Chương 593: Màu sắc hỗn loạn
Người dịch: Quýt
—
Lời của người da đen và người phụ nữ tóc ngắn đều có lý, khiến cho người đàn ông mặc vest lại thêm bối rối, ôm đầu, biểu cảm vô cùng đau khổ!
Bạch Ấu Vi quan sát tất cả mọi chuyện, thầm phục không thôi, cảm thấy Ogata He thật mưu mẹo. Dưới tình thế không gây xích mích với bất kỳ phe nào, hắn đã khéo léo dùng cách trì hoãn và ánh mắt để đánh lạc hướng người đàn ông mặc vest!
Dù sao thì hắn cũng đã nói sự thật, rằng mắt của người kia là màu xanh!
Còn chuyện người đàn ông có tin hay không thì không phải chuyện của hắn!
Lý do Ogata He làm như vậy cũng rất dễ hiểu. Tình hình càng rối loạn thì phe mắt vàng có ít người nhất sẽ càng có lợi. Tốt nhất là khiến phe mắt xanh căm ghét phe mắt đỏ, để tất cả phiếu đều đổ dồn về phía mắt đỏ!
“Đồ khốn!” Người da đen nghiến răng, tức giận nhìn người đàn ông mặc vest, “Giờ thì ngay cả bên mắt xanh lẫn bên mắt vàng đều nói rằng mắt cậu là màu xanh, thế mà cậu vẫn không tin sao?!”
“Đương nhiên không thể tin.” Không đợi người đàn ông mặc vest trả lời, người phụ nữ tóc ngắn khinh thường xen vào, “Bên chúng tôi đông người nhất, hai bên các người ít người, rõ ràng chuẩn bị hợp tác với nhau, tất nhiên sẽ đồng thanh nhất trí.”
“Đồ đàn bà thối!” Người da đen chửi thề, “Tôi nhất định sẽ vặn cổ cô ra!”
Đồng đội của hắn giữ hắn lại, ám chỉ về hướng Bạch Ấu Vi, ghé tai nói vài câu.
Người da đen ngẩn người, nhìn sang Bạch Ấu Vi, sắc mặt giận dữ lập tức dịu lại.
Nhận ra sự thay đổi trong thái độ của người da đen, người phụ nữ tóc ngắn cũng nghi hoặc nhìn qua. Khi thấy Bạch Ấu Vi ở cùng phe với Ogata He, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Người phụ nữ tóc ngắn dẫn theo một nhóm người mắt đỏ bước tới, không khách khí đứng trước mặt Bạch Ấu Vi, từ trên cao nhìn xuống: “Này, cậu có chuyện gì vậy? Rõ ràng là mắt đỏ, sao lại ở đây?”
Bạch Ấu Vi bối rối nói, “… Cô nói tôi?… Tôi là mắt đỏ?”
Ở phía xa, người da đen cười lớn: “Ha! Đã lôi kéo được một người mắt xanh, giờ còn không nhịn nổi mà sang phe mắt vàng lôi kéo người nữa? Tham lam quá đấy nhỉ?!”
Ogata He bình thản nói với Bạch Ấu Vi: “Cho dù bây giờ tôi nói cô là mắt vàng, chắc cô cũng không tin, chi bằng cô hỏi bên mắt xanh xem sao?”
“Hỏi họ? Nếu họ nói thật thì có mà gặp quỷ rồi!” Người phụ nữ tóc ngắn tức giận trừng mắt nhìn Ogata He, “Họ đã không lừa được chúng tôi, đang ghi hận trong lòng, chỉ mong thấy phe mắt đỏ của chúng tôi ít người đi!”
“Vậy cô thấy nên làm thế nào?” Ogata He ôn hòa hỏi, “Tôi nói cô ấy là mắt vàng, còn cô nói cô ấy là mắt đỏ, tranh cãi cũng không ra kết quả, hay là để cô ấy tự quyết định đi.”
Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh Ogata He không nhịn được lên tiếng: “Tôi nói này, cô cũng quá độc ác rồi đấy! Lừa được người của mắt xanh thì không nói, giờ còn muốn lừa cả người phe mắt vàng! Này! Người vừa rồi… Allen phải không? Mắt của cậu là màu xanh! Bác sĩ Ogata từ trước đến nay chưa từng lừa ai! Cậu bị người phụ nữ đó lừa rồi!”
Người đàn ông mặc vest đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía này.
Người phụ nữ tóc ngắn cao ráo không khỏi nghiến răng. Nếu cứ kéo dài tranh chấp, không những không thể lôi kéo được Bạch Ấu Vi mà có khi còn khiến cho người đàn ông mặc vest lung lay thêm.
Cô ta đang phân vân thì Bạch Ấu Vi đột ngột lên tiếng: “Tôi có thể hỏi người phe mắt xanh không?”
Ogata He vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh: “Dĩ nhiên có thể.”
Người da đen nhìn với vẻ thích thú.
Nhưng Bạch Ấu Vi không hỏi hắn, mà hướng ánh mắt về phía hai người đàn ông trong đội mắt xanh mặc đồ chiến đấu, nghiêm túc hỏi:
“Mắt tôi… màu gì?”
Hai người này là Phương Vũ và Dư Triều Huy, từng là cấp dưới của Thẩm Mặc, cũng là thành viên của đội đặc nhiệm.
Dư Triều Huy cúi đầu với vẻ khó xử.
Phương Vũ đáp: “Mắt cô… là màu vàng.”