CHƯƠNG 197: Ngươi đối với Ngu Chiêu phải chăng không còn tình nghĩa sư đồ
Người dịch: Danh Vu
—
Chưa dừng lại ở đó.
Tư Đồ Hiên đi được mấy bước, dư quang hắn thoáng nhìn phía trước lại có một thân ảnh chặn hắn ở giữa đường.
Hắn không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày.
Tại sao vẫn còn bám theo.
Ngẩng đầu liền thấy một mặt mũi quen thuộc đập vào mắt.
"Ngu đạo hữu!"
Tư Đồ Hiên mừng rỡ không thôi.
Ngu Chiêu xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cố ý tới dỗ dành hắn?
Khóe miệng của hắn nhếch lên một cái, tâm tình thật tốt, liền nghe được Ngu Chiêu mở miệng hỏi: "Vừa rồi cái người kia cùng ngươi nói cái gì?"
Tư Đồ Hiên sửng sốt một chút, trong mắt xuất hiện sự bối rối ngắn ngủi: "Không có, không nói gì."
Hỏng bét, người kia sẽ không phải bằng hữu của Ngu Chiêu đi!
Hắn vừa rồi giống như nói hơi bị ghê gớm!
Ngu Chiêu có chút hoài nghi.
Bất quá gặp Tư Đồ Hiên như đang vẫy đuôi lấy lòng nàng trước mặt này, mặt mày nàng giãn ra.
Kiếp trước, sau khi thua trận là Tư Đồ Hiên liền biến mất vô tung vô ảnh.
Tất cả mọi người suy đoán hắn là chịu không được đả kích nên sớm rời đi, cũng không có người hoài nghi hắn không từ mà biệt có ẩn tình phía sau khác.
Từ khi Ngu Chiêu tiếp xúc qua Tư Đồ Hiên, phát giác ra hắn không hề giống trong truyền thuyết là tâm chí không kiên định.
Vì để nghiệm chứng cho suy đoán của chính mình, sau khi Tư Đồ Hiên so tài thua trận, nàng xa xa đi theo Tư Đồ Hiên ở đằng sau, thẳng cho đến khi Diệp Tụng Tâm xuất hiện, nàng rốt cục có thể xác định rằng Tư Đồ Hiên mất tích tuyệt đối cùng Diệp Tụng Tâm thoát không được có liên quan.
Chỉ là nàng vốn nghĩ Tư Đồ Hiên là bị Diệp Tụng Tâm mê hoặc, khí vận hao hết mà chết. Nhưng nhìn thấy Tư Đồ Hiên không chút lưu tình cự tuyệt Diệp Tụng Tâm, nàng liền biết Tư Đồ Hiên cũng không phải là chết trong tay Diệp Tụng Tâm.
Diệp Tụng Tâm chỉ có thể gây ảnh hưởng đến những người có hảo cảm với nàng ta. Tư Đồ Hiên tránh nàng ta như tránh tà, sẽ không dễ dàng bị nàng ta mê hoặc, cho nên nhất định là có người trong bóng tối hỗ trợ.
Người kia sẽ là ai chứ?
Vu Thiếu Chân!
Chỉ có đệ nhất trong cuộc thi đấu mới có năng lực giết chết người đứng thứ ba là Tư Đồ Hiên.
Ngẫm lại cũng hợp lý, nếu không có Vu Thiếu Chân ở bên cạnh hiệp trợ thì căn bản Diệp Tụng Tâm không có cách nào làm hại hắn, tự nhiên cũng sẽ không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ngu Chiêu đối với hành động quả quyết của bản thân ở Long Minh sơn cốc là trừ khử Vu Thiếu Chân cảm thấy hài lòng.
Diệp Tụng Tâm đã mất đi nanh vuốt, tính nguy hiểm cũng giảm bớt đi nhiều.
Tuy nhiên, Ngu Chiêu cũng âm thầm nhắc nhở chính mình không thể buông lỏng cảnh giác, Diệp Tụng Tâm một ngày chưa diệt thì nàng ta vĩnh viễn vẫn là tai họa.
Các nàng sẽ ngay lập tức đi đến Phù Không đảo, không biết tại Phù Không đảo, Diệp Tụng Tâm có thể hay không lạc đàn rồi giở thủ đoạn gì......
"Ngu đạo hữu, vừa rồi vị kia là bằng hữu của ngươi sao?"
Tư Đồ Hiên thấy Ngu Chiêu chậm chạp không nói, trong lòng lo sợ bất an, tráng lên lá gan hỏi thăm.
Ngu Chiêu lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không phải."
Tư Đồ Hiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Đi ra bên ngoài, cẩn thận là hơn, ngươi vẫn là sớm đi về nghỉ ngơi đi."
"Tốt, ta sẽ trở về nghỉ ngơi."Tư Đồ Hiên đáp ứng vô cùng thống khoái, hắn đi được một bước lại dừng lại, thần sắc chân thành tha thiết: "Ngu đạo hữu, ngày mai so tài, chúc ngươi kỳ khai đắc thắng, rút ra hạng nhất."
"Nhờ lời chúc của ngươi."
Ngu Chiêu cười chắp tay một cái, mặt mày vui vẻ.
......
"Lần này so tài thất bại vì đệ tử chỉ huy bất lợi, mời sư tôn trách phạt."
Tễ Nguyên Tông chủ còn chưa bước vào viện lạc nghỉ ngơi của Thanh Diễn chân nhân liền nghe được thanh âm khàn khàn đang tạ tội của Phương Thành Lãng, khóe miệng đang nhếch cao lại hạ xuống.
Thanh Diễn lại phát điên cái gì?
Đúng là tiểu đội của Phương Thành Lãng tại vòng thứ hai đếm ngược đã bại trong tay tiểu đội của Thiên Kiếm Môn là có chút tiếc nuối, nhưng đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao trong đội ngũ có một đệ tử Trúc Cơ Hậu Kỳ, có thể kiên trì đến bây giờ đã vượt ngoài mong đợi, hắn còn có cái gì không hài lòng?
Tễ Nguyên Tông chủ đi nhanh mấy bước, dửng dưng xông vào viện lạc: "Thanh Diễn chân nhân."
Ở trong phòng, hai sư đồ lại giống như là không thấy được hắn, trầm mặc không nói.
Tễ Nguyên Tông chủ hắc một tiếng, Phương Thành Lãng này không hổ là Đại đệ tử của Thanh Diễn, học được tính cách bướng bỉnh giống hắn đến mười phần.
Hắn vung tay áo, dùng linh lực nâng Phương Thành Lãng lên: "Ngươi ra ngoài, ta và sư tôn ngươi có lời muốn đàm thoại."
Phương Thành Lãng nhìn về phía Thanh Diễn chân nhân.
Đợi Thanh Diễn chân nhân gật đầu, hắn mới hướng hai người hành lễ lui ra.
Tễ Nguyên Tông chủ nhíu mày nhìn bóng lưng hắn.
Trạng thái của Phương Thành Lãng có chút không đúng.
Là bởi vì thua trận so tài hay vẫn là vì sự tình lần trước của Ngu Chiêu?
Dù thế nào cũng sẽ không phải bị Đại đệ tử nhà mình đánh cho hỏng đầu rồi?
Haziz, vậy coi như khó làm.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Ngữ điệu của Thanh Diễn chân nhân bình đạm, trong mắt không có chút rung động nào.
Tễ Nguyên Tông chủ sớm thành thói quen với cái thái độ của hắn, đặt mông an tọa, nói ngay vào điểm chính: "Ta hôm nay chính là đến hỏi ngươi một chút, ngươi đối với Ngu Chiêu có phải đã hết tình nghĩa sư đồ?"
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta dự định thu Ngu Chiêu nhập Chủ Phong, vừa vặn cùng Chu Kim Việt làm bạn."
Kỳ thật, Tễ Nguyên Tông chủ đã sớm có ý nghĩ này.
Chỉ là ngại mặt mũi của Thanh Diễn chân nhân, chậm chạp chưa thể đề cập.
Nhưng bây giờ ông không thể không ra quyết định này.
Những tông môn khác đều vung tiền lên đầu ông rồi, giờ mà ông còn chưa làm chút gì thì Ngu Chiêu sẽ bị bọn họ đào đi mất.
Giữ lông mày của Thanh Diễn chân nhân hiện lên hàn ý.
"Phẩm hạnh Ngu Chiêu không ra gì, không xứng thu làm đồ đệ."
"Đây chẳng qua là cánh nhìn của chính ngươi."
Tễ Nguyên Tông chủ lắc đầu.
"Hôm nay ngươi hẳn là cũng nghe thấy những tông thủ tông môn khác là như thế nào khen ngợi Ngu Chiêu, mấy ngày trước đây bọn hắn chỉ âm thầm nghị luận, bây giờ lại dám quang minh chính đại mà nói.
Thanh Diễn, ngươi liền không có một điểm xúc động?"
Ngu Chiêu nếu như thật đúng giống lời ông ta nói thì những người khác cũng không cần phải phải mạo hiểm đắc tội ông để khích lệ Ngu Chiêu.
"Thiên tư Ngu Chiêu còn được, nhưng tâm tư không thuần, sớm muộn cũng thành đại họa."
Tễ Nguyên Tông chủ đến đây chính là vì muốn khai thông tư tưởng của Thanh Diễn chân nhân nhưng Thanh Diễn chân nhân vẫn như cũ giữ nguyên thái độ ấy. Ông đứng lên, cứng rắn nói: "Ngươi đã không thích Ngu Chiêu đến vậy thì về sau nó liền về Chủ Phong của ta, chỉ cần có ta ở đây, nếu nó gây ra họa lớn ngập trời cũng có ta đây gánh vác."
"Không thể!"
Thanh Diễn chân nhân vô thức lên tiếng phản đối.
Vừa cất tiếng đến chính hắn cũng ngơ ngác một chút.
"Vì sao không thể?"
"Nó từng là đồ đệ của ta."
Tễ Nguyên Tông chủ: "Không có việc gì, ta không ngại."
Hắn cao hứng còn không kịp.
"Nó một thân phản nghịch, khó mà dạy bảo."
"Kia chỉ là cá tính, chúng ta hẳn là nên tôn trọng."
"Nó có thù tất báo, giết hại đồng môn."
"Nay Kim Việt đã cùng nó kết bạn tri kỷ, cùng chung chí hướng, mà có còn đã cứu tính mạng Kim Việt, điểm này cũng không cần lo lắng."
Tễ Nguyên Tông chủ bình chân như vại, đáp trả từng lời Thanh Diễn chân nhân nói.
Thanh diễn chân nhân sắc mặt lạnh đi, thanh âm đầy hàn ý: "Ngươi quyết tâm muốn thu nàng làm đồ đệ?"
"Phải."
Thanh Diễn chân nhân trầm ngâm thật lâu, Tễ Nguyên Tông chủ chờ đợi sốt ruột, thì ông ta mới yếu ớt nói: "Vào lúc nghi thức trao giải diễn ra, nếu như Ngu Chiêu ở trước mặt mọi người dập đầu nhận lỗi, cùng hứa hẹn sẽ sửa lại thói xấu thì ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Ngu Chiêu mặc dù nhiều lần trước mặt mọi người chống đối ông, nhưng ông có thể nhìn ra Phương Thành Lãng cùng Thôi Ngọc bọn hắn còn đang hoài niệm Ngu Chiêu.
Nàng nếu có thể thay đổi triệt để, quay đầu vào bờ, từ bỏ một thân đầy thói quen xấu.
Ông có thể lại cho Ngu Chiêu một cơ hội nữa hối lỗi sửa sai.
Cũng là một cơ hội cuối cùng.
Tễ Nguyên Tông chủ: ?
Là ông nghe lầm hay vẫn là Thanh Diễn chân nhân hồ đồ?
Ông ta làm sao còn tưởng rằng Ngu Chiêu sẽ nguyện ý về Độc Nguyệt Phong?
0 comments