CHƯƠNG 110: Thuyền trên biển
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Việc di chuyển trên biển bằng bè quả thật là đầy nhàm chán, nhưng lúc nào cũng cần nâng cao cảnh giác với hải thú ở biển sâu đột nhiên chui ra ngoài quấy rồi, hay tấn công bất ngờ.
Ví dụ như bây giờ, chiếc bè gỗ đang lênh đênh trên biển.
Đột nhiên một chiếc xúc tu nhanh như chớp tứ dưới nước đánh tới.
Bang!
Âm thanh nhỏ của bè gỗ đã vỡ vụn
Mảnh gỗ vụn văng khắp nơi.
Một con hải quái tám chân có kích thước bằng một cung điện xuất hiện cách mặt biển một nửa chiều dài, những xúc tu của nó được bao phủ bởi những giác hút đang vung vẩy lộn xộn trong không trung.
Quý Hàn Châu đạp lên phi kiếm và vòng quanh con hải quái tám chân.
Sự chú ý của con hải quái tám chân bị hắn hấp dẫn, một nửa số xúc tu của nó lao thẳng về phía Quý Hàn Châu, liên tục phát ra vô số âm thanh chói tai không dứt.
Tốc độ tấn công của các xúc tu rất nhanh, tốc độ ngự kiểm của Quý Hàn Châu cũng không hề kém cạnh. Hắn ta di chuyển giữa bốn xúc tu một cách chính xác, nhẹ nhàng như một con hồ điệp.
Ầm—
Thêm hai xúc tu nữa nhô lên khỏi mặt nước, những cơn sóng lớn ập vào Quý Hàn Châu, làm nhiễu loạn tầm nhìn của hắn.
Quý Hàn Châu tiếp tục né tránh các xúc tú của nó, sốt ruột hô to: “Ngu sư tỷ, ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.”
“Tới”
Quý Hàn Châu theo tiềm thức nhìn sang, liền thấy Ngu Chiêu chẳng biết từ lúc nào đã giẫm lên đầu hải quái tám chân, bình tĩnh đốt một khối hương.
Nhanh chóng có một cỗ mùi hương nồng đượm như rượu lan tỏa xung quanh.
Bùm—
Một cột nước đen ngòm chọc thủng trời.
Xong lại tí tách hòa vào biển.
Chốc lát sau, trên biển có xuất hiện nhiều thi thể của hải thú.
Lúc này, hải thú tam chân dường như đã quên mất sự tồn tại của Quý Hàn Châu, những chiếc xúc tu của chính nó đang kịch liệt đánh lẫn nhau.
Những giác mút khổng lồ và những bộ râu gãy bay trên không, trông đặc biệt bi thảm.
Quý Hàn Châu trong lòng không khỏi chặc lưỡi.
Hắn đã từng nhìn thấy qua vàn lần nào nhìn cũng đều ngạc nhiên trước huyễn thuật của Ngu sư tỷ.
"Đi thôi, nó sẽ không sống được lâu đâu."
Ngu Chiêu đứng trên chiếc bè mới lấy ra, bình tĩnh nói với Quý Hàn Châu.
Quý Hàn Châu gật đầu và nhảy lên bè.
Trong khoảng thời gian này, hai người thỉnh thoảng bị hải thú quấy rối. Họ đã hợp tác nhiều lần và đã quen với việc đó.
Chiếc bè lại khởi hành.
Quý Hàn Châu nhìn biển cả vô tận, có chút chán nản: "Ngu sư tỷ, tỷ nghĩ còn bao lâu nữa chúng ta mới gặp được những người khác?"
Mặc dù đây là một chuyến du ngoạn rất vui vẻ với Ngu sư tỷ, nhưng hắn lần này rời xa tông môn quá lâu, tông môn không có tin tức gì hẳn là cho rằng hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lòng hắn giờ lo lắng không nguôi.
Hơn nữa, trong biển còn có đủ loại hải thú xấu xí, nếu nhìn thấy chúng quá nhiều sẽ trở nên phiền.
Quý Hàn Châu chỉ muốn nhanh chóng lên bờ và không còn muốn phiêu dạt trên biển nữa. Tất nhiên, hắn không mong đợi Ngu Chiêu nói ra câu trả lời, hắn chỉ muốn bày tỏ sự phiền muộn trong lòng mà thôi.
Không ngờ, Ngu Chiêu dứt khoát nói: "Ngay bây giờ."
Nàng vừa nói xong, chiếc bè dưới chân đột nhiên tăng tốc.
"Ngu sư tỷ..."
Quý Hàn Châu lời chưa nói xong đã vội nuốt trở lại.
Trên vùng biển phía trước có một đốm đen cỡ hạt vừng đang di chuyển về phía Tây.
Quý Hàn Châu rất phấn khích.
Thuyền!
Có người!
Cuối cùng họ đã gặp được ai đó!
Những người ở thuyền đối diện dường như đã chú ý đến họ, tốc độ của họ chậm lại.
Ngu Chiêu tăng tốc khi nhìn thấy điều này và đuổi theo nó.
Một nén hương xong, chiếc bè dừng lại cách thuyền ba thước.
Ngu Chiêu chắp tay:” Các vị đạo hữu, tại hạ cùng sư đệ không may lưu lạc đến đây, nếu chư vị thấy tiện đường có thể cho tỷ đệ bọn ta đi nhờ một chuyến. Bọn ta sẽ vô cùng cảm kích.”
“Tất nhiên có thể lên thuyền, nhưng mỗi người cần giao nộp mười khối linh thạch thượng phẩm làm lộ phí đi chuyến này, còn nếu không thì không tiếp đãi.”
Trên thuyền, một gã nam nhân trung niên vạm vỡ có râu quai nón đứng ra la lớn.
Mười khối linh thạch thượng phẩm đủ để mua trăm con thuyền tương tự này, nam tử này biết chắc Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu không có cách nào cự tuyệt nên nhân lúc cháy nhà lo hôi của.
Đối với Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu, mười khối linh thạch cao cấp chẳng là gì, nhưng khi ra ngoài cũng nên cẩn thận.
Ngu Chiêu cố tình giả vờ đáng thương và mặc cả rất lâu với nam tử trung niên. Cuối cùng, hắn giả vờ rời đi nên nàng miễn cưỡng trả lộ phí.
Nàng lên thuyền trước và nhìn quanh không để lại dấu vết.
Trên thuyền có bảy người, hai nữ và năm nam. Xét theo vị trí tương ứng, họ được chia thành bốn nhóm.
Gã nam tử trung niên và một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi ở trong một nhóm, một đôi nam nữ cư xử thân mật ở trong một nhóm, và ba người đàn ông còn lại ở trong một nhóm.
Điều đáng nói là bảy người trên thuyền đều là tu sĩ Kim Đan, chỉ có vị mỹ phụ nhân là ở Kim Đan hậu kỳ, còn lại đa số là Kim Đan trung kỳ.
Ngu Chiêu đáy lòng trầm xuống.
Nàng đây xem ra lên phải thuyền hải tặc rồi.
Quý Hàn Châu lên thuyền sau Ngu Chiêu, đứng ngay ngoài nhìn đầy cảnh giác về những người khác.
“Hai vị không cần quá khẩn trương, đã nên thuyền thì đều là khách của Ô lão đại ta. Ta nhất định sẽ đưa hai vị bình an vô sự lên bờ.”
Nam tử trung niên cười toe toét và chỉ vào mỹ phụ nhân quyến rũ nói: "Nhân tiện, ta quên giới thiệu với các ngươi. Đây là Hoa Nương Tử, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Người nàng thích nhất là những nam tử anh tuấn như vị tiểu huynh đệ đây.
Hoa Nương Tử che miệng cười đến nhánh hoa cũng run rẩy: "Ô lão đại, bản lão nương ta không thích nam nhân trẻ tuổi đẹp trai chẳng lẽ còn thích một lão già lông lá như ngươi?"
Ô lão đại cười ha ha một tiếng cũng không tức giận, giới thiệu tiếp lại là cặp đôi trung niên: "Đây là Triệu huynh- Triệu Hiền và đạo lữ của huynh ấy Vương Chân. Họ là cặp đôi rất mặn nồng, thật khiến bọn ta ghen tị."
Cả hai Triệu Hiền và Vương Chân đều không phải kẻ nhiều lời, họ chỉ mỉm cười gật đầu thay cho lời chào hỏi.
"Ba người đằng kia là ba anh em huynh đệ Long gia, người cao hơn là Long Đại, người thấp hơn một chút là Long Nhị, người mập hơn là Long Tam."
Ba huynh đệ Long gia nghe thấy Ô lão đại tự giới thiệu, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn, coi hai người như không khí.
“Ba huynh đệ họ hơi có cá tính, đừng lo lắng về họ.”
Ô lão đại lơ đễnh, vỗ vào thân tàu và cười: “Về phần ta, ta là chủ thuyền của con thuyền này, hai vị có thể gọi ta là Ô lão đại."
Ngu Chiêu rất thức thời gọi: "Ô lão đại."
Mặc dù không biết tại sao những người này lại gặp nhau, nhưng rõ ràng là Ô lão đại chính là nhân vật cốt lõi trong số họ.
Trước khi bị vạch mặt, Ngu Chiêu không ngại trao đổi thẳng thắn với hắn, xem từ chỗ hắn có thể tìm ra manh mối quý giá nào không.
Ô lão đại có vẻ rất hài lòng với thái độ của Ngu Chieu. Bộ râu quai nón của hắn không thể che được hàm răng trắng như tuyết của mình.
"Ô lão đại, ta tên Ngu Chiêu, còn đây là sư đệ của ta Quý Hàn Châu. Tỷ đệ ta không may gặp tai nạn và lưu lạc tới đây. Đa tạ Ô lão đại đã ra tay tương trợ, Ngu Chiêu rất biết ơn. "
"Không cần khách sáo, ra ngoài ai cũng là bằng hữu, không cần câu nệ." Ô lão đại cười xua tay, bộ dạng đầy hào sảng.
Nếu như vừa nãy không có màn hôi của, lợi dụng người khác lúc khó khăn thì Ngu Chiêu có thể đã lầm tưởng rằng hắn là người hào phóng, trượng nghĩa.
Người này lời nói và việc làm không nhất quán, cần cẩn thận đề phòng.
0 comments