẹn thở.
“Thật ra… thích con.” Cô nhận lấy cốc sữa, yếu ớt ngồi dậy, giọng run rẩy nhưng nụ cười lại dịu dàng đến lạ lùng.
“Mẹ… mẹ…” Lãnh Không sững người.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(1023)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (37)
- ► 22/06 - 29/06 (23)
- ► 29/06 - 06/07 (13)
- ► 06/07 - 13/07 (8)
- ► 13/07 - 20/07 (7)
- ► 20/07 - 27/07 (29)
- ► 27/07 - 03/08 (13)
- ► 03/08 - 10/08 (17)
- ► 10/08 - 17/08 (19)
- ► 17/08 - 24/08 (13)
- ► 24/08 - 31/08 (11)
- ► 31/08 - 07/09 (20)
- ► 07/09 - 14/09 (8)
- ► 14/09 - 21/09 (9)
- ► 21/09 - 28/09 (9)
- ► 28/09 - 05/10 (9)
- ► 05/10 - 12/10 (8)
- ► 19/10 - 26/10 (16)
-
▼
26/10 - 02/11
(9)
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 124 125 126
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 127 128 129
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 130 131 132
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 133 134 135
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 136 137 138
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 139 140 141
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 142 143 144
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 145 146 147
- Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 148 149 150
- ► 02/11 - 09/11 (6)
