Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 130 131 132

By Quyt Nho - tháng 10 27, 2025
Views

Chương 130: “Em sẽ là nàng công chúa nhỏ duy nhất của anh.”

Lãnh Thần cảm thấy lòng mình lạnh đến tận đáy cốc.

Anh vẫn mặc bộ quần áo từ hôm qua, đôi mắt đỏ ngầu vì những tia máu, hoảng loạn và giận dữ khiến toàn thân toát ra khí thế đáng sợ.

“Tư Thiên Uyên.” Sau khi nhận được kết quả chắc chắn, Lãnh Thần nghiến răng nghiến lợi gọi thẳng tên Tư Thiên Uyên.

Là hắn.

Không ngờ lại là hắn!

Lẽ ra anh phải nghĩ đến từ sớm!

Chết tiệt! Bị Giả Mộng Mai làm nhiễu loạn hướng điều tra!

Lãnh Thần leo lên xe, vừa chạy về phía đó, vừa gọi điện cho Tư Thiên Uyên.

Dù có tìm được, muốn đến nơi đó cũng phải mất một khoảng thời gian, mà Lãnh Thần thì không thể chờ nổi nữa!

Thời Vụ Thanh… quan trọng với anh hơn anh tưởng.

Suốt đêm qua, anh như phát điên lên!

“Tut... tut...”

Lãnh Thần gọi hết lần này đến lần khác, nhưng bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Tâm trạng nặng nề bị dồn nén khiến anh mất kiểm soát, gần như phát cuồng. Giờ anh chỉ muốn băm Tư Thiên Uyên ra thành trăm mảnh!

Tư Thiên Uyên làm vậy là vì lý do gì? Muốn dùng Thời Vụ Thanh để uy hiếp anh điều gì? Những điều này giờ đây Lãnh Thần chẳng buồn nghĩ nữa. Điều duy nhất anh muốn biết: Thời Vụ Thanh hiện giờ ra sao?

Cô có bình an không? Có bị thương không? Cơ thể có ổn không?

“Tut...” Lại thêm một cuộc gọi không có người nghe.

Lãnh Thần giận dữ ném mạnh điện thoại xuống sàn!

“Rầm!” Âm thanh vang dội khiến tài xế phía trước nín thở không dám thở mạnh.

“Chạy nhanh lên!”

“Dạ! Dạ!”

Lãnh Thần ngồi đó, gương mặt đầy tức giận. Trong đầu anh toàn là hình ảnh của Thời Vụ Thanh, lúc cô mỉm cười dịu dàng, lúc bất an lo lắng, ánh mắt ngấn lệ, lúc e thẹn đỏ mặt...

Anh không kìm được siết chặt nắm đấm, ngọn lửa sợ hãi vì điều chưa biết đang cháy âm ỉ trong lòng anh.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại rơi xuống dưới ghế đột nhiên vang lên hai tiếng báo tin nhắn.

Ánh mắt Lãnh Thần lóe lên, anh cúi người nhặt lại điện thoại —

8 tin nhắn chưa đọc từ Tư Thiên Uyên.

Đồng tử anh co lại, một luồng lạnh lẽo từ lưng lan ra khắp người.

Anh mở tin nhắn ra.

[Tư Thiên Uyên: hình ảnh]

[Tư Thiên Uyên: hình ảnh]

……

[Tư Thiên Uyên: chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể chân thành xin lỗi Lãnh tổng thôi nhé]

“……” Lãnh Thần như rơi vào hầm băng.

Trong những bức ảnh đó, người phụ nữ quần áo xộc xệch, đang tựa đầu vào người đàn ông bên cạnh. Mái tóc đen như rong biển buông xuống làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp đến nghẹt thở.

Nhưng nổi bật nhất lại là những vết hồng tựa cánh mai lấm tấm trên cánh tay cô.

Những dấu vết ấy… chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Lãnh Thần lẽ ra phải nổi giận, phải muốn giết người, nhưng vào khoảnh khắc ấy, anh lại không thấy dâng lên bất cứ cảm xúc nào.

Anh mặt không biểu cảm, một cách quá đỗi bình tĩnh, xem từng bức ảnh một, cho đến khi thấy bức cuối cùng. Người mà anh từng ôm trong vô số đêm, đang ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông ấy, môi hồng rực rỡ, sáng bóng lạ thường. Mà tay cô, dường như còn vòng qua eo Tư Thiên Uyên bên ngoài khung hình…

Lãnh Thần nhắm mắt lại.

[Cả nhà ơi... hức]

[Hu hu hu bỗng thấy thương Lãnh Thần quá]

[Phải đó… đặt mình vào góc nhìn của anh ấy, nghẹt thở thật sự]

[Ôm ông xã một cái]

[Đừng thương nữa! Yêu Thời Vụ Thanh thì đáng bị vậy thôi! Mong cô ta giữ lễ tiết? Nực cười!]

[Không phải... cho tôi nói câu này, tuy Thời Vụ Thanh không phải người tốt, nhưng tối qua rõ ràng là cô ấy bị ép mà... sao có thể trách cô ấy được…]

[Hơ hơ]

[Hơ hơ]

[Bạn thấy không trách là không trách à]

[Thánh nữ đến rồi]

……

Thời Vụ Thanh đọc bình luận, biết rằng Lãnh Thần sắp đến nơi.

Cô im lặng một lát, tâm trí có chút lơ đãng.

Cho đến khi Tư Thiên Uyên bế cô ra bàn ăn, mỉm cười đưa cho cô một bát cháo.

“Thanh Thanh, không ăn sáng là không tốt đâu.”

Thời Vụ Thanh cúi đầu.

“Quên mất em bị khóa cả đêm, tay không còn chút sức.” Người đàn ông nói một cách tự nhiên, như thể hắn không phải là thủ phạm.

Hắn ngồi bên cạnh cô, cầm lấy thìa, chuẩn bị đút: “Nào, không ăn sáng là không tốt.”

Thời Vụ Thanh quay đầu đi, rõ ràng từ chối.

“Không ăn?” Hắn cũng không giận, vẫn cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh gáy:

“Thanh Thanh, em biết không? Kéo Lãnh Thần xuống địa ngục, khiến hắn chật vật, thấp hèn, tuyệt vọng sống hết nửa đời còn lại là tâm nguyện lớn nhất đời anh. Vì điều đó, anh đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm nay. Nhưng…”

Tư Thiên Uyên ngừng lại, ánh mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn Thời Vụ Thanh: “Vì em, lần trước anh đã công khai trở mặt với hắn. Lần này càng triệt để xé toang mối quan hệ. Nhiều năm lên kế hoạch, giờ coi như công cốc rồi. Em nói xem, em định đền đáp anh thế nào?”

Thời Vụ Thanh cắn môi, cố ép ra tiếng, giọng yếu ớt xen lẫn tức giận và hận thù: “Anh đúng là cầm thú.”

Tư Thiên Uyên xoay mặt cô lại, đưa thìa cháo lên môi cô, nghiêm túc nói: “Em nói đúng, anh xin lỗi vì hành vi của mình… nhưng chuyện đã xảy ra rồi, em có muốn suy nghĩ đến việc sau này ở bên anh không?”

“Không đời nào.” Thời Vụ Thanh nghẹn ngào.

“Nhưng em đâu còn con đường nào khác.” Hắn rất chân thành phân tích với cô: “Lãnh Thần sau này không thể nào toàn tâm toàn ý với em nữa, hơn nữa… em cũng biết rõ, em không phải là mẹ của Lãnh Không. Nếu chuyện năm xưa bị phơi bày, hắn càng không thể có chút tình cảm nào với em.”

Thời Vụ Thanh bất ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dao động.

“Thanh Thanh, anh biết hết, nhưng anh không bận tâm. Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Lãnh Thần.” Tư Thiên Uyên kiên nhẫn dụ dỗ:

“Hắn kiêu ngạo, tùy tiện, khó gần, còn nếu ở bên anh, anh sẽ không bao giờ nói em một câu không tốt. Những điều em muốn, anh đều có thể giúp em đạt được. Người em ghét, anh cũng sẽ giúp em trừ bỏ.”

Hắn mỉm cười hoàn mỹ, tao nhã: “Em sẽ là nàng công chúa nhỏ duy nhất của anh.”

Chương 131: [Lãnh Thần còn ba phút nữa sẽ đến chiến trường] 

Thành thật mà nói, dù cho Tư Thiên Uyên có là một kẻ biến thái, thì hắn cũng là một tên biến thái cao ráo, đẹp trai, giọng nói dễ nghe, khí chất cao quý, gia thế giàu có... lại còn rất giỏi nắm bắt lòng người. Một người đàn ông như thế nói những lời này với một cô gái, thật sự rất khó để không rung động.

Thời Vụ Thanh cũng sững người.

[Lãnh Thần còn ba phút nữa sẽ đến chiến trường]

[Ba phút...6]

[Thời Vụ Thanh đã động lòng rồi, hơ hơ]

[Không biết Tư Thiên Uyên toan tính điều gì, Thời Vụ Thanh xưa nay chỉ yêu bản thân, không thể nào yêu ai khác. Lần này ngươi giành được cô ấy từ tay Lãnh Thần, thì lần sau cũng sẽ có người dùng cách tương tự để giành cô ấy khỏi tay ngươi.]

[Đúng vậy, người này—à không, con chó này—là loại nuôi không quen, phản bội là trò cô ta đã quá thành thạo rồi]

Tư Thiên Uyên nói câu cuối cùng: “Anh biết chân tướng chuyện năm đó, nhưng anh chưa bao giờ vạch trần. Bây giờ em đang ở trong tay anh, anh muốn ra tay với em, chẳng ai ngăn nổi. Nhưng anh không làm thế, mà lại nói với em những lời này. Thanh Thanh, em thông minh như vậy, hẳn đã hiểu rồi.”

Cô không hiền lành, không ngây thơ, lòng dạ độc ác, vong ân bội nghĩa, ích kỷ tư lợi nhưng Tư Thiên Uyên chẳng để tâm.

Bởi vì hắn tự tin rằng mình có thể chiếm được trái tim cô.

Dù không hiểu tại sao bản thân lại yêu một người như vậy... nhưng với cô, dường như chẳng cần lý do.

Nếu có ai đó không thích cô, mới là điều kỳ lạ.

Cô sinh ra là để được tất cả mọi người yêu thích.

Thời Vụ Thanh cụp mắt, đẩy tay Tư Thiên Uyên ra, cả người thu mình lại trên ghế, nhỏ bé, không nói một lời.

Có thể thấy chuyện tối qua đã giáng cho cô một đòn nặng nề.

Tư Thiên Uyên cũng không vội, vì theo hắn hiểu, cuối cùng Thời Vụ Thanh sẽ nghĩ thông suốt.

Tại sao ư?

Vì cô sẽ hiểu được, điều gì mới thật sự có lợi cho cô!

Từ phía Lãnh Thần, cô đã không còn khả năng đạt được điều gì nữa. Còn hắn, sẽ là bến đỗ tốt hơn cho cô.

Tới lúc này, Tư Thiên Uyên ngược lại cảm thấy biết ơn, vì Thời Vụ Thanh không phải là những người lương thiện và ngây thơ bình thường, bởi vì loại người như Doãn Y Y sẽ không bao giờ thỏa hiệp với hắn. Những người đó kiên trì, trung thành, thuần khiết. Chỉ có những người như Thời Vụ Thanh — bất chấp thủ đoạn, không có giới hạn mới có thể chọn phản bội Lãnh Thần.

“Lãnh Thần chắc sắp tìm tới rồi.” Giọng Tư Thiên Uyên dịu xuống: “Giờ không ăn, lát nữa sẽ không còn thời gian đâu.”

Thời Vụ Thanh ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn hắn vài giây. Ánh mắt ấy, hắn không hiểu được, nhưng vài giây sau, cô từ từ đưa tay ra, nhận lấy chiếc muỗng.

Hành động này có ý nghĩa gì, Tư Thiên Uyên hiểu rất rõ.

Đến cả hắn cũng không nhận ra rằng khóe mắt lông mày mình đã mang theo nụ cười vui vẻ vì hành động nhỏ ấy.

[...]

[Vậy là... Thời Vụ Thanh cứ thế đơn giản chấp nhận Tư Thiên Uyên rồi]

[Tôi mắng cũng chẳng buồn mắng nữa]

[Loại người như cô ta, sẽ không có kết cục tốt đâu. Sau này không chừng Lãnh Thần và Tư Thiên Uyên sẽ vì sự tồn tại của đối phương mà cùng chán ghét cô ta]

Tư Thiên Uyên kiên nhẫn chờ Thời Vụ Thanh ăn xong, mới thân mật hỏi:
“Thanh Thanh, sau này em nên gọi anh là gì đây?”

Thời Vụ Thanh khựng lại, nhưng rồi từ từ nở nụ cười vô hại: “Em biết cảm xúc con người là thứ không thể kiểm soát, chuyện tối qua, em không trách anh nữa… xin lỗi, vừa rồi em cư xử không tốt, chỉ là bị dọa sợ thôi.”

Giữa một loạt bình luận kiểu “???” của độc giả, vẻ mặt cô mang theo nét u buồn và chua xót, nói: “Nhưng dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra. Em và Lãnh Thần… cũng không thể nữa rồi. Em không muốn khiến hai người vì em mà khó xử… nếu như em bắt buộc phải rời xa anh ấy, vậy thì từ nay về sau…”

“Hy vọng anh có thể đối xử tốt với em — chồng à.”

[???]

[Wtf]

[Ghê thật]

[??? Từ bao giờ mà chuẩn mực đạo đức của con người lại thấp đến vậy?!]

Độc giả hoàn toàn choáng váng!

Họ đã đoán Thời Vụ Thanh sẽ thỏa hiệp, nhưng… xoay người một cái liền gọi đối phương là “chồng” thì đúng là lần đầu tiên họ thấy!

Đến mức mắng cũng không mắng nổi! Đây thật sự là việc con người có thể làm ra sao?!

Tư Thiên Uyên không biết độc giả đang khiếp sợ. Hắn nhìn thấy ánh mắt cô khi cô mở miệng, đã đoán được cô muốn nói gì.

Nhưng khi thật sự nghe thấy, cô gọi hắn bằng giọng dịu dàng là “chồng”, trong đôi mắt trong veo ấy chỉ có một mình hắn…

Hắn vẫn cảm thấy một niềm xúc động và hân hoan từ sâu trong linh hồn, thứ cảm xúc mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.

Cảm giác như… được thần linh ưu ái vậy.

Một con người giữa hàng vạn con người, lại được thần linh độc sủng.

Đó là một niềm vui khó diễn tả thành lời!

Một loạt cảm xúc phát sinh từ đó khiến vẻ mặt Tư Thiên Uyên hơi ngẩn ngơ.

Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng: “Thanh Thanh?”

Thời Vụ Thanh nghiêng đầu, nụ cười tái nhợt pha chút thẹn thùng, tuy không thật lòng nhưng đủ để khiến người ta động lòng: 

“Chồng à, anh không thích em gọi như vậy sao?”

“…Không.” Tư Thiên Uyên nghe rõ tiếng tim mình đập, khẽ nói: “Rất thích.”

[A!]

[.]

[!]

[Lãnh Thần cuối cùng cũng đến rồi!!!]

Chương 132: “Lãnh Thần, anh bị tôi lừa rồi.”

Thời Vụ Thanh đã nhìn thấy bình luận đó.

Gần như ngay giây tiếp theo, bên ngoài vang lên tiếng cửa chính bị đạp mở.

Tư Thiên Uyên khựng lại trong động tác đang tiến đến gần, sắc mặt đầy khó chịu. Hắn biết Lãnh Thần sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng lại chọn đúng thời điểm này, thật khiến người ta bực bội.

Không chút do dự, Tư Thiên Uyên ôm chặt cô vào lòng: “Thanh Thanh chắc biết lát nữa nên nói thế nào rồi chứ? Hửm? Thanh Thanh thông minh thế này, chắc chắn sẽ không nói sai đâu nhỉ?”

Thời Vụ Thanh cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng rực ấy: “Em đã biết.”

Ánh mắt Lãnh Thần lạnh như băng. Về lý trí, anh hiểu những bức ảnh mà Tư Thiên Uyên gửi tới chính là để chọc tức anh. Chỉ dựa vào tình cảm Thời Vụ Thanh dành cho anh, cô sẽ không bao giờ chủ động với Tư Thiên Uyên như vậy.

Mà những bức ảnh đó, ngược lại chứng minh Thời Vụ Thanh vẫn an toàn! Ít nhất là còn sống!

Nhưng nếu con người có thể hoàn toàn làm chủ bởi lý trí thì đã tốt biết bao!

Về mặt cảm xúc, Lãnh Thần lại càng rõ ràng hơn: Thời Vụ Thanh không gặp chuyện gì, lại bị chụp những tấm ảnh ám muội như thế, chỉ có thể là vì cô bị Tư Thiên Uyên ép buộc!

Cô không tự nguyện, nhưng không thể trốn thoát, trong nỗi sợ hãi, chờ mãi không có ai đến cứu, cuối cùng bị hắn cưỡng ép trong tuyệt vọng.

Nếu nói trước đó Lãnh Thần như bị lửa thiêu đốt trong lòng, thì hiện tại, trái tim anh như bị băng tuyết ngàn dặm phong kín, rét đến mức mỗi bước chân đều khiến toàn thân run rẩy.

Nhưng thực ra, cơ thể anh không hề run. Anh vẫn khỏe mạnh, ý chí cũng đủ kiên cường.

Thứ thực sự đang run rẩy… chỉ là linh hồn ẩn dưới lớp xác thịt này mà thôi.

“Rầm!”

Cánh cửa chính bị đạp mở, Lãnh Thần sải bước tiến vào, sau hai bước đã chuyển thành chạy.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa!

“Rầm!” Hết cánh cửa này đến cánh cửa khác bị đẩy mạnh ra.

Cuối cùng, Lãnh Thần nhìn thấy qua lớp kính trong suốt, bóng dáng hai người trong phòng ăn.

Bước chân anh thoáng lảo đảo.

[Mặc dù… tình tiết có hơi ngốc thật, nhưng tôi vẫn bị đâm một nhát đau điếng]

[Chuẩn luôn… sự vô tình của Thời Vụ Thanh càng làm nổi bật tình cảm chân thành của Lãnh Thần bị chó gặm mất rồi]

[Lãnh Thần: Chưa từng thấy người đàn bà nào mặt dày đến thế]

[Hu hu hu, chồng Thần à, đừng buồn nữa, không có cô ta thì vẫn còn Y Y, còn Tiểu Bảo, không được nữa thì còn có em! Người phụ nữ này không xứng đáng đâu!]

[? Còn có em là thế nào? Cười chết tôi rồi]

[Vẫn còn cười nổi, tim cứng thật đấy]

[Ai đọc truyện này mà tim yếu nổi nữa, mọi người từ chân tình đã chuyển sang xem giải trí rồi]

Tối qua Thời Vụ Thanh đã tự mở khóa, nếu không thì những vết dấu trên người cô không thể nào có được.

Việc dùng điểm độ hot khiến cô hơi xót một chút, nhưng nhìn mức độ tăng trưởng hiện giờ thì quả thật rất đáng.

Chỉ là cảnh tượng sắp tới, dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn có chút hoảng.

Bình tĩnh!

Không chết được đâu!

Diễn cho thật một chút đi!

“Cộc cộc.” Tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần.

Nhịp tim Thời Vụ Thanh cũng dần tăng theo.

Cuối cùng, người đó đẩy cửa phòng ăn, lao vào trong.

Thời Vụ Thanh ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngay giây tiếp theo, cô nhìn thấy gương mặt hốc hác nhưng vẫn điển trai như xưa của người đàn ông ấy, đôi mắt anh đỏ bừng lên.

Lúc này, tay Thời Vụ Thanh đang ôm lấy cổ Tư Thiên Uyên. Hắn đã chuẩn bị từ trước, bưng một bát cháo khác, giả vờ đang đút cho cô ăn. Hai người dính lấy nhau, tư thế vô cùng mờ ám.

“Tư Thiên Uyên.” Lãnh Thần nghiến từng chữ, mỗi chữ đều mang theo sát khí lạnh lẽo.

Tư Thiên Uyên ra vẻ kinh ngạc, vẫn lễ độ chào hỏi: “Lãnh Tổng, buổi sáng tốt lành. Sao anh lại tới đây vậy?”

“Thả Thanh Thanh ra.” Giọng nói của Lãnh Thần trầm thấp lạnh lẽo, ai cũng có thể nhận ra anh đang ở bên bờ bùng nổ.

Người của anh cũng đồng loạt xông vào.

Thế nhưng Tư Thiên Uyên lại hoàn toàn không hề hoảng loạn, thậm chí còn cố ý đưa thìa cháo đến bên miệng Thời Vụ Thanh, mà cô cũng phối hợp ăn một miếng.

“Rầm!” Một tiếng vang lớn vang vọng trong phòng!

Lãnh Thần đá văng một chiếc ghế bên cạnh, lực mạnh đến mức chiếc ghế chất lượng cao bay thẳng sang phía bên kia bàn ăn, đập vào ghế của Tư Thiên Uyên!

Cháo trên bàn bị đổ ra do va chạm, chất lỏng sền sệt nhỏ tong tỏng xuống nền nhà.

Tư Thiên Uyên bế Thời Vụ Thanh đứng lên, giọng nói lạnh lùng hơn: “Lãnh Tổng định làm gì vậy?”

“Đừng có mẹ kiếp giả bộ nữa!” Mặt Lãnh Thần giật nhẹ, bước đến gần hai người, chân dài không chút do dự tung cú đá thẳng vào Tư Thiên Uyên!

Tư Thiên Uyên né được, đúng lúc này, một nhóm người khác cũng xông vào trong nhà.

“Lãnh Tổng, anh xông vào nhà người khác bất hợp pháp, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.” Một người trong nhóm nói.

Nhưng lúc này Lãnh Thần làm gì còn nghe lọt những lời đó?!

Trong mắt anh lúc này chỉ còn hình ảnh Thời Vụ Thanh đứng yên bên cạnh Tư Thiên Uyên, từ lúc anh vào đến giờ, chưa từng nói với anh một câu nào!

Sự hoảng loạn không thể nói thành lời khiến anh có cảm giác như đang rơi vào một cơn ác mộng đầy hoang đường.

“Lãnh Tổng, anh cũng nghe rồi đấy. Không rõ anh xông vào nhà người khác định làm gì?” Tư Thiên Uyên cười nhạt đầy tao nhã: 

“Nếu là vì Thanh Thanh, thì xin lỗi nhé. Thanh Thanh đã đồng ý ly hôn với anh rồi, sau này cô ấy sẽ là vợ của tôi!”

“Anh nói cái gì?!” Giọng Lãnh Thần đột ngột cao lên.

“Nào, Thanh Thanh, nói chọ Lãnh Tổng sự thật đi. Dù sao thì ba năm rồi anh ta cũng chẳng có được trái tim em mà.” Tư Thiên Uyên cụp mắt, ánh mắt mang theo ý cười, nhìn thẳng vào Thời Vụ Thanh.

Ngay khoảnh khắc đó, nhà ăn vừa mới hỗn loạn giờ bỗng im bặt, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Và sự im lặng ấy không hề mang theo cảm giác hòa hoãn, ngược lại, là sự đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Người phụ nữ đang bị mọi ánh mắt đổ dồn, sắc mặt có phần tái nhợt, khí chất dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp không mang chút sát khí nào.

Cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như một cơn gió xuân, dịu dàng và thanh tịch: “Lãnh Thần, anh bị tôi lừa rồi.”

Giọng nói mềm nhẹ, nhưng lại tựa mũi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Lãnh Thần.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments