CHƯƠNG 192: Nàng là một kẻ lừa đảo vô tình vô nghĩa
Người dịch: Danh Vu
—
Lúc các tông môn khác đang ngấm ngầm chuẩn bị gây sự lẫn nhau thì Ngu Chiêu đã kết thúc trận so tài và đi xuống đài.
Nàng nhìn sang đối thủ của Dược Vô Kỵ và Tư Đồ Hiên, xác định bọn hắn có thể thắng trận tranh tài, liền đi quan sát trận đấu giữa các tông môn.
Một vòng này, tiểu đội của Ngũ Hành Đạo Tông do Chu Kim Việt dẫn đầu giao đấu với tiểu đội của Vấn Đỉnh Các do Đại đệ tử Diêm Sơn và Nhị đệ tử Thích Thích của Các chủ Vấn Đỉnh Các dẫn đầu.
Đây là trận so tài lớn thứ hai giữa hai đại tông môn va chạm sau trận của Thiên Kiếm Môn và Thư viện Thái Bạch. Vì vậy, có rất nhiều người vây xem, trong đó nhiều nhất là đệ tử Vấn Đỉnh Các.
"Đại sư huynh cố lên!"
"Thích sư tỷ lên, đánh ngã bọn hắn!"
"Vấn đỉnh các tất thắng! Đại sư huynh tất thắng!"
Đệ tử Ngũ Hành Đạo tông nghe vậy cũng không cam chịu yếu thế, lớn tiếng cổ vũ, trên đài hay dưới đài đều tản ra mùi khói thuốc súng nồng nặc.
Ngu Chiêu khi đi tới, so tài đã sắp kết thúc.
Các đệ tử hàng đầu của Vấn Đỉnh các thực lực tự nhiên không tầm thường, nhưng đối đầu với đám người Chu Kim Việt, Trương Tuấn vẫn là hơi miễn cưỡng.
Chừng nửa nén hương sau, đệ tử Vấn Đỉnh các bị đánh cho rớt xuống đài, Ngũ Hành Đạo tông chiến thắng.
Đệ tử Ngũ Hành Đạo tông đắc ý, tiếng hoan hô kéo dài không ngớt.
Đệ tử Vấn Đỉnh các mặc dù uể oải, nhưng cũng không có quá mức thất vọng, dù sao kết cục như thế này đã sớm nằm trong dự liệu của bọn họ.
Một bên khác, mấy người Phương Thành Lãng cũng thuận lợi thắng được trận tranh tài.
Quyền Dã đứng trên đài so tài cười lớn: "Còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, bất quá chỉ như thế mà thôi."
Các đội ngũ khác đều là tu sĩ Kim Đan, chỉ có đội ngũ bọn hắn có Trúc Cơ Hậu Kỳ, hắn còn tưởng rằng trận so tài sẽ phải cố hết sức, kết quả ngược lại so với hắn trong tưởng tượng càng đơn giản.
Từ khóe mắt đến lông mày của Lam Tử Du cùng Tô Minh đều tràn ngập vẻ đắc ý.
Trận so tài quá mức thuận lợi khiến cho lòng tin của bọn hắn cực độ bành trướng.
Tô Minh thậm chí quàng tay qua vai Diệp Tụng Tâm, tán dương: "Tiểu sư muội, muội là phúc tinh của chúng ta."
Diệp Tụng Tâm ngượng ngùng cười một tiếng: "Tam sư huynh quá khen, muội không có kéo chân mọi người đã rất cao hứng rồi."
"Muội quá khiêm tốn, muội đã làm được rất khá."Tô Minh nói.
Quyền Dã hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội, muội đáng lẽ nên học hỏi một ít da mặt dày từ kẻ giả tạo nào kia."
Phương Thành Lãng từ đến cuối luôn im lặng bỗng hiện ra đôi mắt sắc đầy lạnh lẽo: "Quyền dã, huynh cảnh cáo đệ một lần cuối cùng, đừng có lại để cho huynh nghe thấy đệ nói Ngu Chiêu là tên giả tạo, nếu không đừng trách huynh không khách khí."
Đám người Lam Tử Du đã quen thuộc với việc Phương Thành Lãng bảo vệ Ngu Chiêu, nhưng nghe đến Phương Thành Lãng uy hiếp Quyền Dã, họ vẫn có chút khó hiểu.
Đại sư huynh đây là thế nào?
"Đại sư huynh! Trước huynh không cho đệ đi tìm Ngu Chiêu coi như xong, hiện tại ngay cả nhắc cũng không được phép? Huynh có phải có nhược điểm gì rơi vào tay muội ấy!"
Quyền Dã hiện tại cũng nhanh hoài nghi Đại sư huynh mình có phải là cũng bị người mạo danh thay thế rồi, chứ không vì sao lại trở nên không thể nói lý, ai nói cũng không thông.
"Ngu Chiêu cho dù đã rời khỏi Độc Nguyệt Phong cũng vẫn là sư muội của chúng ta!"
Phương Thành Lãng vừa nghĩ tới chuyện Ngu Chiêu tử vong liền giận chó đánh mèo với tất cả mọi người, cả chính hắn.
Nếu như Ngu Chiêu thật sự chết trong tay của sư tôn, vậy mỗi người bọn hắn đều là hung thủ.
Hắn cũng rốt cuộc minh bạch vì cái gì Thôi Ngọc lại không thể làm luyện đan sư nữa, cũng không có sinh ra một tia oán hận.
Thôi Ngọc thật là đang cố gắng chuộc lại lỗi lầm bản thân.
Mà hắn......
Phương Thành Lãng tay nắm chặt thành nắm đấm.
Từ sau vụ phát sinh với Dược Vô Kỵ, Ngu Chiêu chỉ sợ là đã hận hắn tận xương, hắn cũng không có mặt mũi nào lại đi thỉnh cầu Ngu Chiêu tha thứ.
Hắn chỉ có thể thông qua những phương thức khác đến chuộc lại tội nghiệt.
Giữ thể diện cho Ngu Chiêu chính là một trong những phương thức đó.
Không có đoạt xá, cũng không có thay thế.
Ngu Chiêu chính là Ngu Chiêu.
"Muội ấy không phải là sư muội của chúng ta, muội ấy chính là một kẻ lừa đảo vô tình vô nghĩa!"
Quyền dã trợn mắt nói.
Đại sư huynh không rõ chứ hắn hiểu rõ nhất Ngu Chiêu!
Thực ra Ngu Chiêu đánh không lại hắn!
Cũng sẽ không muốn rời khỏi Độc Nguyệt Phong!
Bởi vì Ngu Chiêu từng nói qua, chỉ cần sư tôn cùng các sư huynh còn ở đây thì Độc Nguyệt Phong chính là nhà.
Coi như giữa bọn hắn có mâu thuẫn, có hiểu lầm thì muội ấy cũng sẽ không từ bỏ người nhà của mình!
Cho nên, Ngu Chiêu này nhất định là giả!
Ông ——
Trong mắt Phương Thành Lãng bắn ra hàn ý, kiếm trong tay ông ông tác hưởng.
Lam Tử Du cùng Tô Minh giật mình kêu lên.
Bọn hắn hiện tại còn đang ở đài so tài, nhiều ánh mắt như vậy đang ngó chừng bọn hắn.
Nếu là thật sự đánh nhau, Ngũ Hành Đạo tông coi như thành trò cười trong mắt người khác.
Lam Tử Du tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt của Phương Thành Lãng, một cái tay khác đè lại cánh tay của hắn, ra hiệu hắn mau tỉnh táo.
Tô Minh thì dắt cánh tay Quyền Dã, muốn đem hắn mang xuống.
Quyền Dã bướng bỉnh, hai chân gắt gao đứng nguyên tại chỗ, chính là không chịu đi. Tô Minh tức giận đến nỗi chỉ muốn một cước đạp hắn xuống đài.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tụng Tâm ra mặt, nói hết lời mới khuyên được hắn đi.
Có người chú ý tới động tĩnh giữa bọn hắn,, nhưng cũng không rõ ràng nội tình bên trong, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Tễ Nguyên Tông chủ hung hăng đổ mồ hôi lạnh.
Ông hiện tại đối với người của Độc Nguyệt Phong một chút cũng không yên lòng, sợ không chú ý cái là cả đám phát bệnh.
Thanh Diễn chân nhân tốt xấu còn có thể lấy đại cục làm trọng, nhưng đám tiểu tử đằng kia không thể dám chắc.
Không được, ông cần đi tìm người để căn dặn vài câu.
Thế là vừa về đến phòng không bao lâu, đám người Phương Thành Lãng lại bị kêu lên.
Chu Kim Việt thần sắc nghiêm nghị: "Ta mặc kệ giữa các ngươi có mâu thuẫn gì, chỉ có một yêu cầu, không cho phép đang ở Vấn Đỉnh Các mà đánh nhau. Chờ trở lại Độc Nguyệt Phong, các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, không ai cản các ngươi, nghe rõ hết chưa?"
Ba ngày trước Phương Thành Lãng mới bị Chu Kim Việt giáo huấn một trận, tự nhiên là không phản bác.
Tâm tình mấy người Lam Tử Du thì chẳng vui vẻ.
Trong Ngũ Hành Đạo tông, địa vị của Chủ phong cùng Độc Nguyệt Phong không kém bao nhiêu, thậm chí những năm gần nhất này, Độc Nguyệt Phong còn gần vượt trên Chủ Phong.
Đều là thân truyền đệ tử, bọn hắn dựa vào cái gì muốn nghe theo sự sắp xếp của Chu Kim Việt?
Mà Chu Kim Việt lại càng vênh mặt hất hàm sai khiến, ngữ khí cũng làm bọn hắn rất khó chịu.
Luôn cảm thấy nghe Chu Kim Việt nói, bọn hắn liền muốn thấp hơn Chủ Phong một cái đầu.
Chu Kim Việt dường như cũng nhận ra ý nghĩ của bọn hắn, cười lạnh một tiếng: "Đi ra ngoài hết, các ngươi đại biểu không chỉ có mỗi Độc Nguyệt Phong, mà là cho cả Ngũ Hành Đạo tông. Nếu không phải vì danh dự tông môn mấy người cho rằng ta nguyện ý quản các người."
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Phương Thành Lãng, ý vị thâm trường nói: "Độc Nguyệt Phong là do đệ đang quản, đừng có lại giẫm lên vết xe đổ."
Khuôn mặt Phương Thành Lãng đắng chát, lại không thể nào phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt đưa tiễn Chu Kim Việt rời đi.
"Đại sư huynh, người của Chủ Phong đều sắp cưỡi lên đầu chúng ta, huynh còn khúm núm, thật là làm mất mặt cho Độc Nguyệt Phong!"
Quyền Dã từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó, một chút việc mà cũng không nhịn được.
Trước khi hắn vào Tu Quá Nhai, Độc Nguyệt Phong tại Ngũ Hành Đạo tông danh tiếng vô lượng, người Chủ Phong đối với bọn hắn cũng là khách khí.
Kết quả từ sau khi hắn đi ra, Độc Nguyệt Phong cùng Chủ phong địa vị tựa như đồng dạng.
Hiện tại Đại sư huynh bị giáo huấn cũng không dám phản bác, nếu còn tiếp tục qua mấy năm nữa chỉ sợ Độc Nguyệt Phong liền triệt để phụ thuộc Chủ Phong.
"Quyền Dã, mau xin lỗi Đại sư huynh!"
Lam Tử Du nhíu mày khi lời nói vô vị của Quyền Dã.
Đại sư huynh dù cho có hồ đồ thì cũng là Đại sư huynh của bọn hắn, há lại có thể loạn tôn ti.
"Đệ sẽ không!"Quyền Dã trừng mắt: "Vừa rồi Chu sư tỷ của Chủ Phong có là nói không cho phép đánh nhau, đệ ngược lại muốn nhìn một chút xem Đại sư huynh có lá gan này không, dám vi phạm ý nguyện của Chu sư tỷ."
0 comments