Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 145 146 147

By Quyt Nho - tháng 10 31, 2025
Views

Chương 145: “Người mà em yêu, rốt cuộc là ai?” 

Hai người cứ thế ngồi bên bờ biển gần như cả một ngày.

Lúc chiều tà, ánh hoàng hôn hòa cùng tiếng sóng biển, thủy triều cuộn trào trong mắt, tất cả đẹp tựa một bức tranh.

Tư Thiên Uyên kéo cô dậy: “Phải đi rồi.”

Thời Vụ Thanh rút tay mình lại, đôi mắt trong veo như bị phủ một lớp sương, không còn rõ ràng như trước nữa.

Tư Thiên Uyên hiểu, gặp được Doãn Y Y là nguyện vọng lớn nhất của cô. Nhưng nếu sớm biết rằng sau đó cô sẽ trở thành như thế này... Có lẽ anh sẽ không để cô đạt được ước nguyện ấy.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nói gì cũng vô ích. Mối quan hệ giữa Doãn Y Y và Thời Vụ Thanh thay đổi, chính là do anh đẩy cô tới bước này. Cuối cùng, không thể trách ai được cả.

Nhưng không sao.

“Thanh Thanh” khi nói câu này, cuối cùng anh lại có bóng dáng của một Tư Thiên Uyên tao nhã như xưa, ngay cả ánh mắt cũng sáng rực: “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau yên nghỉ tại nơi này, mãi mãi bên nhau.”

Thứ không thể có được khi sống, thì anh sẽ lấy nó khi chết.

Tư Thiên Uyên hoàn toàn không cảm thấy việc từ bỏ mạng sống vì Thời Vụ Thanh là điều gì đáng tiếc, ngược lại, chỉ cần nghĩ đến cái kết ấy, anh liền thấy phấn khích không thôi!

Nhưng Thời Vụ Thanh nghĩ thầm, vậy thì không được.

Mà cũng không thể được nữa rồi.

Từ góc nhìn của độc giả, hiện lên một cảnh hồi tưởng của Thời Vụ Thanh.

Không lâu trước đó, có một người phụ nữ đội mũ rộng vành, mặc đồ bơi, đi ngang qua trước mặt hai người họ.

Lúc ấy, Tư Thiên Uyên đang cúi đầu chỉnh lại áo khoác cho Thời Vụ Thanh nên không chú ý. Còn Thời Vụ Thanh thì “ngơ ngẩn” ngồi đó, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vô tình chạm phải ánh nhìn của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ thấy cô thì đồng tử co lại, như thể nghĩ ra điều gì đó, định nói gì, nhưng đúng lúc đó lại để ý đến Tư Thiên Uyên bên cạnh cô.

“……” Cuối cùng, cô ấy không dám lại gần, chỉ từ xa làm khẩu hình miệng với Thời Vụ Thanh rồi rời đi.

“Lãnh Thần đến rồi.”

[?!]

[Lãnh Thần đến rồi?!]

[Chết tiệt! Mau chạy đi vợ ơi!]

[Chạy cái gì mà chạy! Với tình trạng hiện tại của vợ yêu, chắc đến cả lời này là gì còn chưa hiểu! Chạy nỗi gì!]

[Người phụ nữ kia… hình như từng xuất hiện? Tên gì ấy nhỉ?]

[Trông quen quen, sao cô ta lại nói với Thanh Thanh chuyện Lãnh Thần đến?]

[Là Hứa Nguyệt, lần trước ở buổi tiệc mắng Thanh Thanh, rồi bị Thanh Thanh tạt rượu ấy]

[Ủa sao lại giúp Thanh Thanh? Không hợp lý lắm!]

[Ừm… có lẽ vì lần đó Thanh Thanh không có ác ý, còn dễ dàng bỏ qua cho cô ta]

[Trời đất, đọc lại mấy tình tiết cũ thấy thật nhiều chi tiết, vợ Thanh Thanh đúng là người ấm áp]

Nếu Thời Vụ Thanh muốn chạy trốn, thì cô đã rời đi từ lâu rồi.

Nhưng việc Lãnh Thần đến, lại chính là kết cục mà cô mong muốn, cho nên dù đã biết chuyện này, cô vẫn ngồi đây suốt cả buổi chiều, không hề có phản ứng gì.

“Được không?” Tư Thiên Uyên lại hỏi.

Thời Vụ Thanh vẫn không có biểu cảm gì, khẽ cúi mắt xuống, như một con búp bê tinh xảo trong tủ kính nhưng không có linh hồn.

Không nhận được câu trả lời, sự phấn khích của Tư Thiên Uyên có chút giảm bớt. Nhưng không trả lời, tức là cũng không từ chối, nên tim anh vẫn đập rất nhanh.

Anh lập tức bế cô lên, cười nói: “Đi thôi, về nhà nào.”

“Về nhà?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí vang lên từ phía sau: “Hai người định về đâu?”

[!!!]

[Xong rồi xong rồi, Lãnh Thần thật sự tới rồi!!]

[Nhanh quá trời đất ơi]

[Mọi người ơi, tui không dám xem tiếp nữa! Lãnh Thần sẽ làm gì Thanh Thanh đây!]

[Trời ơi, giết tui đi, giờ Thanh Thanh còn không mở miệng nổi nữa, Lãnh Thần có hiểu lầm là cô không muốn nói chuyện với anh không!]

[Sao giống truyện kinh dị vậy trời!]

[Căng quá, giờ đến cả thế lực của Tư Thiên Uyên cũng không bảo vệ được cô ấy nữa…]

[Không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì (run rẩy)]

Tư Thiên Uyên kinh hoảng trong lòng, anh quay phắt lại, và rồi thấy Lãnh Thần chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng họ.

Một nhóm đàn ông mặc vest đen đã bao vây cả bãi biển, chỉ cần nhìn thể hình và tư thế đứng cũng biết họ được huấn luyện bài bản.

Màu đen đậm đặc cô lập hoàn toàn nơi này với thế giới bên ngoài.

Tư Thiên Uyên siết chặt cánh tay, ôm Thời Vụ Thanh chặt hơn, ánh mắt lạnh lùng.

Hỏng rồi… vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Lãnh Thần.

Không ngờ anh ta lại tìm ra nhanh như vậy!

Chẳng lẽ mấy chiêu đánh lạc hướng để lại trong nước đã bị phá rồi sao?

“Đang nghĩ đến mấy thứ rác rưởi anh để lại hả? Tư Thiên Uyên, anh tưởng bọn chúng có thể che mắt tôi được mấy ngày?” Lãnh Thần tuy chế giễu, nhưng trong lòng lại thật sự giận dữ, anh lại bị những kẻ đó cản đường lâu như vậy!

Thời Vụ Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn Lãnh Thần một cái, sau đó “dĩ nhiên” chọn ở lại bên người cô quen thuộc hơn là Tư Thiên Uyên. Dù gì hai tháng nay, họ đã ở bên nhau mỗi ngày.

Cô cau mày, nắm lấy vạt áo Tư Thiên Uyên, quay mặt sang chỗ khác, rõ ràng là chán ghét sự phiền phức của Lãnh Thần, không muốn nhìn thấy anh.

Hành động này khiến Lãnh Thần nổi giận ngay tức thì!

“Bắt cô ấy lại cho tôi!” Sắc mặt anh u ám đến dữ tợn!

Đám người xung quanh lập tức xông vào tấn công hai người!

Tư Thiên Uyên dù có giỏi đến mấy cũng không địch lại số đông, chẳng bao lâu đã bị đánh bại, Thời Vụ Thanh cũng bị Lãnh Thần mạnh mẽ kéo về phía mình.

[A a a a!]

[Tư Thiên Uyên!! Mau nói tình trạng của Thanh Thanh đi!]

[Không nói là không kịp nữa đâu!!]

Nhưng Tư Thiên Uyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị một cú đấm mạnh giáng vào bụng!

Anh rên một tiếng, khóe miệng chảy máu.

Mấy người xung quanh đè chặt anh lại, còn Lãnh Thần một tay giữ Thời Vụ Thanh, một tay đá thẳng vào đầu Tư Thiên Uyên!

“Bốp!”

Cảnh tượng đẫm máu đến mức Thời Vụ Thanh không nhịn được phải quay mặt đi.

Cô vô thức vùng vẫy, nhưng Lãnh Thần lại bóp cổ cô, cười lạnh nói: “Đau lòng hả? Đau đúng không? Vậy thì nhìn kỹ đi! Cái tên chồng mới của em, giờ nằm dưới chân tôi như một con chó! Nhìn đi! Nhìn cho rõ vào!”

Thời Vụ Thanh bị bóp đến mức khó thở, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng nhợt nhạt hơn.

Tư Thiên Uyên vừa đau lòng vừa tức giận: “Lãnh… Ưm!”

Anh vừa nói được một chữ, Lãnh Thần đã phất tay, mấy gã đàn ông áo đen lập tức đánh anh túi bụi!

Đám người này ra tay cực kỳ tàn độc, không hề kiêng dè có đánh chết người hay không, mỗi cú đấm đều nặng nề đến mức đáng sợ!

Trán Tư Thiên Uyên đang chảy máu lại tiếp tục bị đập thêm vài lần, những lời định nói đều bị máu tươi và cơn đau nuốt chửng, ý thức trở nên mơ hồ.

“Thấy chưa?” Lãnh Thần hỏi lại: “Thấy rõ chưa? Nói đi! Người mà em thật sự yêu là ai!”

“……” Thời Vụ Thanh trắng bệch nhìn anh, không nói một lời.

[Quá vô lý rồi!]

[Lãnh Thần đồ ngốc! Không nhìn ra vợ có vấn đề à!! Tức chết tôi rồi!]

[Buông cô ấy ra đi (khóc) cơ thể cô ấy vốn đã yếu rồi mà (khóc)]

Lãnh Thần thấy cô vẫn không nói gì, càng giận dữ hơn. Cô vốn hay khóc, từ bao giờ lại cứng đầu như vậy?

Mà lại là vì Tư Thiên Uyên!

Gân xanh trên trán anh nổi lên vì giận, trong cơn mất kiểm soát, anh tát một cái thật mạnh, hất Thời Vụ Thanh ngã xuống cát!

“Em thích Tư Thiên Uyên đến vậy sao? Vậy thì đi chết cùng hắn ta đi!”

Thời Vụ Thanh không cảm thấy đau, nhưng mọi cảm giác dần mơ hồ, cô nằm trên mặt đất, trước mắt là những mảng màu hỗn loạn, thay thế cho thế giới ban đầu.

Lãnh Thần thở gấp, anh cúi xuống, túm lấy tóc cô, gằn từng chữ: “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, rốt cuộc người em yêu là ai?”

Chương 146: “Tiểu Không muốn khiến mẹ hối hận.” 

[……]

[……]

[Khốn nạn! Đàn ông toàn là cặn bã! Chết hết đi cho rồi!]

[Có ai cứu Thanh Thanh của tôi không, tại sao… rốt cuộc tại sao lại như vậy chứ]

[Thật ngột ngạt]

[Thanh Thanh đến nói chuyện còn không được nữa! Bực mình quá! Hỏi hỏi hỏi, ông nội nhà anh! Không có tình yêu thì không sống nổi à?!]

[(nổi giận bừng bừng.jpg)]

Đôi môi Thời Vụ Thanh khẽ mấp máy.

Lãnh Thần không nghe rõ tiếng cô, nên cúi sát xuống, cố chấp muốn nghe bằng được.

Nhưng đó không phải tên người, chỉ là một âm tiết mơ hồ, giống như “Y”.

Cuối cùng, cô không nói ra được gì, rồi ngất đi, khuôn mặt trắng bệch đầy vết sưng đỏ.

Sau khi người phụ nữ ấy bất tỉnh, ngay cả nhịp thở cũng yếu ớt đến đáng thương. Trong cơn giận dữ, Lãnh Thần cũng bất giác dấy lên một nỗi hoảng loạn.

Vì trông cô lúc này, thật quá giống người đã chết.

Anh khựng lại, đưa tay kiểm tra hơi thở của cô, trái tim tưởng như đã ngừng đập, lúc này mới đập lại.

Sau khi hoàn hồn, cơn giận lại bùng cháy dữ dội hơn.

Lãnh Thần bế cô lên, động tác chẳng chút dịu dàng.

Lúc Thời Vụ Thanh tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực. Cô vừa cử động, liền nghe thấy tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng.

“?” Thời Vụ Thanh thoáng sửng sốt.

Cảm giác này… sao lại quen thuộc như vậy?

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi à!” Giọng trẻ con non nớt bất ngờ vang lên bên cạnh.

Thời Vụ Thanh giật mình.

Lãnh Không bật đèn trong tầng hầm lên, vui vẻ đi đến bên cô, ngửa mặt lên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thấy Tiểu Không có bất ngờ không?”

“……” Cô chỉ thấy rùng mình thôi.

Thời Vụ Thanh không biểu cảm, nhìn thẳng vào cậu bé.

Ngay sau đó, cô thấy nụ cười của đứa bé từ từ biến mất:

“Mẹ ơi, bây giờ mẹ đến một câu nói với Tiểu Không cũng không muốn sao?”

“……”

Không có hồi đáp, Lãnh Không quay người, tự rót cho mình một ly sữa, rồi cầm ly sữa bước đến bên cạnh cô.

“Không sao” cậu bé nói “mẹ là người xấu, không ngoan, cảm thấy Tiểu Không là gánh nặng, là phiền phức, nhưng Tiểu Không có thể khiến mẹ trở nên ngoan ngoãn, thích Tiểu Không.”

“……!” Những lời này chẳng khác gì biến thái, khiến sống lưng Thời Vụ Thanh lạnh toát.

[?!]

[Một mình Lãnh Thần chưa đủ, giờ còn thêm Lãnh Không hành hạ Thanh Thanh nữa hả?!]

[Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Lãnh Thần đang nghĩ cái gì vậy?!]

[Thôi đi, không thấy hai cha con này đều đã “hắc hóa” rồi à, nói lý lẽ với người điên làm gì]

[Lo cho Thanh Thanh quá đi mất (ôm đầu suy sụp)]

“Con sẽ không mềm lòng với mẹ đâu.” Lãnh Không nói.

Thời Vụ Thanh lại cử động, xích sắt lại vang lên tiếng lách cách.

Rồi, cánh cửa phía xa mở ra, Lãnh Thần mặc đồ đen từ đầu đến chân, trông như Tử Thần mang đầy sát khí bước vào.

“Bố.” Lãnh Không ngoan ngoãn gọi.

“Con đang làm gì thế?”

“Tiểu Không muốn khiến mẹ hối hận.” Lãnh Không đáp bằng giọng hồn nhiên.

Lãnh Thần không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Vụ Thanh.

Lãnh Không hiểu là anh đã ngầm cho phép, liền bưng ly sữa đến trước mặt Thời Vụ Thanh, giơ lên, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, Tiểu Không muốn uống sữa, nếu mẹ không chịu ngoan ngoãn đút cho Tiểu Không, Tiểu Không sẽ dùng kim chích mẹ.”

Vừa nói xong, cậu bé như làm ảo thuật, lấy ra một cây kim bạc dài bằng ngón tay từ tay còn lại.

“……” Thời Vụ Thanh sững người.

Không, không phải chứ!

Thế giới hiện đại này… sao còn đáng sợ hơn cả thời cổ đại vậy trời!!

Dù cô không cảm thấy đau nhưng cây kim kia trông cũng thật kinh khủng!

Nếu không phải hiện tại cô mắc “chứng tự kỷ”, không có cảm nhận gì rõ ràng với thế giới xung quanh, chắc đã làm theo rồi!

Quá đáng sợ rồi còn gì!

“Sao mẹ không nhận ly sữa?” Lãnh Không nghiêng đầu hỏi.

Sợi xích đủ dài để Thời Vụ Thanh cầm lấy ly sữa, nhưng cô chỉ nhìn cậu bé, không nhúc nhích.

Một giây… Hai giây…

Biểu cảm của Lãnh Không từ từ trở nên đáng sợ.

“Chẳng lẽ mẹ nghĩ… Tiểu Không sẽ giống như trước kia, còn thấy đau lòng vì mẹ sao?”

Chương 147: “Thật ra... thích con.” 

[Không! Không phải như vậy đâu!]

[Làm ơn đừng để cơn giận che mờ lý trí, tỉnh táo lại đi! Nhìn Thanh Thanh đi, rõ ràng trông không ổn chút nào cả!]

[Aaaa tiếng thét của tôi vang trời!]

[Tôi khóc đến mức mẹ tưởng tôi bị bạn trai đá rồi (nhắm mắt)]

“Được, vậy Tiểu Không sẽ xem mẹ chịu đựng được đến khi nào.” Lạnh lùng nói xong, Lãnh Không không hề do dự, cầm lấy cây kim bạc, đâm thẳng vào cánh tay của Thời Vụ Thanh!

Cậu thật sự rất ghét người mẹ thế này!

Đến một nụ cười cũng không cho cậu nữa!

Chẳng lẽ chỉ có mỗi cậu còn lưu luyến quá khứ sao?

Tại sao chứ!!

Máu lập tức trào ra, men theo cánh tay Thời Vụ Thanh mà chảy xuống, màu đỏ tươi như dây leo quấn quanh làn da trắng muốt, mang theo một vẻ đẹp nguy hiểm đến lạ thường.

Thời Vụ Thanh theo phản xạ co rút cánh tay lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cô nhìn máu trên tay mình, lại ngước nhìn Lãnh Không. Kể từ ngày chia tay với Doãn Y Y, đây là lần đầu tiên cô mở miệng:

“Ghét.”

Cô nói.

Như một đứa trẻ mới sinh, thiếu thốn từ vựng đến đáng thương, chỉ có thể dùng từ đơn giản để bày tỏ tâm trạng.

Gương mặt Lãnh Không thoáng chốc lộ ra vẻ đau đớn như thể chính cậu mới là người bị đâm kim.

“Mẹ mới là đồ đáng ghét! Ghét ghét ghét!”

“Cho con uống sữa đi! Như trước đây ấy!” Cậu hét lên.

Thời Vụ Thanh lấy tay ôm lấy cánh tay đang chảy máu, máu vẫn không ngừng thấm ướt quần áo cô.

Sự thờ ơ của cô khiến Lãnh Không càng thêm tức giận. Rõ ràng ban đầu cậu lấy kim ra chỉ để dọa cô mà thôi!

Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cậu vốn không định làm cô bị thương!

Nhưng ai bảo mẹ lại không nghe lời như thế chứ!

Vậy thì đừng trách Tiểu Không, Tiểu Không cũng rất đáng thương mà!

Gương mặt Lãnh Không vẫn ngây thơ nhưng đã có phần méo mó, cậu túm lấy tay Thời Vụ Thanh như nắm một món đồ chơi không thuận ý, rồi đâm loạn lên cánh tay cô!

[(bình thản)]

[Không muốn bình luận nữa]

[Lẽ nào tôi sống chỉ để nhìn Thanh Thanh bị hành hạ sao? (lạc thần)]

[Thế giới này còn người bình thường nào không, mù hết rồi chắc!!!]

Từ đầu đến cuối, Lãnh Thần chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Đến khi Lãnh Không khóc nấc và buông tay ra, anh mới lạnh lùng ném thằng bé ra khỏi tầng hầm.

Sau đó anh bước đến, cúi nhìn xuống hỏi: “Đau không?”

Đúng như dự đoán, không có hồi đáp.

Cô bây giờ đến cả một câu với anh cũng không thèm nói.

Thật nực cười, rõ ràng người nên giận hơn phải là anh mới đúng.

Sắc mặt tệ đến vậy, đau đến mức cơ thể run rẩy, lại còn muốn giả vờ đáng thương trước mặt anh sao?

Đáng tiếc, anh sẽ không còn thấy thương hại cô nữa.

Lãnh Thần phớt lờ cánh tay đầy lỗ kim và máu của cô, túm lấy người cô bằng một tay, thô bạo kéo vào lòng.

Cô vùng vẫy muốn thoát, nhưng lại bị anh ghì chặt. Sau khi ấn nút, dây xích trên tay cô rút ngắn lại, đến cả tay chân cũng không thể cử động.

Hoàn toàn bị khống chế.

Lãnh Thần bóp lấy cổ cô, nâng khuôn mặt mỏng manh của cô lên, rồi hung hăng cắn lên môi cô.

“Ưm…” Cô trợn to mắt, phát ra một tiếng yếu ớt.

Nhưng Lãnh Thần đã chẳng còn quan tâm đến việc cô muốn nói gì nữa rồi.

Anh trút hết giận dữ và thù hận dồn nén suốt những ngày qua vào nụ hôn ấy, như thể muốn nuốt chửng người trước mặt.

Thời Vụ Thanh không thể động đậy, đầu cô nhanh chóng choáng váng, nhân lúc còn tỉnh táo, cô lập tức mua một đạo cụ trong cửa hàng hệ thống.

Sự thật chứng minh, cô đã lựa chọn đúng.

Vì chẳng bao lâu sau, tay người đàn ông kia đã chạm đến cúc áo của cô…

[Khốn kiếp, quả nhiên trong truyện chẳng có ai là người bình thường cả]

[Thanh Thanh đang nghĩ gì thế ()]

[Cô ấy chẳng nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy lạnh thôi]

[Thế giới này vốn dĩ với cô ấy đã lạnh lẽo rồi… chết cũng được, biết đâu kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn (cầu nguyện)]

[Mong Thanh Thanh kiếp sau được hạnh phúc]

[Mong Thanh Thanh kiếp sau được khỏe mạnh]

[Mong Thanh Thanh kiếp sau có thật nhiều người yêu thương, không còn phải níu giữ một tia sáng nữa]

……

Thời Vụ Thanh cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu ngày trong tầng hầm này.

Ánh sáng duy nhất nơi đây là từ đèn điện, không có ngày đêm, không có thời gian.

Lãnh Thần dường như cũng quyết tâm hành hạ cô đến cùng, dù cô đã trông tồi tệ đến mức này, anh vẫn cố chấp không cho cô gặp bác sĩ.

Thời Vụ Thanh có thể cảm nhận rõ sinh mệnh mình đang dần trôi qua.

——Nhưng, vẫn chưa đủ.

Cô cảm nhận được… người đó… sắp đến rồi.

Giống như anh có thể cảm nhận rõ vị trí của cô, cô cũng cảm nhận được khoảng cách giữa họ.

Cô phải chết trước khi hắn kịp tới, để bước sang thế giới tiếp theo.

Cô đã không còn thời gian nữa rồi.

——Vậy thì thu nốt một ít điểm thiện cảm cuối cùng đi.

……

Hôm ấy, Lãnh Không như thường lệ mang theo một cốc sữa, bước đến bên Thời Vụ Thanh với vẻ mặt lạnh lùng.

Thật ra cậu cũng không biết mình đang làm gì. Những ngày qua, cơn giận trong cậu đã nguôi ngoai phần nào. Nhìn người phụ nữ gầy guộc đến không ra hình người, cậu đã không còn oán trách cô như trước.

Cậu chỉ cảm thấy không cam lòng.

Không cam lòng vì bản thân quan tâm nhiều đến thế, mà người kia lại chẳng chút đáp lại.

“Hôm nay cũng không cho Tiểu Không uống sữa à?”

Cậu hỏi như vậy, không mong chờ có câu trả lời.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là, người phụ nữ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền như không còn hơi thở, lại đột nhiên mở mắt khi nghe thấy lời cậu.

Ánh mắt cô không còn trống rỗng như trước, Lãnh Không không thể diễn tả sự thay đổi ấy là gì, nhưng khi cô nhìn cậu, tim cậu bỗng đập nhanh hơn hai nhịp.

“Đưa… cho mẹ.” Vì đã lâu không nói chuyện, giọng cô khàn khàn đến mức hai chữ thôi cũng dường như dùng hết toàn bộ sức lực.

Lãnh Không nghẹn thở.

“Thật ra… thích con.” Cô nhận lấy cốc sữa, yếu ớt ngồi dậy, giọng run rẩy nhưng nụ cười lại dịu dàng đến lạ lùng.

“Mẹ… mẹ…” Lãnh Không sững người.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments