Chương 495: Kết thúc
“Chúc mừng ký chủ, lại hoàn thành thêm một thế giới nữa ~”
Hệ thống 888 vẫn nhiệt tình tung pháo hoa ăn mừng cho Cố Kiều Kiều.
Dù pháo hoa là nó mua bằng điểm tích lũy, lại còn khá đắt, nhưng không sao cả, ký chủ của nó quá xuất sắc mà!
Cố Kiều Kiều cảm thấy có phần mệt mỏi. Thế giới trước không hẳn là khó, nhưng lại hao tâm tổn trí.
888 nhận ra sự mệt mỏi của cô, thử thăm dò: “Chủ nhân, có muốn đến thế giới nghỉ dưỡng chơi một chuyến, hoặc nghỉ ngơi một thời gian không?”
Cố Kiều Kiều nhìn thoáng qua không gian ý thức, chợt nhớ đến cuốn bí tịch tu luyện không rõ tên mà mình đã tu đến giai đoạn cuối cùng.
Hình như... đã đến lúc thử một kiểu chơi mới.
“888, mấy viên ‘Tâm thuần khiết’ mà tôi thu thập trước kia đâu rồi?”
888 sững người một chút, nhưng nhanh chóng lục ra toàn bộ chỗ Tâm thuần khiết.
“Chủ nhân, cô định làm gì vậy?”
Cố Kiều Kiều khẽ nhếch môi, cười bí ẩn: “Dẫn mi đi làm chuyện lớn.”
Cô nhướng mày: “Dám không?”
888 tuy vô dụng, còn hơi nhát gan, nhưng cũng rất đáng yêu. Dù sao cũng đã đồng hành cùng cô suốt bao năm.
888 cảm thấy dữ liệu của mình như bị lag một nhịp, cắn răng đáp: “Dám!”
Dù sao chỉ cần theo sát Cố Kiều Kiều, nhất định không sai!
Rất nhiều hệ thống trong bộ phận xuyên nhanh đều ghen tị với nó đấy!
Cố Kiều Kiều gom toàn bộ Tâm thuần khiết lại, sau đó dùng phương pháp ghi trên trang cuối cùng của cuốn bí tịch, tự tay sáng tạo ra một thế giới mới.
Cô... đã tạo ra một thế giới hoàn toàn mới.
888 kinh ngạc đến há hốc miệng: “Cái… cái… cái này…”
Nó chỉ biết thốt lên: “Ký chủ quá siêu rồi!”
888 như chợt nghĩ ra điều gì, vội điều động dữ liệu, nhưng lại phát hiện nó và Cố Kiều Kiều đã hoàn toàn thoát khỏi hệ thống xuyên nhanh…
“Trời ơi… Kiều Kiều!!”
888 xúc động lao đến ôm chặt lấy cô. Cái cơ thể lạnh lùng được mua từ chợ người giờ đây cũng không giấu nổi niềm vui sướng.
Cố Kiều Kiều cong môi, trong đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng thần bí và hiếu kỳ, nhìn thế giới trước mắt — thế giới do chính tay cô tạo ra.
“888, từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta.”
888 gật đầu lia lịa!
……
Rất lâu sau đó, trong bộ phận xuyên nhanh vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về Cố Kiều Kiều.
Rất nhiều nhiệm vụ giả mới đều từng nghe các tiền bối kể lại câu chuyện của cô.
“Cố Kiều Kiều ấy à, là một nhân vật huyền thoại chưa từng thất bại bao giờ.”
“Phòng lưu trữ có các đoạn ghi hình nhiệm vụ mà cô ấy để lại, mấy cậu có thể mượn xem thử. Nhưng cảnh báo trước, xem xong đừng yêu cô ấy đấy nhé.”
Có tân binh ngây thơ hỏi: “Vậy bây giờ tiền bối Cố không làm nhiệm vụ nữa sao?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này, bởi Cố Kiều Kiều đã hoàn toàn rời khỏi hệ thống chính cùng với hệ thống của mình.
Có thể, cô đã ngủ yên?
Cũng có thể, cô vẫn đang rong ruổi khắp các thế giới nhỏ.
—— HẾT ——
*** Lời tác giả
Toàn văn hoàn thành.
2023.10.8 — 2024.9.20
Khi viết đến thời gian này, suýt chút nữa đã bật khóc. Một năm rồi, có quá nhiều cảm xúc muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Là một người mới bắt đầu viết truyện, tác phẩm này thực sự đã dốc hết tâm huyết, và cũng là hành trình trưởng thành vô cùng lớn.
Cảm ơn tất cả những bạn đã đọc truyện, tặng quà, đánh giá tích cực. Cảm ơn từng lời động viên, từng lời giục chương, từng lượt theo dõi. Thật lòng cảm ơn rất rất nhiều! Yêu các bạn lắm luôn ~ ôm tim
Truyện này viết quá lâu rồi, dù có luyến tiếc, nhưng vì mong muốn cho một tác phẩm mới tốt hơn, nên mình quyết định kết thúc tại đây.
Truyện mới đã lên ý tưởng xong rồi, để mình nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, rất nhanh sẽ gặp lại các bạn!
Yêu các bạn rất nhiều ~ ôm tim ôm tim ôm tim!
*** Lời bạn Quýt
Hic vị diện cuối này hơi chút hack não, thật sự là ko hiểu lắm vị diện này nó cứ sao sao ế. Cảm thấy kết có chút nhanh khiến Quýt có chút hụt hẫng.
Tháng trước theo nguyện vọng của độc giả mà tác giả đã đăng thêm 3 phiên ngoại nữa về vị diện tu tiên ý, mong là sẽ nói về anh Sở cho ảnh cái kết đẹp đẹp chút. Vì khá thích vị diện đó nên nhà Quýt cũng sẽ dịch và up luôn phiên ngoại thêm sau này nha!
Ngoài ra nhà Quýt còn đào thêm vài hố xuyên nhanh nữa, các bạn có hứng thú vô ủng hộ nhé!
Ngoại truyện: Thế giới tu tiên 1
…
Tại Tiên Nguyệt Tông.
Nhìn pháp hội tan hoang rối bời trước mắt, sắc mặt đệ tử Tiên Nguyệt Tông ai nấy đều phức tạp.
Đệ tử các tông môn khác sớm đã rời đi. Lúc ấy, phần lớn bọn họ đều đi theo Cố Kiều Kiều tiến vào Ma giới, tận mắt chứng kiến cô tung hoành ngang dọc rồi phi thăng rời đi.
Là người đầu tiên trong vòng trăm năm thành công phi thăng, toàn bộ giới tu tiên đều xôn xao bàn tán về Cố Kiều Kiều, ai nấy đều suy đoán thân thế của cô.
Rất nhiều người đã tìm đến đệ tử Tiên Nguyệt Tông để dò hỏi, thế nhưng những người đó ai cũng kín miệng, không tiết lộ nửa lời. Vậy nên trong giới tu tiên chỉ lưu truyền lại một truyền thuyết:
Cố Kiều Kiều là kẻ trời sinh dị bẩm.
Pháp hội tan hoang vẫn cần người thu dọn. Diệp Lương Cát thở dài một tiếng. Ông ta đang tự hỏi, liệu có nên cảm ơn Cố Kiều Kiều vì cô không chọn phi thăng ngay trong lãnh địa của Tiên Nguyệt Tông hay không?
“...Sư thúc, người...” Diệp Lương Cát ngập ngừng lên tiếng.
Từ khi Tư Không Tẫn trở về từ Ma giới, hắn ta chưa từng nói một lời.
Hắn ngồi thất thần, gương mặt như mất hồn, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào một viên lưu ảnh thạch trong tay.
Diệp Lương Cát khẽ lắc đầu. Dù là thiên chi kiêu tử cũng không thoát khỏi một kiếp tình.
Lúc này, Thiên Minh Dục chạy đến, trong tay cũng cầm một viên lưu ảnh thạch: “Sư tôn! Là lưu ảnh thạch mà Kiều Kiều để lại!”
Tư Không Tẫn lập tức lóe người đến trước mặt Thiên Minh Dục. Khuôn mặt tuấn tú như thần tiên giáng trần vậy mà lại hiện rõ vẻ nôn nóng.
Hắn vung tay, lưu ảnh thạch liền bắt đầu phát sáng, tự động phát hình ảnh.
Là Cố Kiều Kiều.
Cô mặc một chiếc váy lụa đen, trên thân váy thêu hình phượng hoàng màu vàng kim ẩn hiện. Mái tóc dài đen nhánh được búi sơ sài phía sau đầu, chỉ cài nhẹ một cây trâm gỗ xanh đơn giản, vậy mà vẫn toát lên vẻ đẹp kiều diễm vô song.
Lúc ấy, cô vừa yêu kiều lười biếng lại vừa toát lên khí chất bá đạo khó ai sánh kịp.
Cô mỉm cười nói: “Các sư huynh của Tiên Nguyệt Tông, với Cố Kiều Kiều mà nói, mọi người là những sư huynh đủ tiêu chuẩn. Nhưng với Hoa Mộng Vân mà nói, các người lại là những sư đệ thất bại.”
Cô nhẹ nhàng giơ tay lên. Không biết cô thi triển loại tiên pháp gì, hình ảnh về cuộc đời của Hoa Mộng Vân bắt đầu hiện ra.
Hình ảnh trôi nhanh. Rất nhiều người đã nhìn thấy khi xưa Hoa Mộng Vân đã tận tình chỉ dạy cho họ thế nào, đã đối xử dịu dàng tử tế ra sao.
Thế nhưng từ khi Yến Điệp Nhi xuất hiện, dưới lời xúi giục của cô ta, từng người từng người trong họ lại như bị mê hoặc, bắt đầu nhắm vào, tổn thương đại sư tỷ…
Không ít đệ tử đỏ hoe mắt, có người thậm chí còn tự tát vào mặt mình thật mạnh.
Đặc biệt là những đệ tử của Thanh Việt Sơn – nơi được Hoa Mộng Vân ưu ái nhất – thì lại chính là những người đã tổn thương cô nhiều nhất.
Lúc đó bọn họ lại dễ dàng tin vào lời của ả Yến Điệp Nhi!
Ngay cả khi cha mẹ của Hoa Mộng Vân đến Tiên Nguyệt Tông đòi lại công đạo, bọn họ không những sỉ nhục hai người mà còn ra tay đánh đập, khiến cả hai bị ma tu sát hại…
Chưa kịp để mọi người trong Tiên Nguyệt Tông hối hận xong, hình ảnh bỗng chuyển cảnh, lại xuất hiện khuôn mặt Cố Kiều Kiều – chỉ là lần này trông trẻ hơn rất nhiều.
Với thân phận là một ma tu, Hoa Mộng Vân đã từng cứu cô tận hai lần. Cuối cùng thậm chí còn vì cứu cô mà hy sinh mạng sống.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra, Cố Kiều Kiều đến Tiên Nguyệt Tông là vì báo thù thay cho đại sư tỷ Hoa Mộng Vân…
Thảo nào. Thảo nào kể từ khi cô xuất hiện, Yến Điệp Nhi liền rơi vào cảnh khốn đốn liên miên.
Đệ tử Thanh Việt Sơn lau nước mắt, trong lòng dâng lên sự hối hận khôn nguôi.
Một ma tu còn có thể báo thù cho Hoa sư tỷ, còn bọn họ thì sao?
Bọn họ đã làm gì?
Hình ảnh trong lưu ảnh thạch dừng lại đột ngột. Tư Không Tẫn giật mình tỉnh lại, không cam tâm lại dồn thêm pháp lực, nhưng viên thạch không hiện thêm chút hình ảnh nào nữa.
Tay hắn run rẩy buông xuống, ngực trào dâng nỗi buồn không thể tả.
Kiều Kiều... thậm chí không để lại cho hắn lấy một lời nào.
Là đang trách hắn sao? Trách hắn năm đó đã không phân rõ phải trái?
Cảm giác tội lỗi với Hoa Mộng Vân cũng từ đó mà dâng đến đỉnh điểm.
Đúng lúc này, từ ngọc bội trong tay Tư Không Tẫn, một bóng người mờ ảo dần hiện ra giữa không trung. Mọi người nhìn sang, cảm thấy bóng người này rất quen mắt.
Theo bóng người càng lúc càng rõ nét, có người kinh hãi kêu lên: “Là đại sư tỷ Hoa Mộng Vân!”
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần hiện rõ. Ai nấy vừa xúc động vừa hổ thẹn.
Hoa Mộng Vân cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rất lâu, cho đến khi một giọng nói vang lên trong đầu: “Hệ thống đã thu thập đủ điểm tội lỗi, ký chủ có đồng ý tỉnh lại không?”
Ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, nhưng sinh tồn là bản năng. Vì thế cô khẽ đáp một tiếng đồng ý.
Cuộc đời như thoáng qua một thước phim, từ những ký ức trước kia cho đến những chuyện xảy ra sau khi Cố Kiều Kiều đến Tiên Nguyệt Tông đều lướt qua trong đầu. Đôi mắt Hoa Mộng Vân đỏ lên, một giọt lệ lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt.
Cố Kiều Kiều...
Cô nhẹ nhàng gọi cái tên ấy, khóe môi mấp máy khẽ run.
Một người xa lạ, lại vì cô mà báo thù, giết chết kẻ thù giết cha mẹ cô, trừng phạt Yến Điệp Nhi...
Còn… còn giúp cô sống lại.
Hoa Mộng Vân ôm ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập dồn dập, xúc động đến nghẹn lời.
Thân hình cô càng lúc càng vững chắc, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Không ngờ… là tu vi Hóa Thần kỳ.
Hoa Mộng Vân vội cúi đầu, không để nước mắt rơi ra.
Ân tình này, cô nhất định sẽ báo đáp.
Dù không trả được, cô cũng phải tìm cho bằng được Cố Kiều Kiều. Làm nha hoàn cho cô cũng được, làm đầu bếp cũng được, làm lưỡi dao sắc nhất dẹp sạch chướng ngại cho cô cũng được!
Các đệ tử Thanh Việt Sơn chần chừ tiến lại gần, có người ngập ngừng gọi: “Hoa… Hoa sư tỷ?”
Hoa Mộng Vân ngẩng đầu nhìn họ một cái. Người đã từng chết đi sống lại như cô, với những người này, không còn tình cũng chẳng còn hận.
Cô không nói gì, chỉ nhìn về phía Tư Không Tẫn – người đã già đi thấy rõ.
Hắn ta cũng đang thất thần nhìn cô: “Là Kiều Kiều giúp con sống lại sao?”
Hoa Mộng Vân vẫn không trả lời. Dù thù đã được báo, không có nghĩa vết thương chưa từng tồn tại.
Cô cuối cùng chỉ lặng lẽ quét mắt qua mọi người, xoay người rời đi.
Tu vi Hóa Thần khiến các đệ tử khác vô thức nhường đường.
Thật ra, Cố Kiều Kiều đã từng cho cô lựa chọn: Sau khi có được tu vi mạnh mẽ, cô muốn báo thù tất cả những kẻ từng tổn thương mình, hay lựa chọn buông bỏ quá khứ?
Hoa Mộng Vân đã chọn tha thứ.
Đã có cơ hội sống lại lần nữa, những chuyện quá khứ không nên trở thành xiềng xích ngăn cô tiến về phía trước.
Ngoại Truyện: Thế giới Tu Tiên 2
Sau khi phi thăng lên Thượng Giới, Cố Kiều Kiều đi loanh quanh một vòng thì phát hiện nơi này cũng không khác gì Hạ Giới, chỉ là từ tu sĩ biến thành tiên nhân mà thôi.
Mà tiên nhân cũng chia ra nhiều cấp bậc, vẫn phải tiếp tục tu luyện như thường.
Cố Kiều Kiều không mấy hứng thú, khi hệ thống 888 hỏi cô có muốn rời khỏi thế giới này không, cô im lặng một lúc rồi đáp: “Chờ thêm chút nữa đi.”
...
Tu luyện không tính bằng năm tháng, lúc Cố Kiều Kiều tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện thì đã qua một năm.
Vì quá nhàm chán, cô tạm thời ở lại Kinh Hồng Thành – khu vực nằm ở ranh giới giữa Ma Giới và Tiên Giới, còn mở một quán rượu.
Hôm nay, một loại dược liệu cần để ủ rượu bị thiếu, Cố Kiều Kiều liền dắt theo tiểu sủng vật đến địa bàn của Ma Giới để hái.
Con sủng vật này là một con thỏ trông kỳ lạ, nhưng nói chuyện ríu rít rất vui tai, thế nên Cố Kiều Kiều giữ nó lại bên người.
Vừa bước vào Ma Giới, cô lập tức cảm nhận được không khí nơi này có gì đó bất thường.
Cố Kiều Kiều ẩn thân lại, lặng lẽ áp sát một nhóm người đang trò chuyện để nghe ngóng.
“Nghe nói Ma Tôn đã vượt qua kiếp nạn và quay trở lại rồi!”
“Thật á? Sao đột ngột vậy? Trước giờ chẳng có tin tức gì cả.”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút. Ai biết được lần này hắn có phải đã hoàn toàn mất hết thất tình lục dục hay chưa!”
Đám người lập tức im bặt, không bàn tiếp nữa.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều lóe lên. Cô chợt nhớ tới một người… ở Hạ Giới.
Nhưng cô đã buông tay rồi, còn để Tiểu Cảnh – người đã khôi phục thân phận thành Dạ Cảnh Diễn – nghe thấy hết lời bọn họ nói trong động kia.
Sau đó hắn ta cũng không tìm cô nữa, chắc hẳn đã quên hết những chuyện cũ khi còn là Tiểu Cảnh rồi.
Cố Kiều Kiều thu lại tâm trạng, không chần chừ nữa, lấy phi kiếm ra rồi cùng tiểu sủng bay thẳng đến rừng U Ám để hái thuốc.
Vừa đến nơi có dược liệu, còn chưa kịp hạ xuống đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Cô cau mày, thu tiểu sủng lại, rồi chậm rãi bước tới kiểm tra.
Và rồi cô sững người khi thấy một thân ảnh toàn thân đầy vết thương nằm trên mặt đất.
Không ngờ lại là… nhân vật chính trong câu chuyện mà người ta vừa bàn tán.
Dạ Cảnh Diễn.
Hắn mặc trường bào màu tối, mái tóc dài bạc trắng buông đến tận eo, gương mặt tuấn mỹ đến yêu dị, đôi mắt đen như mực như có thể hút lấy hồn người.
Có lẽ do bị thương quá nặng, sắc mặt Dạ Cảnh Diễn tái nhợt, giữa lông mày không còn vẻ bá đạo, phách lối thường ngày, mà thay vào đó là vẻ yếu ớt mơ hồ.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Ánh mắt Cố Kiều Kiều đầy phức tạp, còn Dạ Cảnh Diễn lại mang vẻ xa lạ và cảnh giác.
“Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Dạ Cảnh Diễn mở miệng trước, vừa nói xong liền ho dữ dội, ho đến mức trào ra một ngụm máu.
Cố Kiều Kiều theo bản năng bước lên một bước, nhưng lại thấy Dạ Cảnh Diễn cảnh giác nhìn mình chằm chằm.
Hắn…
Lại mất trí nhớ?
Không thì sao ánh mắt lại xa lạ đến thế.
Kỳ lạ là, Cố Kiều Kiều lại thấy Dạ Cảnh Diễn mất trí thế này… cũng không tệ.
Cô quen Tiểu Cảnh, chứ không thân với Dạ Cảnh Diễn, cho dù Tiểu Cảnh chính là phân thân của hắn đi nữa.
Cố Kiều Kiều lạnh nhạt đáp: “Ta đến hái thuốc.”
Cô dừng lại một chút rồi hỏi thêm: “Đạo hữu, cần giúp đỡ không?”
Dạ Cảnh Diễn vẫn đề phòng: “Không cần.”
Cố Kiều Kiều gật đầu, thu dược liệu lại, chuẩn bị rời đi.
Còn chưa bước được mấy bước, sau lưng liền vang lên tiếng gọi yếu ớt: “Tiên tử… xin dừng bước.”
Cố Kiều Kiều khẽ cong môi, quay đầu trêu: “Không phải nói không cần giúp sao?”
Dạ Cảnh Diễn: “…”
Hắn yếu ớt nói: “Xin lỗi, là ta cảnh giác quá mức.”
Gương mặt tuấn mỹ cực độ ấy mang theo ý xin lỗi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Tiên tử có thể đưa ta về thành gần đây được không? Đợi ta hồi phục sẽ báo đáp ơn cứu mạng.”
Dạ Cảnh Diễn nhìn chằm chằm Cố Kiều Kiều, đôi mắt yêu dị như mang theo móc câu ẩn giấu.
Cố Kiều Kiều bật cười, giọng điệu tùy ý: “Được thôi.”
Cô bước tới, cúi người bế bổng Dạ Cảnh Diễn lên – một động tác dứt khoát mượt mà như nước chảy mây trôi.
Dạ Cảnh Diễn: …
Lần đầu tiên trong đời bị người ta bế kiểu công chúa.
Hắn siết chặt quai hàm, trong mắt thoáng qua một cảm xúc khó nắm bắt.
“Đạo hữu, chúng ta phải lên phi kiếm rồi. Nếu sợ thì có thể ôm cổ ta.”
Dạ Cảnh Diễn: …
“…Ừm.”
Chưa từng bị ảnh hưởng bởi mấy vở kịch ngắn hiện đại, Dạ Cảnh Diễn chỉ cảm thấy lời của Cố Kiều Kiều hơi kỳ lạ… Không, là cả con người cô đều có vẻ là lạ.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng không còn yếu ớt như trước, giữa chân mày toàn là vẻ kiêu kỳ quyến rũ.
Dạ Cảnh Diễn cụp mắt. Chẳng lẽ… cô biết hắn đang giả vờ?
Cố Kiều Kiều liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Diễn im lặng không nói, khẽ nhướn mày cười rồi bước lên phi kiếm.
Mấy ngày nay cô luôn có cảm giác bị ai đó âm thầm theo dõi. Biết cô sắp ủ rượu nên đã trộm mất loại dược liệu quan trọng.
Sau đó còn "tình cờ" bị thương nặng nằm đúng chỗ hái thuốc đợi cô.
Thật coi cô là đồ ngốc chắc, Dạ Cảnh Diễn.
Về đến hậu viện quán rượu ở Kinh Hồng Thành, Cố Kiều Kiều đưa hắn vào phòng khách.
“Dạ Cảnh Diễn.” Cô bất chợt gọi thẳng tên hắn.
Dạ Cảnh Diễn khựng lại, vành tai hơi đỏ lên – thật ra đã đỏ ngay từ lúc cô bế hắn rồi.
Hắn cũng không hiểu sao nữa. Vừa trở lại Ma Giới, còn chưa xử lý hết đống việc đã vội vã lén đi theo dõi cô.
Đường đường là một Ma Tôn, lại đi làm kẻ trộm, còn giả vờ yếu ớt.
Thấy không thể giấu được nữa, Dạ Cảnh Diễn thôi giả bộ.
Hắn ngồi dậy, mái tóc bạc dài xõa xuống, cả người toát ra vẻ yêu mị tà khí.
“Cố Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.”
Cố Kiều Kiều khẽ cười: “Lâu rồi không gặp. Một Ma Tôn như người mà cũng đi đóng kịch à?”
Dạ Cảnh Diễn có chút mất tự nhiên, hắng giọng, giọng lại có chút kiêu ngạo: “Cũng là tại nàng cả.”
Cố Kiều Kiều chỉ vào mình: “Tại ta?”
Dạ Cảnh Diễn lấy lại khí thế: “Phải, tại nàng! Nàng khiến phân thân của ta chết mê chết mệt, còn làm cậu ta hắc hóa nhập ma, cuối cùng ảnh hưởng đến cả ta.”
Hắn cứ thế nói hết ra. Một mình vật lộn ở Hạ Giới bao lâu, còn người kia thì sống thảnh thơi chẳng bị ảnh hưởng gì.
Cố Kiều Kiều im lặng chốc lát. Đúng là với Tiểu Cảnh, cô hơi… quá đáng thật?
Hết lần này đến lần khác để cậu ta lén nghe cô tâm sự với các sư huynh, một đứa nhỏ ngoan ngoãn lại bị đẩy vào con đường nhập ma.
Nếu không vì chuyện đó, khi gặp lại Dạ Cảnh Diễn, cô đã quay đầu rời đi rồi.
Cố Kiều Kiều: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Dạ Cảnh Diễn híp mắt: “Nàng cứu ta, ta đã nói sẽ báo đáp. Hay là… ta lấy thân báo đáp nhé?”
Cố Kiều Kiều theo bản năng đáp lại ngay: “Đừng có lấy oán trả ơn.”
Dạ Cảnh Diễn híp mắt, giọng trầm thấp mang theo áp lực: “Kiều Kiều, nàng đang nói gì vậy? Ta nghe không rõ.”
Cố Kiều Kiều gượng cười: “Không có gì, không có gì hết.”
Trong mắt Dạ Cảnh Diễn lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Hắn bất ngờ đưa tay kéo Cố Kiều Kiều vào lòng, giọng hạ thấp:
“Tỷ tỷ à…”
“Lần trước chưa dùng được đám dây leo kia, lần này chúng ta thử lại nhé?”
~.~
Ngoại truyện: Thế giới tu tiên 3
Vừa mới trở lại thượng giới, Dạ Cảnh Diễn đã vội vàng đến tìm Cố Kiều Kiều. Đám thuộc hạ của hắn ta chờ mãi không thấy người đâu, đến nửa tháng sau không thể đợi thêm được nữa, từng người kéo nhau đến quán rượu ở Kinh Hồng Thành tìm Dạ Cảnh Diễn.
Đúng lúc đó, Cố Kiều Kiều bị hắn ta làm phiền đến mức đau cả thắt lưng nên đuổi hắn ta ra ngoài.
Hôm ấy, cô đang ôm tiểu linh thú ngồi hóng mát trong sân thì ngoài phố vang lên từng đợt náo nhiệt.
Thấy nhàm chán, Cố Kiều Kiều ôm thú cưng bước ra ngoài, đứng trước cửa quán rượu nhìn về phía con phố đông đúc.
Từ góc đứng của cô chỉ thấy được một tu sĩ khoác bạch y đang quay lưng về phía cô, bị một nhóm nữ tu sĩ vây quanh.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Cố Kiều Kiều, tu sĩ áo trắng quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với cô.
Dung mạo Sở Liên Trần vẫn lạnh nhạt như năm nào, phong thái phiêu dật như tiên. Chỉ khác là giờ đây hắn không còn cạo trọc đầu nữa, tóc đen đã mọc dài và được búi gọn lên.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, dường như ngưng đọng cả thời gian.
Sở Liên Trần khẽ mỉm cười, đôi mày như họa ngay lập tức mất đi vẻ lạnh lẽo, thay vào đó là nét ấm áp.
Hắn chắp tay xin lỗi các nữ tu sĩ đang vây quanh: “Xin lỗi, ta đã có đạo lữ rồi.”
Chỉ trong chớp mắt, Sở Liên Trần đã đứng trước mặt Cố Kiều Kiều. Hắn nhìn cô say mê và nóng bỏng, ánh mắt nồng đậm đến mức như có thực thể.
Cuối cùng... cuối cùng hắn cũng đến bên cô.
Sở Liên Trần chăm chú nhìn vào mắt cô: “Vị đạo hữu này, có thể giúp ta một việc được không?”
Cố Kiều Kiều đảo mắt, gần như lập tức nhớ lại lần đầu gặp nhau của họ. Đó chính là câu đầu tiên cô từng nói với anh.
Cô bật cười khẽ: “Tiểu hòa thượng, người nói xem là việc gì đã?”
Sở Liên Trần cố kìm nén ý muốn ôm cô vào lòng, giọng trầm lạnh: “Đạo hữu, có thể trở thành đạo lữ của ta không?”
Cố Kiều Kiều liếc mắt nhìn đám người xung quanh còn đang hóng chuyện, vung tay một cái, cả hai liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, đến hậu viện.
Cô mân mê một lọn tóc bên tai, giọng ngọt ngào dịu dàng: “Muốn làm đạo lữ của ta? Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã.”
Sở Liên Trần nhìn sâu vào đôi mắt phượng cong cong của cô, rốt cuộc không thể kìm nén nỗi nhớ nhung bao lâu nay, vươn tay ôm chầm lấy cô.
Hương thơm thuộc về riêng Cố Kiều Kiều lại len lỏi vào mũi, thân thể ấm áp đang nhắc nhở hắn rằng—
Đây không phải mơ.
Là thật.
Đáy mắt Sở Liên Trần hơi đỏ lên, hắn không nói về những nỗ lực mà mình đã bỏ ra để có thể lên thượng giới gặp cô, cũng không kể về những lần mơ thấy cô mà nước mắt tuôn rơi khi tỉnh lại.
Không còn quan trọng nữa, tất cả đều không còn quan trọng.
Giây phút này, hai trái tim gần sát bên nhau, mới là điều đáng quý nhất.
Sau khi ôm thật lâu, Cố Kiều Kiều nũng nịu trách nhẹ: “Được rồi, ngươi còn định ôm bao lâu nữa?”
Sở Liên Trần lúc này mới nới lỏng vòng tay, hắn vuốt ve khuôn mặt cô: “Kiều Kiều, ta rất nhớ nàng.”
Cố Kiều Kiều bật cười, giọng lại đầy dịu dàng: “Ta cũng nhớ ngươi.”
Lý trí tan biến theo từng lời nói ấy, Sở Liên Trần đưa tay vuốt theo đường nét khuôn mặt cô đến cằm.
Nâng lên, cúi đầu, hôn xuống.
Tất cả tình cảm bị kìm nén hóa thành nụ hôn như cuồng phong bão táp này, từng chút nhớ nhung đều gửi gắm vào đó.
Cố Kiều Kiều rất nhanh đã mềm nhũn cả người. Cứu mạng! Người hiền lành khi bị dồn ép còn đáng sợ hơn cả Ma Tôn!
Cô muốn vùng vẫy, nhưng hai tay đã bị giữ chặt.
Sở Liên Trần dùng thần thức quét nhẹ, ôm lấy Cố Kiều Kiều rồi lập tức dịch chuyển vào phòng ngủ.
Hắn trầm giọng khàn khàn: “Kiều Kiều, ta sẽ cố… nhẹ nhàng.”
Còn có làm được hay không… sau trăm năm dài đằng đẵng, hắn cũng chẳng dám chắc nữa.
…
Cố Kiều Kiều mệt đến mức không muốn nhấc nổi ngón tay nào, trong lòng không ngừng rủa thầm: Đám đàn ông chết tiệt!
Lúc nào cũng phải ăn cho no mới chịu à?
Ăn bữa cuối cùng chắc?!
Dù sao cô cũng là tiên thể rồi mà vẫn kiệt sức đến vậy.
Cố Kiều Kiều lơ mơ ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại thì trong phòng không còn ai.
Cô quét thần thức một vòng, lập tức ngây người.
Ngoài sân có hai bóng người, một trắng một đen, đang ngồi đối diện nhau. Bầu không khí—
Thật bất ngờ là… rất hòa hợp?
Cố Kiều Kiều đổi tư thế, còn lôi ít hạt dưa từ không gian trữ vật ra, lén lút dùng thần thức nghe trộm hai người kia nói chuyện.
Dạ Cảnh Diễn và Sở Liên Trần không hề bất ngờ khi thấy đối phương cũng xuất hiện ở chỗ Cố Kiều Kiều.
Dạ Cảnh Diễn từ lâu đã biết sẽ có ngày này. So với đám đàn ông dưới trần giới, chấp nhận Sở Liên Trần dường như không quá khó?
Tuy trong lòng hắn thì… ghen đến phát điên.
Dạ Cảnh Diễn nhấp một ngụm trà: “Đến bao lâu rồi?”
Sở Liên Trần lễ phép đáp: “Vừa mới lên đây.”
Tìm được Cố Kiều Kiều cũng không quá khó, dù sao cô cũng chẳng cố tình che giấu tung tích.
Dạ Cảnh Diễn gật đầu. Thật ra cả hai cũng chẳng có gì nhiều để nói.
Nhưng có một việc: “Ta làm lớn.”
Sở Liên Trần: “?”
Hắn mím môi: “Tâm lý ta tốt hơn, có thể bao dung hơn.”
Làm lớn, hắn có thể rất chuyên nghiệp.
Dạ Cảnh Diễn nhướng mày: “Ta là Ma Tôn, không thể làm nhỏ.”
Sở Liên Trần gật đầu đồng tình: “Cũng phải. Nhưng ta là Thánh Tử, cũng không thể làm nhỏ.”
Cố Kiều Kiều đang nghe trộm thì đầy đầu vạch đen, cái gì vậy trời? Cô tưởng hai người này sẽ đánh nhau chứ!
Kết quả lại ngồi đây tranh giành làm lớn làm nhỏ một cách ôn hòa thế này sao?
Nói miệng thì có ích gì? Đánh một trận đi chứ!
Dạ Cảnh Diễn và Sở Liên Trần nhìn nhau, Dạ Cảnh Diễn nhướng mày: “Xem ra Sở huynh có vẻ… yếu nhỉ?”
Hắn nói đầy hàm ý: “Sức vẫn còn sung mãn vậy cơ mà.”
Sở Liên Trần trầm mặc một giây: “Xin Dạ huynh chỉ giáo.”
Cảm thấy có điều không ổn, Cố Kiều Kiều vội vàng bỏ hạt dưa xuống, ôm quần áo định trốn.
Nhưng hai giọng nói đồng thanh vang lên phía sau: “Lần này nàng định chạy đi đâu?”
Da đầu Cố Kiều Kiều tê rần: 888, cứu mạng!!!
*** Bạn Quýt
Ha ha ha chết cười với vụ tranh lớn nhỏ :v cứ tưởng không có anh Sở cơ may mà anh cũng lên thượng giới để gặp chị Kiều rồi. Vậy là kết thúc của vị diện tu tiên cũng coi là viên mãn nha, đại sư tỷ sống lại, chị Kiều cùng 2 anh cũng ăn chơi thỏa mái rùi.
Nhà Quýt có dịch một vài bộ truyện khác, bạn nào có hứng thú qua ủng hộ Quýt nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
