Chương 136: Tâm lý của Thời Vụ Thanh
[???]
[Hả?! Không phải chứ! Rối não quá!]
[Tiêu rồi tiêu rồi, càng lúc càng hoảng, cảm giác sắp có tình tiết nào đó phá vỡ hoàn toàn nhận thức của tôi!]
Tư Thiên Uyên muốn hỏi điều gì đó, bởi anh nhận ra hình như mình đã hiểu sai về Thời Vụ Thanh.
Quá khứ của cô, có vẻ như không giống những gì anh đã điều tra được.
Nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt đến mức môi cũng mất màu của cô gái, anh lại nhịn xuống.
“Được rồi, anh biết rồi, anh sẽ giúp em đi tìm cô ấy, giờ em cứ nghỉ ngơi đi.” Tư Thiên Uyên nói.
Thời Vụ Thanh thở nhẹ một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng một cơn choáng váng ập đến khiến cô chưa kịp mở miệng.
Tư Thiên Uyên nhận ra cô không ổn, sắc mặt thay đổi, vội vàng gọi bác sĩ.
Còn trong tai mắt của Thời Vụ Thanh lúc này, mọi thứ đã bắt đầu trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa.
[Cô nằm đó, vô lực, bình tĩnh nghĩ xem liệu mình có sống nổi đến ba tháng nữa không.
...Cô thật vô dụng, ba năm trôi qua mà vẫn không tìm được chút manh mối nào về Y Y. Vừa mới có chút tiến triển thì giờ lại buộc phải đoạn tuyệt với Lãnh Thần, đầu mối nhỏ nhoi ấy cũng không thể điều tra tiếp.
Nếu Y Y mà nhìn thấy bộ dạng này của cô, chắc cũng sẽ thất vọng.
Không, Y Y chưa từng thất vọng với cô. Cô ấy lúc nào cũng giống như một mặt trời nhỏ, nở nụ cười rực rỡ khích lệ cô: “Không sao đâu, Thanh Thanh cố gắng lần sau là được rồi.”
“Đừng nghĩ nhiều quá, ai cũng dễ gần cả mà, Thanh Thanh cố lên nhé! Rồi sẽ nhanh chóng có thêm nhiều bạn thôi!”
“Chuyện này không là gì cả, sau này cùng nhau cố gắng là được!”
Cô ấy luôn bao dung và kiên nhẫn vô hạn với cô, sao có thể thất vọng với cô chứ?
Nhưng chính Thời Vụ Thanh lại vô cùng thất vọng với bản thân.
Cô dốc hết tâm sức, mà ba năm rồi vẫn chưa thể đứng vững trong nhà họ Lãnh.
Cô không muốn Tiểu Không bị tổn thương, nên đã nói sự thật với thằng bé. Nhưng cuối cùng, lại chính cô là người phá nát ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng nó. Tiểu Không nghe những lời ấy, hẳn đã rất đau lòng.
Thằng bé còn nhỏ như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Thời Vụ Thanh liền thấy mình đáng chết.
Nhưng… nhưng cô thật sự hết cách rồi.
Bị ép buộc xảy ra quan hệ với Tư Thiên Uyên, sau này Lãnh Thần sao còn có thể tin cô? Cô còn chỗ đứng gì ở nhà họ Lãnh?
Lãnh Thần sẽ không tha cho cô.
Vì vậy cô không thể quay về nhà họ Lãnh. Nhưng nếu Tiểu Không thật sự là con cô, chắc chắn sẽ bị Lãnh Thần kéo vào vòng xoáy... Nên cô mới nói ra những lời đó, để Lãnh Thần tưởng rằng cô hoàn toàn không quan tâm đến Tiểu Không.
Nào ngờ, Tiểu Không lại nghe được...
Nghĩ mình đã lừa dối thằng bé suốt ngần ấy năm... Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Không...
Không tha thứ cho dì Thanh cũng được… nhưng dì Thanh thật sự, thật sự rất muốn gặp lại mẹ con...
Dù chỉ là một ảo tưởng hão huyền cũng được.
Thật ra thứ cô luôn theo đuổi, chẳng phải chính là một giấc mơ hão huyền sao?
Chưa bao giờ có bằng chứng nào chứng minh Y Y còn sống.
Tất cả chỉ là sự cố chấp của cô mà thôi.
Nhưng không sao cả, dù là ảo tưởng, cô cũng sẽ tiếp tục theo đuổi đến cùng.
Cho nên, khi đối mặt với tình huống đó, Thời Vụ Thanh đã lập tức quyết định cắt đứt với Lãnh Thần, tìm cách lấy lòng Tư Thiên Uyên. Nếu không, cô sẽ chẳng còn chỗ đứng ở cả hai bên.
Còn chuyện Lãnh Thần thật sự yêu cô?
Ha, cô không tin. Tình cảm của đàn ông, sau khi cô xảy ra chuyện với người khác, thì còn lại được bao nhiêu chứ?
Thời Vụ Thanh không tin ai cả, cô chỉ tin vào chính mình.
Vì vậy, cô đặt cược tất cả vào Tư Thiên Uyên. Nếu… nếu dùng thân thể mình có thể khiến anh ta hài lòng, đổi lại dù chỉ là chút hy vọng, cô cũng sẵn lòng.
Cuộc đời cô, không thể thiếu Y Y.]
Chương 137:[Xin lỗi Thời Vụ Thanh]
[Trời đất quay cuồng, đồng tử trở nên mơ hồ, ngực đau nhói từng đợt, nhịp tim cũng trở nên nặng nề.]
Thời Vụ Thanh bắt đầu không phân biệt được thời gian nữa.
Từng mảnh ký ức như nhảy múa trong tâm trí, giữa cơn mê man, cô dường như quay trở lại thời điểm năm xưa, khi vừa mới quen Doãn Y Y.
Khi đó, tất cả mọi người đều nói cô là kiểu người cô lập, kiêu ngạo, không xem ai ra gì, đối với bạn học thì thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng... chỉ có cô mới hiểu, cô không thể lý giải được phản ứng cảm xúc của người khác, cũng không biết cách thể hiện suy nghĩ của mình, thậm chí một nụ cười thôi cũng vô cùng khó khăn. Cô đã cố gắng hết sức để hòa nhập, nhưng thường chỉ có thể đứng nhìn đối phương với khuôn mặt vô cảm. Thỉnh thoảng bật ra vài câu ngắn ngủi cũng không ai hiểu.
Trong cuộc sống của cô, từ trước đến nay chỉ có mỗi một mình.
Cho đến khi Doãn Y Y xuất hiện.
Cô gái ấy như một luồng ánh sáng, không vì lý do gì mà lại chủ động đến gần, sưởi ấm cô, sau đó chiếu sáng toàn bộ cuộc đời cô.
Ngay cả khi biết cô có vấn đề – mắc chứng tự kỷ, dù khi trò chuyện với cô mãi không được đáp lại, cô gái ấy vẫn luôn nở một nụ cười rạng rỡ với cô.
Những tháng ngày đau khổ và u tối ấy, chính Y Y là người đã kéo cô ra khỏi đó.
Thế nên cô bắt đầu biết cười, dù đa phần chỉ là mô phỏng. Cô học cách khóc, muốn đồng cảm với mọi nỗi buồn của Y Y.
Cô cũng bắt đầu, bằng cách của mình, phản kháng lại những người đã đối xử bất công với Y Y, thay cô ấy trừng trị những kẻ bắt nạt.
Thời Vụ Thanh không có sức mạnh, nhưng cô có một đôi mắt biết rơi lệ – cô căm ghét tột cùng cha mẹ Doãn Y Y – những người chẳng hề quan tâm sống chết của con gái, tham tiền, keo kiệt. Cô cũng mãi không quên cảnh Y Y bị vài tên du côn quấy rối trong con hẻm gần cổng trường, còn những người xung quanh thì lại châm chọc cô ấy “chắc là hư hỏng nên mới bị chọc ghẹo”.
Thế nên, những thứ khác đều không quan trọng nữa. Thời Vụ Thanh chỉ muốn bảo vệ Doãn Y Y.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô không quan tâm người khác nói gì. Nếu như giả vờ khóc, cộng thêm vài lời mơ hồ có thể giúp được Y Y, thì cô sẵn sàng làm.
Cô sẽ bảo vệ Y Y – mãi mãi.
Ký ức từng đoạn lần lượt hiện về, trong cơn mê man Thời Vụ Thanh bất chợt tỉnh lại, đột nhiên nhớ ra — người mà cô muốn bảo vệ, từ lâu đã biến mất rồi.
Đã không còn nữa.
—
Một đoạn độc thoại nội tâm dài như vậy đã khiến tất cả độc giả bị đánh gục!
[Chuyện gì thế này?!!!]
[WTF???]
[Chị em ơi, thật hay giả vậy? Tôi hoang mang quá!]
[Tâm lý nhân vật mà giả được chắc tôi cũng phục… hahahaha (nụ cười tinh thần ổn định.jpg)]
[Tôi… vỡ vụn thật sự!]
[!!!]
[A a a a — (gào thét)]
[Cho nên… lần trước ở bữa tiệc, Thời Vụ Thanh bị cả đám người bao vây chế nhạo, khi ấy biểu cảm của cô ấy mới lạ như thế… Thì ra không phải tôi suy diễn, thật sự có ẩn tình!]
[Vì người con gái từng đứng trước mặt cô ấy, giờ đã không còn nữa…]
[??? Ý là… lần Thời Vụ Thanh đánh bố mẹ ruột của Y Y, là vì tức giận? Vì Y Y mất tích lâu thế mà họ không hề lo lắng, còn đến đòi tiền cô ấy?!]
[Tôi mà biết chuyện thật như vậy thì tôi cũng tức chết! Cha mẹ kiểu gì vậy trời! Tôi cứ tưởng Y Y là một thiên thần, chắc chắn có gia đình hạnh phúc! Không ngờ trước đây cô ấy sống khổ như vậy…]
[Thời Vụ Thanh đánh người là vì phẫn nộ thay cho ánh sáng trong đời mình… mà rõ ràng bản thân cô ấy cũng rất thảm thương]
[Cô ấy thật sự… tôi khóc cạn nước mắt… Phá án rồi, mọi người ơi! Hóa ra Thời Vụ Thanh không thích Lãnh Thần vì cô ấy chỉ yêu Y Y!!! Cô ấy cũng không hề lừa Tiểu Bảo, tất cả những gì cô ấy nói đều là thật!!]
[Nhưng bây giờ Tiểu Bảo đã hiểu lầm rồi (khóc lớn.jpg)]
[Pha bẻ lái này khiến tôi nổi da gà! Mới vài phút trước tôi còn đăng story mừng vì cô ta sắp chết, ai ngờ vài phút sau bị đâm như này!]
[Nghĩ lại… lấy một người không yêu, bị giam cầm ba năm, cô ấy đã phải chịu đựng ra sao (đâm một dao) Gần đây mọi thứ mới có chút cải thiện, vậy mà Tư Thiên Uyên lại… (đâm dao thứ hai) Thời Vụ Thanh chắc tuyệt vọng lắm! Đây là chuyện mà một cô gái không thể không để tâm, vậy mà trong hoàn cảnh như thế, cô ấy vẫn nghĩ đến Y Y, nghĩ đến Tiểu Bảo… (đâm N nhát dao)]
[Tôi hiểu rồi, bảo sao cô ấy bị xúc động quá mức mà ngất… Từng chuyện từng chuyện cộng dồn lại, thật sự quá tuyệt vọng]
[Tôi sai rồi, tôi không nên mắng cô ấy (nước mắt rơi) hu hu hu hu chết mất thôi… Trời ơi, đến cả tính cách “bạch liên hoa” kia, hóa ra cũng vì cô ấy yếu ớt, chỉ muốn bảo vệ Y Y mà thành ra như vậy… Cô ấy thật sự, trong lòng chỉ có mỗi Y Y]
[Xin lỗi! Tôi xin lỗi!]
[Xin lỗi, Thời Vụ Thanh!]
[Hu hu hu hu hu hu xin lỗi vợ yêu!! Xin lỗi, tôi quỳ xuống xin lỗi! Tôi không biết sự thật lại như vậy!]
[Khóc chết tôi luôn rồi, tôi thề lần sau không dám chửi người vô lý nữa]
[Thời Vụ Thanh đáng thương quá, tuyệt vọng thật sự]
[Vỡ òa nước mắt trong khoảnh khắc]
[Cho nên… giờ mọi người còn thấy tình tiết tác giả viết là vô lý nữa không? Một người trong sáng và thuần khiết như Thời Vụ Thanh, yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng là chuyện rất bình thường mà]
[Đừng nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu xong bắt về cưới luôn cũng hợp lý luôn ấy chứ!]
[Không biết phải diễn tả sao, nhưng thật sự chấn động lòng người]
[Mau! Mau cho cô ấy gặp Y Y đi!! Aaaaa tôi sốt ruột quá!!]
[Nước mắt của tôi… đúng là không có giá trị gì hết (sụp đổ.jpg)]
Hệ thống chỉ biết trơ mắt nhìn chỉ số độ nổi tiếng của Thời Vụ Thanh tăng vọt như tên lửa!
Ban đầu cô ấy còn cách top 3 một khoảng cách khá xa, vậy mà chỉ trong vài phút sau khi đoạn nội tâm này được đăng, độ nổi tiếng của cô đã gần như chạm đến vị trí thứ ba!
Có thể thấy cú sốc đối với độc giả lớn đến mức nào!
Đồng thời, chỉ số yêu thích ban đầu đen thui của Thời Vụ Thanh, ngay lập tức chuyển sang đỏ! Hơn nữa, gần như đỏ toàn bộ!
Bình luận với hashtag[Xin lỗi Thời Vụ Thanh] và[Đau quá] ngập tràn phần bình luận, khiến những độc giả chưa kịp đọc chương mới nhất vô cùng ngơ ngác!
Độ hot của Thời Vụ Thanh trong cộng đồng truyện cũng tăng mạnh, và trong một thời gian dài sau đó vẫn sẽ tiếp tục tăng!
Tính đến hiện tại, cô ấy – người vốn chỉ còn một tình tiết kịch bản, lần đầu tiên đạt được mức tăng đột biến về độ nổi tiếng!
Chương 138: Muốn khiến Thời Vụ Thanh hối hận
200 nghìn.
210 nghìn.
220 nghìn...
Thời Vụ Thanh liếc nhìn vài lần, chắc chắn mình không đi sai đường nữa thì thôi không để tâm đến bảng đọc giả nữa.
Cô nằm yên ổn trong bệnh viện vài ngày. Dù thiết bị điều chỉnh đau đớn giúp cô không cảm nhận được cơn đau, nhưng tổn thương trên cơ thể vẫn không thể xóa bỏ. Vì vậy phần lớn thời gian cô mệt mỏi, đầu óc mơ màng.
Lúc này, tác giả gần như chuyển toàn bộ góc nhìn sang nam nữ chính, mô tả sự giận dữ của họ, thỉnh thoảng mới cho Thời Vụ Thanh xuất hiện vài cảnh, toàn là cảnh nằm yếu ớt trên giường, trông như sắp không qua khỏi.
Trước đây đọc giả háo hức mong chờ phân cảnh này bao nhiêu, thì giờ họ lại đau lòng bấy nhiêu.
[Hu hu hu, Thanh Thanh, Thanh Thanh ơi]
[Trước đây có một Thanh Thanh thật tốt đứng ngay trước mặt tôi, vậy mà tôi không biết trân trọng (khóc)]
[Ôm vợ, sẽ có phép màu mà]
[Lãnh Thần tức giận thật rồi! Tôi cảm thấy anh ấy sắp hắc hóa, chuyện gì cũng dám làm (run rẩy) Không biết nếu anh ấy biết Thanh Thanh không còn sống được bao lâu nữa, sẽ có cảm xúc thế nào]
[Haizz... haizz, haizz!]
[Cả Y Y nữa, cô ấy tốt bụng như thế, hiếm khi có ý định trả thù một ai... Nhưng Y Y ơi, bạn thân của cô chưa từng phản bội cô, trong lòng cô ấy chỉ có mình cô thôi!]
[Trước đây tôi còn thấy nữ chính thánh mẫu, Thời Vụ Thanh đối xử với cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn do dự, không tin tưởng... Giờ mới thấy, kẻ ngốc là tôi. Tình bạn giữa họ sâu sắc đến mức người ngoài không thể hiểu được]
[Nói đi cũng phải nói lại, nếu sự thật là vậy thì chuyện năm đó rốt cuộc là sao? Ai là người hại Y Y?]
Sau khi bình tĩnh lại một chút, đọc giả bắt đầu suy nghĩ về vụ việc năm đó mà Doãn Y Y gặp nạn.
Nếu không phải Thời Vụ Thanh làm, thì là ai?
[Là Giả Mộng Mai sao?]
[Không thể nào, nếu là cô ta thì sớm đã lôi chuyện huyết thống của Tiểu Không ra để vạch trần Thanh Thanh rồi!]
[Cũng không phải Lãnh Thần, anh ấy vẫn luôn bị vợ lừa mà]
[Cười chết mất, Thời Vụ Thanh giờ thành “vợ” luôn rồi]
[Cậu chưa thấy nhan sắc vợ tôi à?! Có cần tôi liệt kê chương cho cậu đọc lại không!]
[Hoa sen trắng gì chứ, đó là ánh trăng trắng tinh khôi đấy (trái tim)]
[Khụ khụ, đừng lạc đề, quay lại chuyện chính]
[Dễ đoán mà, là Tư Thiên Uyên]
[?]
[?!]
[Trải qua chuyện này rồi, các cậu vẫn còn nghĩ anh ta đơn giản sao? Anh ta bày ra cả vở kịch này, chặn hết đường lui của Thanh Thanh, kể cả thời điểm Y Y đến, cuộc gọi chọ Lãnh Không, việc Lãnh Thần rời đi... Tư Thiên Uyên là người rất đáng sợ, thậm chí có phần biến thái. Anh ta có thù với Lãnh Thần, nên việc hại Y Y - người liên quan đến Lãnh Thần - là điều dễ hiểu]
[Nhưng năm đó rõ ràng nam thần đã cứu Y... Mẹ nó? Tự giết rồi tự cứu?]
[Mình đoán là có điều gì đó khiến anh ta đổi ý]
[Các cậu còn nhớ chuyện Tư Thiên Uyên muốn nhận Tiểu Bảo làm con không? Mình có giả thiết táo bạo: anh ta muốn đưa Tiểu Bảo về nhà họ Lãnh, để cậu bé thừa kế tài sản, rồi chiếm đoạt từ tay Tiểu Bảo!]
[Mẹ nó!]
[Chỉ là giữa chừng Lãnh Không bị Thời Vụ Thanh đưa đi, mới khiến kế hoạch của anh ta trục trặc]
[! Vậy nên anh ta mới “giết nửa chừng”, rồi tự mình đi cứu người để lấy lòng Y Y!]
[...Hóa ra chân tướng lại là vậy]
"...Hóa ra chân tướng lại là vậy." Thời Vụ Thanh nghe hệ thống truyền đạt suy đoán của đọc giả, thì lặng lẽ bình luận: “Tư Thiên Uyên đúng là ẩn mình sâu thật.”
“...” Hệ thống.
Một cái nồi to tròn thật đẹp.
Đổ thẳng lên đầu phản diện!
Chuyện tốt duy nhất mà phản diện từng làm, cũng bị bôi đen luôn!
Không thể không nói, trí tưởng tượng của lứa đọc giả này thật đáng nể!
Hơn nữa, nếu tội danh đổ lên đầu Tư Thiên Uyên, thì những bằng chứng trước đó do anh ta đưa ra nhằm chỉ trích Thời Vụ Thanh, cũng không còn giá trị nữa!
Chẳng khác nào anh ta tự vu oan cho Thời Vụ Thanh!
Thời Vụ Thanh bỗng trắng tinh không tì vết!
“Chủ nhân, cô thật xuất sắc.” Hệ thống không tiếc lời khen, rồi hỏi: “Bước tiếp theo cô định làm gì? Tư Thiên Uyên có cho cô gặp nữ chính không?”
“Sẽ.” Thời Vụ Thanh khẳng định.
Cho dù trước đó cô chưa chắc chắn, nhưng chỉ nghe lời nói của phản diện khi nãy, cũng đủ thấy là anh ta đã đồng ý rồi.
…
Doãn Y Y cũng không biết mình đã trải qua mấy ngày này như thế nào.
Khi đi làm thì đầu óc lơ mơ, tan làm thì ngồi thất thần trong nhà.
Cô vốn nghĩ sau ngần ấy ngày chuẩn bị tinh thần, cô đã hiểu rõ rằng Thời Vụ Thanh đã thay đổi, và cô cũng đã sẵn sàng chấp nhận điều đó.
Nhưng...
Khi nghe thấy những lời đó, cô vẫn không kìm được mà khóc nức nở, thậm chí đau đến mức não cũng như co giật.
Sau cơn trút giận, nỗi đau của cô hóa thành giận dữ và thù hận.
Ngày xưa cô coi trọng người bạn này bao nhiêu, giờ đây cô căm hận bấy nhiêu. Hận sự phản bội của người đó, hận việc người đó không hề để tâm đến mình, hận cô ấy có thể không chút áp lực nào mà làm tổn thương cô và cả con cô.
Doãn Y Y từng trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng bản tính cô lạc quan, chưa từng nghĩ sẽ trả thù ai, luôn giữ mọi chuyện trong lòng. Thế nhưng lần này... là lần đầu tiên cô thật sự muốn khiến một người phải hối hận.
Doãn Y Y tìm đến Lãnh Thần. Mấy ngày nay anh đã thay đổi rất nhiều, khí chất lạnh lẽo u ám bao trùm cả công ty.
“Lãnh tổng” Doãn Y Y hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để nói ra ý định của mình: “Anh cũng bị Thời Vụ Thanh lừa rồi. Tôi muốn khiến cô ta hối hận, anh có muốn hợp tác không?”
Người đàn ông ngẩng mặt lên, vẻ mặt thâm trầm lạnh lẽo, đôi mắt đen thẳm lạnh như người chết, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người khác lạnh toát sống lưng.
Doãn Y Y càng thêm sợ hãi, cúi đầu mới có thể nói tiếp: “…Xin anh đừng vội giận, hãy nghe tôi nói hết. Tư Thiên Uyên là bạn tôi, anh ta không thật lòng thích Thời Vụ Thanh, tất cả những gì anh ta làm chỉ là để giúp tôi trả thù cô ta.”
Doãn Y Y không biết toàn bộ sự việc, những gì cô biết còn hạn chế, nên dĩ nhiên cũng không hiểu mâu thuẫn giữa hai người đàn ông đã không thể hóa giải.
“Anh ta từng nói, đợi đến lúc Thời Vụ Thanh đắc ý nhất, sẽ bỏ rơi cô ta…” Doãn Y Y lấy hết dũng khí: “Đến lúc đó, tôi mong Lãnh tổng sẽ diễn với tôi một vở kịch, giả vờ như anh sắp cưới tôi... Tôi muốn Thời Vụ Thanh phải hối hận!”
“Được.” Lãnh Thần lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt như nhìn một người đã chết, khiến người ta rợn cả người.
Doãn Y Y khựng lại một chút, rồi mới hỏi tiếp: “Vậy… tôi có thể gặp Tiểu Không một lát không? Tôi lo thằng bé sẽ buồn…”
“Cô chắc chắn Tư Thiên Uyên sẽ bỏ rơi Thời Vụ Thanh?” Lãnh Thần lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
Doãn Y Y sững sờ vài giây, rồi gật đầu.
Lãnh Thần nở nụ cười lạnh lẽo: “Tiểu Không đã về chỗ cụ nội rồi, dạo này cô không gặp được đâu. Ra ngoài đi.”
“…Vâng.” Doãn Y Y thất vọng vô cùng nhưng không còn cách nào khác.
Cô bước ra khỏi văn phòng, quay lại chỗ làm của mình. Vừa ngồi xuống thì điện thoại đã nhận được một tin nhắn.
[Thiên Uyên: Cô ấy muốn gặp cô]
“…” Doãn Y Y run tay, ly nước trên bàn đổ xuống “bốp” một tiếng, nước tràn cả bàn, ly thủy tinh cũng rơi xuống đất vỡ tan.
Cô vội vã cứu lấy tài liệu, nhưng tâm trí đã không còn ở đó.
Thời Vụ Thanh… muốn gặp cô.
Thời Vụ Thanh… đã biết cô còn sống.
Vậy mà cô ta vẫn dám yêu cầu Thiên Uyên cho gặp cô…
Doãn Y Y nghiến răng, đôi mắt trong trẻo hiện lên sự tủi thân và oán hận.
Được, vậy gặp một lần xem cô ta còn có thể nói được gì!
[Không! Y Y, đừng trách Thanh Thanh!]
[A a a Y Y còn muốn trả thù Thanh Thanh nữa, dao sắc quá đi]

0 comments