Chương 111: Bức tranh hiện rõ, lưỡi dao ló dạng
Người dịch: Quýt
—
“Ô Lão Đại, không biết có thể hỏi là tàu của các người sắp tới sẽ đi về đâu không?”
Lời của Ngu Chiêu vừa dứt, nàng lập tức cảm nhận được ánh mắt hung dữ từ vài người trên tàu chiếu đến mình. Trong lòng nàng thầm nghĩ quả nhiên bọn họ có điều gì đó mờ ám.
Ô Lão Đại vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cười ha hả đáp: “Có gì mà không thể nói chứ. Thuyền của ta thực ra được Hoa Nương Tử bao trọn rồi, ta chỉ việc đưa họ đến đích rồi mới quay về. Hai vị sư tỷ sư đệ cứ yên tâm đi theo ta. Ta đây là người rất trọng chữ tín, đã nhận tiền thuyền phí của các người thì nhất định sẽ đưa các người lên bờ an toàn.”
Ngu Chiêu mỉm cười nhẹ: “Nghe Ô Lão Đại nói vậy, ta cũng an tâm rồi.”
Trong khi Ngu Chiêu đang trò chuyện với Ô Lão Đại, Hoa Nương Tử uốn éo vòng eo mềm mại của mình, tìm đến trước mặt Quý Hàn Châu, ngọt ngào nói: “Tiểu lang quân, cậu từ đâu đến thế? Đường dài đằng đẵng, có cần tỷ tỷ đi cùng cậu một đoạn không?”
Nói xong, nàng còn liếc mắt đưa tình với Quý Hàn Châu.
Quý Hàn Châu nổi hết da gà.
Nghĩ lại lần suýt mất mặt khi trước, giọng nói của cậu lộ rõ vẻ chán ghét, “Đừng có lại gần tôi!”
Nụ cười của Hoa Nương Tử thoáng ngưng lại.
Hoa Nương Tử lăn lộn trong giới tu chân nhiều năm nay, chưa từng có nam nhân nào dám từ chối nàng.
Ban đầu nàng chỉ định trêu chọc tiểu lang quân cho đỡ buồn, nhưng giờ nhìn kỹ lại, nàng mới phát hiện ra tiểu lang quân này có dung mạo đặc biệt tuấn tú, thậm chí còn vượt xa đám nam nhân nàng từng thân cận trước đây. Tấm lòng của nàng không khỏi rung động.
“Tiểu lang quân, tỷ tỷ không có ác ý đâu, làm bạn một chút được không?”
“Không được!”
Quý Hàn Châu đáp lại vẫn là từ chối dứt khoát, không chút do dự.
Hoa Nương Tử bị cậu từ chối liên tiếp hai lần, mặt mũi có chút khó coi, “Cậu…”
“Hoa Nương Tử, sư đệ của ta từ nhỏ đã tính tình nhút nhát, mong Hoa Nương Tử đừng trách cậu ấy.” Ngu Chiêu mỉm cười, đứng chắn trước mặt Quý Hàn Châu, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.
Hoa Nương Tử nhìn Quý Hàn Châu, rồi lại nhìn sang Ngu Chiêu, bật cười thành tiếng, “Thảo nào tiểu lang quân trông lạnh lùng xa cách như vậy, thì ra trong lòng đã có người thương. Ta đây luôn làm theo nguyên tắc hai bên tình nguyện, chưa bao giờ ép buộc ai. Nếu tiểu lang quân nói rõ từ đầu thì đã không có chuyện này rồi.”
“Ta…” Quý Hàn Châu bất ngờ bị khơi ra tâm sự, chỉ biết há hốc mồm, lúng túng không biết làm sao.
Nhưng bộ dạng của cậu trong mắt Ngu Chiêu lại giống như đang bị hiểu lầm mà không thể biện minh. Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Kỷ sư đệ, để giữ gìn danh tiết cho đệ, chuyện này cứ để đệ chịu oan một chút nhé.”
“Đa tạ Hoa Nương Tử.”
Ngu Chiêu nghĩ trước mắt cứ tạm thời xoa dịu Hoa Nương Tử, đợi tàu cập bến rồi sẽ tính tiếp.
Hoa Nương Tử rời đi.
Ngu Chiêu cảm thấy yên tâm hơn.
Quý Hàn Châu thì… đã ngượng đến mức muốn độn thổ rồi!
Tai hắn đỏ bừng vì xấu hổ, tim đập thình thịch, không biết làm sao. Không biết Ngu sư tỷ có tin lời Hoa Nương Tử không? Sao nàng lại không có chút phản ứng nào nhỉ? Sao nàng vẫn chưa đến hỏi hắn điều gì?
Nếu Ngu sư tỷ hỏi, hắn có nên nói thật không?
Quý Hàn Châu chìm vào sự bối rối vô tận.
Trên tàu không còn ai nói gì, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Lại một ngày một đêm trôi qua.
Ba huynh đệ nhà họ Long bắt đầu ngồi không yên.
Long Tam bước ra đầu tàu quan sát một lúc, rồi đến bên Ô Lão Đại với giọng không hài lòng chất vấn: “Ô Lão Đại, trước đó ngươi nói mười ngày là đủ, giờ đã qua nửa tháng rồi, sao vẫn chưa đến nơi?”
“Tam huynh đệ nhà Long, trên biển thường xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, không ai dám đảm bảo thời gian không bị chênh lệch. Hơn nữa, trên tàu còn có các vị khách khác, xin cứ kiên nhẫn thêm chút nữa.”
Ngu Chiêu vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Ô Lão Đại nói thì mở mắt, ánh mắt vô tình chạm vào cái nhìn âm hiểm của Long Tam.
Nàng khẽ nhếch môi, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Long Tam hừ một tiếng nặng nề, quay đầu về ngồi bên gia đình, tuy nét mặt vẫn khó chịu, nhưng tâm trạng đã bớt nôn nóng hơn trước.
Ngu Chiêu dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhóm người này dường như chỉ là một đội ngũ tạm thời được thành lập, không ai trong số họ quen biết nhau nhiều lắm. Kể từ khi Ngu Chiêu lên tàu, bọn họ không hề nói chuyện cũng không có ánh mắt giao lưu.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng họ đang diễn kịch trước mặt nàng.
Tuy nhiên, Ngu Chiêu cho rằng khả năng này rất thấp, bởi nhìn vào thực lực của họ, rõ ràng họ không cần phải dè chừng nàng và Quý Hàn Châu.
Vậy nên, chỉ còn một khả năng khác: thứ mà họ đang nhắm tới vô cùng quan trọng, và họ không muốn để lộ bất kỳ thông tin nào.
Càng thấy bọn họ bí ẩn, sự tò mò của Ngu Chiêu càng trỗi dậy.
Người ta thường nói Nam Minh là một vùng đất vừa nguy hiểm vừa đầy cơ hội. Trước đây, mỗi lần nàng lênh đênh trên biển chỉ toàn gặp nguy hiểm, chưa bao giờ thu được món bảo vật nào. Có lẽ, lần này nàng sẽ nhờ ánh hào quang của bọn họ để xem thử trong Nam Minh này rốt cuộc có bảo vật gì.
Chớp mắt, lại ba ngày nữa trôi qua kể từ ngày Long Tam đặt câu hỏi.
Đừng nói là ba huynh đệ nhà họ Long, ngay cả hai vợ chồng Triệu Hiền, người nhìn có vẻ bình tĩnh nhất, cũng đã nhiều lần đứng lên quan sát xung quanh.
Ngu Chiêu tính toán thời gian, họ đã lênh đênh trên biển gần hai mươi ngày rồi, gấp đôi thời gian mà Ô Lão Đại dự kiến, chẳng trách mọi người đều nóng lòng không yên.
Thực ra, tình trạng của Ô Lão Đại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Khi Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu mới lên tàu, hắn còn đủ tâm trạng để bông đùa, nhưng lúc này trên mặt hắn không còn chút nụ cười nào, ánh mắt cũng trở nên nặng nề như nước.
“Ô Lão Đại, hai mươi ngày rồi, có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích không!”
Ba huynh đệ nhà họ Long đứng dậy, khí thế hùng dũng nổi lên hừng hực.
Vợ chồng Triệu Hiền cũng nhìn về phía Ô Lão Đại, bầu không khí căng thẳng như đổ dồn lên hắn.
Hoa Nương Tử khoanh tay đứng nhìn, không ngả về phía nào, vui vẻ xem trò vui.
“Các huynh đệ nhà họ Long và vợ chồng Triệu Hiền, các vị chắc hẳn cũng đã nghe qua danh tiếng của Ô Lão Đại này rồi. Ta không phải là loại người đem những chuyện này ra đùa cợt! Việc tính toán thời gian sai lệch là lỗi của ta, ta xin tạ lỗi, nhưng ta xin lấy tính mạng mình ra đảm bảo rằng tin tức này hoàn toàn là thật!”
Nhận thấy không thể không đưa ra câu trả lời để xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người, Ô Lão Đại lập tức xin lỗi, đồng thời thề thốt chứng minh lời hắn nói không phải là giả dối.
Ba huynh đệ nhà họ Long và vợ chồng Triệu Hiền thương lượng một lúc rồi quyết định tin hắn thêm lần nữa.
Chủ yếu là vì họ đã trôi nổi trên biển suốt hai mươi ngày, nếu phải trở về tay trắng, chính họ cũng không đành lòng. Thà rằng đánh cược một lần nữa, thắng thì tốt, còn nếu thua thì vẫn còn Ô Lão Đại để trút giận.
Thế là, một đợt sóng gió lại lặng lẽ qua đi.
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng đã ghi nhớ cẩn thận từng lời nói, từng hành động của mọi người.
Vào ngày thứ hai mươi lăm trong hành trình trên biển, cuối cùng họ cũng phát hiện ra một hòn đảo trông rất giống với đích đến.
“Đại ca nhìn kìa! Chúng ta đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!”
“Lời đồn là thật, lời đồn là thật! Ha ha ha ha!”
“A Chân, những ngày qua vất vả cho nàng rồi.”
“Hiền ca, có chàng bên cạnh, đi đâu thiếp cũng không thấy khổ cực.”
“…”
Có người mừng rỡ như điên, có người ngọt ngào tình cảm.
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu nhìn nhau.
Sắp đến thời khắc lộ diện của thanh đao giấu trong bức tranh rồi.
0 comments