CHƯƠNG 196: Bè lũ xu nịnh sống trong nghèo đói
Người dịch: Danh Vu
—
Những người khác trong tiểu đội Thanh Mộc Môn đồng dạng cũng không chú ý tới sự tồn tại của Diệp Tụng Tâm nên khi nghe Du Phi phát biểu liền giật nảy cả mình.
"Toán Liễu, các ngươi phối hợp với ta ngăn đám người Phương Thành Lãng, ta tới đối phó nàng ta."
Du Phi cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Ngu Chiêu lưu cho hắn bóng ma tâm lý thật sự là quá lớn.
Lúc hắn đi vào Vấn Đỉnh Các, biết được Ngu Chiêu sẽ không tham gia so tài giữa các tông môn, suýt nữa vui đến phát khóc.
Hắn tình nguyện lưu lại Thanh Mộc Môn là đệ tử sai vặt của Đan Đường cũng không muốn tiếp tục đối chiến với Ngu Chiêu. Quá làm tổn hại lòng tự tôn.
Du Phi ra lệnh một tiếng, các đệ tử còn lại nhao nhao hưởng ứng, mấy người Phương Thành Lãng trong nháy mắt cảm giác áp lực tăng gấp bội.
Du Phi nhân cơ hội này, lấy từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm dài chưa tới một tấc.
Nhanh như chớp, thanh đoản kiếm hướng vào Diệp Tụng Tâm đang được bảo hộ sau lưng Quyền Dã.
"Ngũ sư huynh!"
Diệp Tụng Tâm phát hiện ra đoản kiếm, cũng kịp thời kêu cứu.
Nhưng Quyền Dã lúc này đánh đến mức cao hứng, căn bản không có nghe được tiếng cầu cứu của nàng.
Một bên khác, Lam Tử Du cùng Tô Minh ngược lại là nghe thấy được, nhưng ngoài tầm tay để ứng cứu, bọn hắn muốn trở lại thay Diệp Tụng Tâm ngăn trở một kiếm kia nhưng là không kịp rồi.
Diệp Tụng Tâm môi mỏng nhếch lên, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Kỳ thật, nàng đã thu được tư cách tiến vào Phù Không đảo, đại khái có thể không cần liều mạng như vậy.
Nhưng nàng không phục.
Dựa vào cái gì Ngu Chiêu có thể trên đài so tài thể hiện tài năng, nàng ta cũng không thể giống như loài chuột nhắt trốn tránh không dám lộ trước anh sáng mặt trời.
Điểm xuất phát của nàng rõ ràng cao hơn so Ngu Chiêu cao hơn. Ngu Chiêu là kẻ không cha không mẹ là một bé gái mồ côi, nàng lại là nữ nhi của trưởng lão Ngũ Hành Đạo tông, nàng không thiếu năng lực, cũng không thiếu tính bền bỉ, nàng vốn nên là nhân vật chói sáng nhất tại thi đấu của Tu Chân giới.
Hết lần này tới lần khác lão thiên gia bất công, cho nàng một thân thể rách nát.
Nếu như nói bè lũ xu nịnh trong nghèo đói là số mệnh của nàng, nàng muốn nghịch thiên cải mệnh, đem tất cả những người có đại khí vận toàn thân trở thành túi máu của nàng!
"Kết! Giới!"
Diệp Tụng Tâm hai tay nhanh chóng bấm quyết, hô biến ra Linh Lung tháp thải sắc lớn chừng bàn tay.
Thân tháp lóe ra quang mang, đem nàng bao phủ ở bên trong.
Bang!
Phi kiếm cùng ánh sáng đầy màu sắc va chạm nhau, phát ra tiếng kêu chói tai.
Sắc mặt Diệp Tụng Tâm tái đi, hai chân bị đẩy lùi liền mấy bước, kém chút ngã xuống đài so tài.
Du Phi trên mặt không còn sự hưng phấn, thay vào đó là sắc mặt ngưng trọng lại.
Một kiếm này của hắn tuy không dám nói có mười phần công lực nhưng tuyệt đối không thể là người có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ có thể ngăn cản.
Nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Tụng Tâm lại làm được.
Chẳng lẽ người của Ngũ Hành Đạo tông đều giống Ngu Chiêu cũng thần kỳ như vậy?
"Tiểu sư muội!"
Quyền Dã lúc này cuối cùng chú ý tới Diệp Tụng Tâm đang gặp nạn, giận tím mặt, máu nóng trong người chực chờ sôi trào.
Tia đỏ từ đáy mắt nhanh chóng lan tràn đến trên gương mặt, con ngươi đen nhánh nổi lên điểm kim quang.
"Cẩn thận!"
Du Phi cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người Quyền Dã, thầm nghĩ không tốt, đang muốn dùng đoản kiếm ngăn cản, liền gặp Quyền Dã một quyền ném ra.
Một quyền này của hắn giống như ẩn chứa sức mạnh vô vàn, phát ra tiếng nổ kinh khủng khi hắn vung ra.
Đệ tử đối chiến với Quyền Dã trong vô thức giơ pháp khí lên tránh đòn.
Phanh!
Âm thanh kẽo kẹt rợn người bị tiếng va chạm lớn che giấu đi.
Sức mạnh khổng lồ trực tiếp tiến vào cơ thể đệ tử Thanh Mộc Môn thông qua pháp khí yếu ớt.
Người kia chỉ cảm thấy ngực đau đớn một hồi, trong nháy mắt bị ném ra ngoài.
Máu đỏ tươi bay lả tả trên không trung.
Oành một tiếng, ngã xuống khỏi đài so tài, mất đi ý thức.
"Vương sư đệ!" Du Phi vừa kinh vừa sợ, nhìn về phía Quyền Dã với ánh mắt lạnh lùng như băng: "Dám đánh làm tổn thương sư đệ ta! Muốn chết!"
Du Phi cùng ba đệ tử còn lại cùng nhau tiến lên, cũng không lo được Diệp Tụng Tâm và đám người Phương Thành Lãng nữa.
Bọn người Phương Thành Lãng tự nhiên cũng sẽ không trơ mắt nhìn xem Quyền Dã bị người ta vây đánh, tiến lên cứu giúp. Chỉ là mấy người Du Phi đã hận Quyền Dã xuất thủ không biết nặng nhẹ, cam nguyện thua trận tranh tài cũng muốn bắt hắn cho hả giận.
Một nén nhang sau, mấy người Du Phi ngẩng cao đầu bước đi xuống đài so tài.
Lam Tử Du cùng Tô Minh mặt mũi bầm dập, nhìn không ra diện mạo vốn có của Quyền Dã, nhìn xem bọn hắn tiếp nhận sự reo hò của đệ tử Thanh Mộc Môn, đã sinh khí lại vừa bất đắc dĩ.
Bọn hắn thắng, nhưng cùng thua đồng dạng như nhau.
Tông môn so cùng người có sự khác biệt, càng thêm chú trọng đến điểm dừng.
Một quyền kia của Quyền Dã rõ ràng đã phá vỡ quy tắc, dẫn đến sự phẫn nỗ của người Thanh Mộc Môn cũng không oan.
Bọn hắn cũng không còn tâm tình chúc mừng, nhanh đem Quyền Dã cùng Diệp Tụng Tâm đưa trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn có một trận so tài càng quan trọng đang chờ đợi bọn hắn.
…
Hôm sau.
Lại là một vòng đấu kết thúc.
Ngu Chiêu, Tư Đồ Hiên, Dao Cơ, cùng một thể tu tiến vào tứ cường.
Mà trong tứ cường giữa các tông môn, Ngũ Hành Đạo tông liền chiếm hai cái, mặt khác hai cái theo thứ tự là Thiên Kiếm Môn cùng Bách Hoa cốc.
Ngày thứ ba.
Ngu Chiêu đối chiến thể tu, Ngu Chiêu thắng.
Dao Cơ đối chiến Tư Đồ Hiên, Dao Cơ thắng.
So tài giữa các tông môn.
Chu Kim Việt dẫn dắt tiểu đội Ngũ Hành Đạo Tông đối chiến với tiểu đội Bách Hoa cốc, Ngũ Hành Đạo tông thắng.
Phương Thành Lãng dẫn dắt tiểu đội Ngũ Hành Đạo Tông đối chiến với tiểu đội Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Môn thắng.
Đến tận đây, so tài cá nhân và so tài tông môn đang dần đến hồi kết.
Tất cả mọi người đang chờ đợi ngày chung kết cuối cùng sắp đến.
Tư Đồ Hiên vốn cho là mình có thể tại trận chung kết cuối cùng đối đầu với Ngu Chiêu. Kết quả nguyện vọng mong muốn bị tan vỡ, tâm tình tích tụ mười phần oán khí, hắn tìm một chỗ yên tĩnh bất mãn phụng phịu.
"Tư Đồ đạo hữu."
Tư Đồ Hiên liếc qua người tới, lại cúi đầu xuống.
Là một người không liên hệ đang lãng phí thời gian của hắn.
Diệp Tụng Tâm một chút cũng không để ý đến sự thất lễ vừa rồi của Tư Đồ Hiên, cười nhẹ nhàng ngồi xuống cùng hắn.
Tư Đồ Hiên xuất thân từ gia tộc quyền thế, tâm cao khí ngạo, không giống người bình thường dễ dàng tiếp cận, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý xong xuôi, thậm chí còn nghĩ kỹ chủ đề gây hứng thú với đối phương.
Chỉ là nàng chuẩn bị một bụng lời nói còn không có cơ hội nói ra miệng thì Tư Đồ Hiên liền cau mày, nhảy lên cao ba thước.
"Ai cho phép ngươi ngồi bên cạnh ta! Mắt của người không thấy ta đang phiền não à!"
Diệp Tụng Tâm ủy khuất cắn chặt môi: "Ta, ta chính là gặp ngươi không cao hứng, cho nên mới muốn an ủi ngươi một chút."
"Chúng ta quen biết sao, ngươi liền muốn tới dỗ dành ta, ngươi ở đâu ra lấy được loại lớn mặt này!" Tư Đồ Hiên hếch cằm lên, ánh mắt xem thường: "Loại người nịnh bợ như ngươi, ta gặp cũng nhiều rồi, không phải là muốn thông qua ta để trèo lên Tư Đồ gia sao! Nằm mơ!"
Diệp Tụng Tâm hoảng hốt khoát tay: "Không, ta không phải ý tứ này......"
"Có phải hay không là trong lòng ngươi rõ ràng, không cần nói cho ta, về sau thấy ta nhớ trốn xa một chút! Đừng có lại để cho ta trông thấy ngươi!"
Tư Đồ Hiên hùng hùng hổ hổ rời đi.
Ở sau hắn, Diệp Tụng Tâm nghiến răng kèn kẹt.
Cái gì mà Thiếu gia chù của Tư Đồ gia, thật đề cao bản thân mà, một cái Tư Đồ gia có gì đặc biệt hơn người, sư tôn nàng thế nhưng là Thanh Diễn chân nhân!
Nếu không phải nhìn thấy Tư Đồ Hiên có khí vận tràn đầy, nàng mới không có hứng thú đi tiếp cận hắn.
Diệp Tụng Tâm nắm chặt tay đến phát run, không hiểu sinh ra một loại cảm giác thất bại cùng phiền muộn.
Nàng luôn cảm thấy sự tình không nên là như thế này phát triển.
Thi đấu tại Tu Chân giới xác thực có không ít người có khí vận tràn đầy, nhưng tiếp cận bọn hắn độ khó cũng cực cao, mà lại không biết vì cái gì có ít người nhìn thấy nàng liền đi trốn.
Tỷ như Bất Ngôn, lại tỷ như Tư Đồ Hiên.
Nếu như nàng có một người trợ giúp, hấp thụ khí vận có phải là sẽ đơn giản rất nhiều?
Nàng đột nhiên lại nhớ tới ban đầu ở Long Minh sơn cốc gặp được một người đang bị trọng thương.
Nàng ban đầu tưởng rằng sẽ tại đây gặp lại người kia, còn cố ý đeo nguyên bộ trang sức trâm cài Nguyệt Quang Thạch lần trước.
Kết quả thành công cốc.
Sớm biết người kia không dùng được, nàng sẽ không nên lãng phí đan dược cứu hắn.
Thấy thi đấu tại Tu Chân giới chỉ còn một ngày cuối cùng, nàng còn có thể làm những gì?
0 comments