CHƯƠNG 197: Ngươi đối với Ngu Chiêu phải chăng không còn tình nghĩa sư đồ
Người dịch: Danh Vu
—
Chưa dừng lại ở đó.
Tư Đồ Hiên đi được mấy bước, dư quang hắn thoáng nhìn phía trước lại có một thân ảnh chặn hắn ở giữa đường.
Hắn không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày.
Tại sao vẫn còn bám theo.
Ngẩng đầu liền thấy một mặt mũi quen thuộc đập vào mắt.
"Ngu đạo hữu!"
Tư Đồ Hiên mừng rỡ không thôi.
Ngu Chiêu xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố ý tới dỗ dành hắn?
Khóe miệng của hắn nhếch lên một cái, tâm tình thật tốt, liền nghe được Ngu Chiêu mở miệng hỏi: "Vừa rồi cái người kia cùng ngươi nói cái gì?"
Tư Đồ Hiên sửng sốt một chút, trong mắt xuất hiện sự bối rối ngắn ngủi: "Không có, không nói gì."
Hỏng bét, người kia sẽ không phải bằng hữu của Ngu Chiêu đi!
Hắn vừa rồi giống như nói hơi bị ghê gớm!
Ngu Chiêu có chút hoài nghi.
Bất quá gặp Tư Đồ Hiên như đang vẫy đuôi lấy lòng nàng trước mặt này, mặt mày nàng giãn ra.
Kiếp trước, sau khi thua trận là Tư Đồ Hiên liền biến mất vô tung vô ảnh.
Tất cả mọi người suy đoán hắn là chịu không được đả kích nên sớm rời đi, cũng không có người hoài nghi hắn không từ mà biệt có ẩn tình phía sau khác.
Từ khi Ngu Chiêu tiếp xúc qua Tư Đồ Hiên, phát giác ra hắn không hề giống trong truyền thuyết là tâm chí không kiên định.
Vì để nghiệm chứng cho suy đoán của chính mình, sau khi Tư Đồ Hiên so tài thua trận, nàng xa xa đi theo Tư Đồ Hiên ở đằng sau, thẳng cho đến khi Diệp Tụng Tâm xuất hiện, nàng rốt cục có thể xác định rằng Tư Đồ Hiên mất tích tuyệt đối cùng Diệp Tụng Tâm thoát không được có liên quan.
Chỉ là nàng vốn nghĩ Tư Đồ Hiên là bị Diệp Tụng Tâm mê hoặc, khí vận hao hết mà chết. Nhưng nhìn thấy Tư Đồ Hiên không chút lưu tình cự tuyệt Diệp Tụng Tâm, nàng liền biết Tư Đồ Hiên cũng không phải là chết trong tay Diệp Tụng Tâm.
Diệp Tụng Tâm chỉ có thể gây ảnh hưởng đến những người có hảo cảm với nàng ta. Tư Đồ Hiên tránh nàng ta như tránh tà, sẽ không dễ dàng bị nàng ta mê hoặc, cho nên nhất định là có người trong bóng tối hỗ trợ.
Người kia sẽ là ai chứ?
Vu Thiếu Chân!
Chỉ có đệ nhất trong cuộc thi đấu mới có năng lực giết chết người đứng thứ ba là Tư Đồ Hiên.
Ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không có Vu Thiếu Chân ở bên cạnh hiệp trợ thì căn bản Diệp Tụng Tâm không có cách nào làm hại hắn, tự nhiên cũng sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ngu Chiêu đối với hành động quả quyết của bản thân ở Long Minh sơn cốc là trừ khử Vu Thiếu Chân cảm thấy hài lòng.
Diệp Tụng Tâm đã mất đi nanh vuốt, tính nguy hiểm cũng giảm bớt đi nhiều.
Tuy nhiên, Ngu Chiêu cũng âm thầm nhắc nhở chính mình không thể buông lỏng cảnh giác, Diệp Tụng Tâm một ngày chưa diệt thì nàng ta vĩnh viễn vẫn là tai họa.
Các nàng sẽ ngay lập tức đi đến Phù Không đảo, không biết tại Phù Không đảo, Diệp Tụng Tâm có thể hay không lạc đàn rồi giở thủ đoạn gì......
"Ngu đạo hữu, vừa rồi vị kia là bằng hữu của ngươi sao?"
Tư Đồ Hiên thấy Ngu Chiêu chậm chạp không nói, trong lòng lo sợ bất an, tráng lên lá gan hỏi thăm.
Ngu Chiêu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không phải."
Tư Đồ Hiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Đi ra bên ngoài, cẩn thận là hơn, ngươi vẫn là sớm đi về nghỉ ngơi đi."
"Tốt, ta sẽ trở về nghỉ ngơi."Tư Đồ Hiên đáp ứng vô cùng thống khoái, hắn đi được một bước lại dừng lại, thần sắc chân thành tha thiết: "Ngu đạo hữu, ngày mai so tài, chúc ngươi kỳ khai đắc thắng, rút ra hạng nhất."
"Nhờ lời chúc của ngươi."
Ngu Chiêu cười chắp tay một cái, mặt mày vui vẻ.
......
"Lần này so tài thất bại vì đệ tử chỉ huy bất lợi, mời sư tôn trách phạt."
Tễ Nguyên Tông chủ còn chưa bước vào viện lạc nghỉ ngơi của Thanh Diễn chân nhân liền nghe được thanh âm khàn khàn đang tạ tội của Phương Thành Lãng, khóe miệng đang nhếch cao lại hạ xuống.
Thanh Diễn lại phát điên cái gì?
Đúng là tiểu đội của Phương Thành Lãng tại vòng thứ hai đếm ngược đã bại trong tay tiểu đội của Thiên Kiếm Môn là có chút tiếc nuối, nhưng đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao trong đội ngũ có một đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ, có thể kiên trì đến bây giờ đã vượt ngoài mong đợi, hắn còn có cái gì không hài lòng?
Tễ Nguyên Tông chủ đi nhanh mấy bước, dửng dưng xông vào viện lạc: "Thanh Diễn chân nhân."
Ở trong phòng, hai sư đồ lại giống như là không thấy được hắn, trầm mặc không nói.
Tễ Nguyên Tông chủ hắc một tiếng, Phương Thành Lãng này không hổ là Đại đệ tử của Thanh Diễn, học được tính cách bướng bỉnh giống hắn đến mười phần.
Hắn vung tay áo, dùng linh lực nâng Phương Thành Lãng lên: "Ngươi ra ngoài, ta và sư tôn ngươi có lời muốn đàm thoại."
Phương Thành Lãng nhìn về phía Thanh Diễn chân nhân.
Đợi Thanh Diễn chân nhân gật đầu, hắn mới hướng hai người hành lễ lui ra.
Tễ Nguyên Tông chủ nhíu mày nhìn bóng lưng hắn.
Trạng thái của Phương Thành Lãng có chút không đúng.
Là bởi vì thua trận so tài hay vẫn là vì sự tình lần trước của Ngu Chiêu?
Dù thế nào cũng sẽ không phải bị Đại đệ tử nhà mình đánh cho hỏng đầu rồi?
Haziz, vậy coi như khó làm.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Ngữ điệu của Thanh Diễn chân nhân bình đạm, trong mắt không có chút rung động nào.
Tễ Nguyên Tông chủ sớm thành thói quen với cái thái độ của hắn, đặt mông an tọa, nói ngay vào điểm chính: "Ta hôm nay chính là đến hỏi ngươi một chút, ngươi đối với Ngu Chiêu có phải đã hết tình nghĩa sư đồ?"
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta dự định thu Ngu Chiêu nhập Chủ Phong, vừa vặn cùng Chu Kim Việt làm bạn."
Kỳ thật, Tễ Nguyên Tông chủ đã sớm có ý nghĩ này.
Chỉ là ngại mặt mũi của Thanh Diễn chân nhân, chậm chạp chưa thể đề cập.
Nhưng bây giờ ông không thể không ra quyết định này.
Những tông môn khác đều vung tiền lên đầu ông rồi, giờ mà ông còn chưa làm chút gì thì Ngu Chiêu sẽ bị bọn họ đào đi mất.
Giữ lông mày của Thanh Diễn chân nhân hiện lên hàn ý.
"Phẩm hạnh Ngu Chiêu không ra gì, không xứng thu làm đồ đệ."
"Đây chẳng qua là cánh nhìn của chính ngươi."
Tễ Nguyên Tông chủ lắc đầu.
"Hôm nay ngươi hẳn là cũng nghe thấy những tông thủ tông môn khác là như thế nào khen ngợi Ngu Chiêu, mấy ngày trước đây bọn hắn chỉ âm thầm nghị luận, bây giờ lại dám quang minh chính đại mà nói.
Thanh Diễn, ngươi liền không có một điểm xúc động?"
Ngu Chiêu nếu như thật đúng giống lời ông ta nói thì những người khác cũng không cần phải phải mạo hiểm đắc tội ông để khích lệ Ngu Chiêu.
"Thiên tư Ngu Chiêu còn được, nhưng tâm tư không thuần, sớm muộn cũng thành đại họa."
Tễ Nguyên Tông chủ đến đây chính là vì muốn khai thông tư tưởng của Thanh Diễn chân nhân nhưng Thanh Diễn chân nhân vẫn như cũ giữ nguyên thái độ ấy. Ông đứng lên, cứng rắn nói: "Ngươi đã không thích Ngu Chiêu đến vậy thì về sau nó liền về Chủ Phong của ta, chỉ cần có ta ở đây, nếu nó gây ra họa lớn ngập trời cũng có ta đây gánh vác."
"Không thể!"
Thanh Diễn chân nhân vô thức lên tiếng phản đối.
Vừa cất tiếng đến chính hắn cũng ngơ ngác một chút.
"Vì sao không thể?"
"Nó từng là đồ đệ của ta."
Tễ Nguyên Tông chủ: "Không có việc gì, ta không ngại."
Hắn cao hứng còn không kịp.
"Nó một thân phản nghịch, khó mà dạy bảo."
"Kia chỉ là cá tính, chúng ta hẳn là nên tôn trọng."
"Nó có thù tất báo, giết hại đồng môn."
"Nay Kim Việt đã cùng nó kết bạn tri kỷ, cùng chung chí hướng, mà có còn đã cứu tính mạng Kim Việt, điểm này cũng không cần lo lắng."
Tễ Nguyên Tông chủ bình chân như vại, đáp trả từng lời Thanh Diễn chân nhân nói.
Thanh diễn chân nhân sắc mặt lạnh đi, thanh âm đầy hàn ý: "Ngươi quyết tâm muốn thu nàng làm đồ đệ?"
"Phải."
Thanh Diễn chân nhân trầm ngâm thật lâu, Tễ Nguyên Tông chủ chờ đợi sốt ruột, thì ông ta mới yếu ớt nói: "Vào lúc nghi thức trao giải diễn ra, nếu như Ngu Chiêu ở trước mặt mọi người dập đầu nhận lỗi, cùng hứa hẹn sẽ sửa lại thói xấu thì ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Ngu Chiêu mặc dù nhiều lần trước mặt mọi người chống đối ông, nhưng ông có thể nhìn ra Phương Thành Lãng cùng Thôi Ngọc bọn hắn còn đang hoài niệm Ngu Chiêu.
Nàng nếu có thể thay đổi triệt để, quay đầu vào bờ, từ bỏ một thân đầy thói quen xấu.
Ông có thể lại cho Ngu Chiêu một cơ hội nữa hối lỗi sửa sai.
Cũng là một cơ hội cuối cùng.
Tễ Nguyên Tông chủ: ?
Là ông nghe lầm hay vẫn là Thanh Diễn chân nhân hồ đồ?
Ông ta làm sao còn tưởng rằng Ngu Chiêu sẽ nguyện ý về Độc Nguyệt Phong?
Chương 684: Bốn con
Asalina nghiến răng, quay người đối phó với cá quái, nỗi đau trong lòng hóa thành cơn giận dữ!
Cô lập tức ăn đạo cụ "Thịt thiên nga" của A Khánh, tốc độ tăng 30%, nhờ vào lợi thế tốc độ mà cắt rách cổ họng một con nhân ngư, máu tươi phun trào.
Sau đó, cô sử dụng "Cọng rơm cuối cùng", đè lên một con nhân ngư khác, khiến nó bị ép chặt xuống boong tàu, không thể cử động.
Cuối cùng, cùng với A Long, thầy Thừa và Phan Tiểu Tân, họ khóa chặt con nhân ngư cuối cùng vào trong khoang, không để nó thoát ra!
Nguy hiểm đã được giải trừ, ba con nhân ngư đều bị chế ngự.
Nhưng cái giá phải trả là hai món đạo cụ đã bị tiêu hao.
Nếu bọn họ vẫn không tìm được đường ra, thì trong tình cảnh thiếu đạo cụ, muốn đối phó với bốn con, thậm chí nhiều hơn nữa, là điều hoàn toàn không thể.
Tâm trạng Asalina trải qua biến cố lớn, cô quỳ rạp xuống boong tàu, thần sắc sững sờ.
Cô cứ nghĩ rằng lần này có thể thoát ra, kết quả lại không. Không những không thoát được, A Khánh còn gặp chuyện…
Bạch Ấu Vi mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể thở dài trong lòng, quay sang hỏi thầy Thừa và Phan Tiểu Tân:
“Không ai bị thương chứ? Nếu có vết thương thì mau băng bó lại, đừng để dính phải dịch nhầy của chúng…”
Mọi người nghe vậy lập tức kiểm tra bản thân. Lúc nãy chỉ lo ra sức giữ chặt khoang tàu, căn bản không chú ý xem mình có bị thương hay không, cũng không biết có tiếp xúc với dịch nhầy của nhân ngư hay chưa.
Bạch Ấu Vi cũng kiểm tra lại con thỏ của mình, âm thầm cảm thán rằng điện năng tiêu hao quá nhanh. Bình thường chỉ cần thả một quả cầu điện là đã đủ dọa người rồi, nhưng lần này sét đánh liên tục vẫn không thể gây ra bao nhiêu tổn thương cho nhân ngư.
Bất giác, điện lượng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Đúng lúc này, rầm!
Thân tàu rung lên!
Dây thần kinh vừa mới thả lỏng của mọi người lập tức căng chặt trở lại!
Bọn họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Sao lại thế này? Sao vẫn còn nhân ngư?!”
Rầm!
Lại một cú va chạm mạnh!
Một bóng đen lao vào thân tàu, bám chặt lấy lan can, vây lưng hình quạt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.
Nó hé miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, con ngươi trắng dã lồi ra trông vô cùng đáng sợ, nhưng trên gương mặt vẫn còn phảng phất vài nét của con người.
Asalina, người vẫn luôn cắn răng không khóc, rốt cuộc không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào!
"Là A Khánh!"
Cô hét lên như vậy, tay run rẩy siết chặt thanh đao, nước mắt nhạt nhòa gương mặt, rồi dốc toàn lực vung dao chém xuống đồng đội cũ của mình!
— A Khánh đã không còn là A Khánh nữa.
Hắn đã hóa thành nhân ngư. Hắn vặn mình, chiếc đuôi cá cứng cáp dễ dàng đỡ lấy nhát đao, lớp vảy chồng chất trên đuôi rắn chắc như áo giáp.
Asalina bị chiếc đuôi cá quét trúng, ngã mạnh xuống boong tàu.
Nhưng A Khánh không hề hứng thú với cô, hắn chỉ gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía A Long, thầy Thừa và Phan Tiểu Tân!
Hàm răng đầy những chiếc nanh nhọn hoắt, hắn bò tới với tốc độ cực nhanh!
A Long lập tức xách dao xông lên! Bạch Ấu Vi đứng bên tìm cơ hội phóng điện, thầy Thừa và Phan Tiểu Tân cũng nhặt gậy tre lên, chọc vào hắn bất cứ khi nào có cơ hội!
A Khánh cuối cùng cũng nổi giận.
Không chỉ nổi giận, hắn còn nhận ra rằng mình không phải là đối thủ của đám người này.
Hắn rít lên một tiếng the thé, vùng đuôi cá thật mạnh, như thể đang dốc hết sức lực cuối cùng!
Chiếc tàu đánh cá chao đảo dữ dội vì cú quẫy của hắn!
Mọi người vội vàng giữ thăng bằng, nhưng đúng lúc này, nhân ngư quái vật lại nhân cơ hội lao đến!
Bạch Ấu Vi lập tức phóng điện một lần nữa!
Hắn không tránh kịp, thân thể đang lao tới bị giật mạnh, khi lăn lộn trên boong tàu không biết thế nào lại kéo ngã chiếc xe lăn của Bạch Ấu Vi—
Bạch Ấu Vi ngã xuống, bị nhân ngư quái vật lôi thẳng xuống biển!
Tõm!
Bạch Ấu Vi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt!
Nước biển tanh mặn tràn vào từ mọi phía, nhấn chìm cô hoàn toàn, trong khi nhân ngư quái vật vẫn tiếp tục kéo cô lặn xuống sâu hơn!
Nếu cứ tiếp tục, cô chắc chắn sẽ chết. Dù trước đó cô đã ăn cá hồi giúp kéo dài thời gian ở dưới nước, nhưng cơ thể cô không thể chịu nổi áp suất dưới đáy biển.
May mắn là con thỏ vẫn còn trong tay.
Bạch Ấu Vi lập tức phóng điện, nhân ngư quái vật bị giật đến co rút, vội buông cô ra, nhờ có áo phao, cơ thể cô ngay lập tức trôi nổi lên trên.
Thế nhưng, khi vừa trồi lên mặt nước, cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Ấu Vi sững sờ...
Chương 189: Về Sau Còn Nhiều Thời Gian
Về chuyện của mẹ, dù Giang Trì Ấp kể rất chi tiết, cũng chỉ vài câu là xong.
Sau khi anh bị lạc, mẹ anh luôn trong trạng thái tinh thần không ổn định. Sau đó, khi anh được bố đưa về, do tình trạng chấn thương của anh, mẹ anh cảm thấy vô cùng áy náy, bệnh tình lại càng trầm trọng hơn. Để giữ tinh thần bà ổn định, hai người không gặp nhau nhiều.
Khi anh trở về nước, số lần gặp mặt càng thưa thớt. Chỉ thỉnh thoảng anh mới quay lại thăm mẹ. Những năm gần đây, mẹ anh dường như đã quen với kiểu quan hệ này, tinh thần ổn định hơn. Dù vậy, bà vẫn thích ở lại viện dưỡng lão, không muốn sống chung với bố anh.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì bà chán ghét lối sống “đánh đánh giết giết” của bố anh, nên “không thấy thì lòng thanh thản”.
Điều duy nhất Giang Trì Ấp giấu diếm là tình trạng chấn thương khi đó và những vết sẹo trên người anh. Anh nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, đợi cô yêu anh thêm một chút.
“Mẹ anh trước khi ra nước ngoài là giáo viên mỹ thuật. Hiện tại, bà sống rất tốt trong viện dưỡng lão, dạy bệnh nhân ở đó vẽ tranh.” Giang Trì Ấp mỉm cười, hôn lên mu bàn tay Ôn Thời. “Mẹ chắc chắn sẽ thích em.”
Ôn Thời đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, trong lòng cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Nghe anh kể qua loa như không có gì, nhưng cô không thể tưởng tượng một thiếu niên hơn mười tuổi phải đối mặt với người bố xa lạ và người mẹ tinh thần bất ổn sẽ ra sao. Điều đó hẳn còn bất lực và hoang mang hơn cả khi cô bị bệnh.
Cô đột nhiên cảm thấy biết ơn, biết ơn số phận và chính anh, đã vượt qua biết bao khổ nạn để trưởng thành, trở thành một người đàn ông chững chạc và tỏa sáng. Cảm ơn vì anh kiên cường bước đến trước mặt cô, để cô chạm được vào con người thật của anh, để họ không bỏ lỡ nhau.
“Đợi khi chúng ta quay xong bộ phim này, chúng mình sẽ đi thăm mẹ anh.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai anh, nói khẽ.
Giang Trì Ấp nghiêng đầu áp sát vào lòng bàn tay cô. Anh cũng cảm kích không kém. Đi đến được bước này, anh gần như đã kiệt sức. Chính cô là người tiếp thêm sức mạnh để anh tiếp tục, như một chiếc bơm dưỡng khí tinh thần, là bình dưỡng khí của anh. Về sau, sợ rằng cả đời anh đều không thể rời xa cô.
Anh khẽ cười: “Được, mẹ anh nhất định sẽ rất vui.”
Hai người tuy không nói nhiều lời, nhưng lại cảm thấy trái tim dường như chưa bao giờ gần nhau đến thế.
Sau một lúc chìm trong sự ấm áp này, Giang Trì Ấp mới lên tiếng:
“Về chuyện của Joe…”
Ôn Thời lại đặt ngón trỏ lên môi anh:
“Giang Trì Ấp, chúng ta còn rất nhiều thời gian phía trước, không cần phải nói hết mọi chuyện trong một lần. Hơn nữa…” Cô xoa xoa bụng mình, mím môi nói, “Bệnh nhân là em đã đói rồi.”
Cô cảm thấy câu chuyện này giống như anh đang lật lại những vết sẹo của mình. Chuyện của Joe và bố anh chắc chắn cũng không thể tách rời. Hôm nay lật một vết sẹo thôi đã đủ, thêm nữa anh sẽ đau đớn.
Hiểu được suy nghĩ của cô, lòng Giang Trì Ấp chợt dâng lên một cảm giác xót xa. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt dịu dàng của cô, khẽ nói:
“Em muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em.”
“Thôi đi, đói quá không chờ nổi để mua nguyên liệu nữa. Chúng ta về khách sạn ăn nhé.”
Giang Trì Ấp cười nhẹ, “Được.”
…
Dưới yêu cầu của đạo diễn Kiều, Ôn Thời được nghỉ thêm một ngày, đến khi giọng nói hoàn toàn hồi phục mới quay lại làm việc.
Những ngày sau đó, cô trải qua khoảng thời gian chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim. Một đoàn quay các cảnh tập thể và cảnh tình cảm, đoàn còn lại quay các cảnh hành động. Sau một thời gian rèn luyện, cổ tay của Ôn Thời đã khỏe hơn nhiều. Các cảnh hành động của cô vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, khiến các chỉ đạo võ thuật không ngớt lời khen ngợi, nói rằng cô có tiềm năng trở thành một ngôi sao hành động.
Nghe vậy, Ôn Thời chỉ biết cười gượng. Những cảnh hành động này suýt lấy mạng cô, còn làm ngôi sao hành động gì nữa, cô thà làm một diễn viên hài còn hơn.
Sau khi hoàn thành các cảnh hành động còn thiếu, đoàn phim chuẩn bị quay các cảnh trong thị trấn, khi Lục Dao giả vờ ngăn cản Huyền Linh tàn sát dân làng.
Đây là một cảnh quay lớn, không chỉ Ôn lão sư Thời và Giang Trì Ấp là diễn viên chính, mà còn cần rất nhiều diễn viên quần chúng. Sau này, Thư Mạc cũng sẽ tham gia. Từ sáng sớm, đoàn làm phim đã bắt đầu chuẩn bị. Ôn Thời và Giang Trì Ấp cũng đã hóa trang sẵn sàng, luyện tập các động tác võ thuật với chỉ đạo võ thuật.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, hiện trường cuối cùng cũng sắp xếp xong, bắt đầu quay phim.
Phần đầu là cảnh của riêng Giang Trì Ấp. Vì là thuộc hạ của ma đầu, nhân vật của anh tất nhiên phải thể hiện sự tàn bạo khát máu của mình.
Huyền Linh xông vào trấn nhỏ, giống như sói vào bầy cừu, giết chóc như chém rau chặt dưa, hoàn toàn đỏ mắt.
Diễn xuất của Giang Trì Ấp đầy kỹ thuật, khác với sự nội tâm hóa, cần nhập vai hoàn toàn của Ôn Thời. Anh vừa có thể thu lại, vừa có thể bùng nổ. Vai Huyền Linh yêu cầu sự bùng nổ hoàn toàn, điên cuồng và ngông cuồng.
Hành động của anh phóng khoáng và mạnh mẽ, nhưng cảm xúc luôn được kiểm soát, không đến mức quá lố và khoa trương.
Ôn Thời đứng sau màn hình giám sát, nhìn hình ảnh Huyền Linh đang nắm cổ một dân làng, đặt tay lên trán người đó, hút lấy sinh khí và huyết khí của họ, sau đó bóp nát cổ chỉ bằng một tay. Tiếp đến là cận cảnh hắn cảm nhận sinh khí tràn vào cơ thể.
Trên màn hình, hắn hơi nhắm mắt, biểu cảm đầy bệnh hoạn và tận hưởng, sau đó đột ngột mở mắt.
Quá trình này chắc chắn cần thêm hiệu ứng đặc biệt để hoàn thiện hơn, nhưng chỉ bằng mắt thường, màn trình diễn của anh đã đủ khiến người xem cảm thấy rùng mình.
Ôn Thời dời ánh mắt, nhìn về phía Giang Trì Ấp trong trường quay, vẫn cảm thấy rằng nếu anh thật sự rút lui khỏi màn ảnh, đó sẽ là một tổn thất. Diễn xuất thế này xứng đáng để tất cả mọi người chiêm ngưỡng.
Nếu anh thật sự chỉ muốn diễn với cô, vậy cô cũng cần phải lên kế hoạch kỹ càng.
Phân cảnh riêng của Giang Trì Ấp nhanh chóng hoàn thành suôn sẻ. Ôn Thời ở phía dưới cũng đã buộc xong dây cáp, bước vào vị trí trước máy quay.
Phân đoạn đầu tiên là cảnh cô từ trên không rơi xuống, ngăn cản Huyền Linh truy sát một dân làng. Cảnh này diễn ra rất thuận lợi, qua ngay từ lần đầu.
Nhưng Ôn Thời không ngờ rằng sau khi chính thức bắt đầu cảnh đánh nhau, Giang Trì Ấp lại gặp vấn đề.
Sau ba lần bị ngưng, đạo diễn Kiều đã không thể chịu nổi, đứng dậy từ phía sau màn hình giám sát, cầm loa hét về phía Giang Trì Ấp:
“Giang lão sư, dù trong lòng Huyền Linh không muốn động thủ với Lục Dao, nhưng diễn xuất vẫn phải thật hơn chứ. Động tác của anh còn không mạnh bằng Ôn Thời, nhìn giả quá mức rồi!”
Trong những ngày này, các cảnh đối diễn giữa Giang Trì Ấp và Ôn Thời gần như đều qua ngay từ lần đầu. Những lần bị ngưng hiếm hoi thường là do ánh sáng không hợp hoặc có cảnh bị lộ cần quay lại.
Việc hôm nay anh bị ngưng ba lần liên tiếp khiến cả đoàn phim đều sửng sốt. Thậm chí Thư Mạc, người mới hóa trang được một nửa, cũng chạy ra xem náo nhiệt.
Giang Trì Ấp mặt mày không đổi sắc, có chút áy náy nói với đạo diễn Kiều:
“Xin lỗi, trạng thái của tôi hình như không tốt lắm.”
Chuyện này trong phim trường vốn rất bình thường, chỉ là anh trước giờ thể hiện quá xuất sắc, nên khiến mọi người cảm thấy khác lạ.
Đạo diễn Kiều cũng âm thầm thở dài, cảm thấy tiêu chuẩn của mình đã bị nâng lên quá cao bởi hai người họ. Nếu bộ phim sau phải hợp tác với diễn viên khác, ông không biết sẽ phiền đến mức nào, có khi lại biến thành kiểu người như lão Chu, luôn la mắng trên phim trường.
Nghĩ vậy, nét mặt ông cũng dịu lại:
“Không sao, không sao, mọi người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp, người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô thì biết rõ.
Người này chính là sợ làm cô bị thương, nên khi đánh nhau mới thu tay thu chân. Đừng nói đến dùng sức, động tác của anh còn giữ lại rất nhiều.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
-
▼
23/02 - 02/03
(27)
- Anh De Doc Tam Chuong 176
- Anh De Doc Tam Chuong 177
- Thu Bong Chuong 678
- Anh De Doc Tam Chuong 178
- Anh De Doc Tam Chuong 179
- Thu Bong Chuong 679
- Anh De Doc Tam Chuong 180
- Anh De Doc Tam Chuong 181
- Vo Tinh Dao Chuong 192
- Vo Tinh Dao Chuong 193
- Thu Bong Chuong 680
- Anh De Doc Tam Chuong 182
- Anh De Doc Tam Chuong 183
- Vo Tinh Dao Chuong 194
- Thu Bong Chuong 681
- Anh De Doc Tam Chuong 184
- Anh De Doc Tam Chuong 185
- Vo Tinh Dao Chuong 195
- Thu Bong Chuong 682
- Anh De Doc Tam Chuong 186
- Anh De Doc Tam Chuong 187
- Thu Bong Chuong 683
- Vo Tinh Dao Chuong 196
- Anh De Doc Tam Chuong 188
- Anh De Doc Tam Chuong 189
- Thu Bong Chuong 684
- Vo Tinh Dao Chuong 197
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)