Chương 107: Công dã tràng
Người dịch: Trang Nguyên
Beta: Quýt
—
Quý Hàn Châu khẽ thở dài một hơi.
Mấy ngày liền ngồi bất động trên mỏm đá, xương cốt hắn ta như muốn cứng lại.
Những ngày tháng khổ sở cuối cùng cũng qua đi.
Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, "Ngu sư tỷ, tỷ nói phải làm sao, ta đều nghe theo tỷ."
Ngu Chiêu nhướng mày, nàng sao lại cảm thấy Quý Hàn Châu dường như đã chờ câu nói này từ lâu rồi vậy.
"Hòn đảo này bốn bề là biển, lại không phân biệt được phương hướng, hành động thiếu suy nghĩ rất có thể sẽ lạc mất trong lòng biển Nam Minh. Vậy nên ý ta là nên đóng nhiều bè gỗ, dùng bè để di chuyển trên biển, vừa tiết kiệm sức lực, vừa có chỗ nghỉ chân."
Đương nhiên, đi bè gỗ cũng có rất nhiều nguy hiểm, chỉ một cái quẫy đuôi của hải thú thôi cũng đủ để đập nát bè.
Nhưng lúc này những thứ mà Ngu Chiêu có thể lợi dụng có hạn, bè gỗ đã là phương tiện di chuyển trên nước thích hợp nhất mà nàng có thể nghĩ ra.
Vừa nghe thấy vậy, Quý Hàn Châu không nói hai lời liền xoay người chạy về phía rừng núi trên đảo, lớn tiếng hô: "Ta đi đốn gỗ!"
Các bước đóng bè gỗ cũng không phức tạp, hai người hợp sức, chưa đến một canh giờ đã đóng xong mấy chục chiếc bè.
"Xuất phát."
Bè được hạ thủy, Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu cùng lúc nhảy lên bè.
Dưới sự thúc đẩy của linh lực, những chiếc bè gỗ lắc lư trôi dạt khỏi đảo, hướng về phương hướng chưa biết mà tiến về phía trước.
Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đứng trên bè trúc, đưa mắt nhìn về phía xa.
Trong mắt họ không hề có một chút dự định nào về tương lai, trên mặt đều là vẻ kiên nghị và kỳ vọng giống nhau.
Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, kẻ nào sợ trước sợ sau thì đừng hòng nói đến trường sinh. ...
Phía đông thành Nam Minh.
Trong một tiểu viện nhỏ.
Tiểu Hồng sáng sớm đã thức dậy, bắt đầu bổ củi, đun nước.
Vừa nhóm lửa xong, nàng lại xách thùng đi gánh nước ở giếng cuối phố.
Gánh đầy một thùng nước lớn, nàng lại vội vàng ra đầu phố mua điểm tâm cho ba đứa em trai, không một khắc ngừng nghỉ.
Về đến nhà, ba đứa em trai vẫn còn ngủ say sưa trong phòng.
Tiểu Hồng đặt điểm tâm lên bếp, lại liếc nhìn chiếc rương tiền trống không, lông mày nhíu chặt.
Trước kia nàng làm người dẫn đường, một ngày kiếm được năm khối linh thạch hạ phẩm đã vui mừng khôn xiết, nhưng giờ đổi sang một căn nhà khác, năm khối linh thạch hạ phẩm căn bản không đủ chi tiêu một ngày.
Lũ trẻ sống gần đây đều xuất thân từ gia đình giàu có, ba đứa em trai của nàng cái gì cũng phải dùng đồ tốt nhất mới không bị chúng bạn bắt nạt.
Cứ thế, linh thạch cứ như nước chảy mà tiêu tan hết.
Nàng không còn một đồng linh thạch nào.
Tuy vậy, Tiểu Hồng cũng không quá lo lắng, nàng còn cất giữ sáu khối thượng phẩm linh thạch ở chỗ Trà gia gia.
Chỉ là lần trước, nàng lỡ miệng kể chuyện của Trà gia gia cho người khác, nên vẫn luôn không dám đến gặp ông.
Giờ đây nàng không thể không đến Phiêu Hương lầu một chuyến.
Tiểu Hồng rón rén đóng cửa phòng.
Trên đường đi, nàng cứ mãi nghĩ lát nữa gặp Trà gia gia phải nói thế nào để ông không nổi giận.
Nàng không nghe lời Trà gia gia, tự ý chạy về nhà, chắc hẳn ông ấy rất thất vọng.
Nhưng nàng không thể không quan tâm đến các em trai, nếu nàng thành tâm xin lỗi, Trà gia gia hẳn sẽ tha thứ cho nàng.
Không biết từ lúc nào, nàng đã đến lầu trà Phiêu Hương.
Ngước mắt lên nhìn, trước mắt không phải là tiểu lâu ba tầng thơm ngát hương trà, mà là một đống đổ nát hoang tàn.
Tâm trí Tiểu Hồng trống rỗng, toàn thân lạnh toát, nàng vô lực ngã quỵ xuống đất.
Sao có thể...
Sao có thể như vậy?
Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, loạng choạng bò dậy, chạy đến tửu quán bên cạnh lầu trà Phiêu Hương, túm lấy một tiểu nhị, gào khóc hỏi: "Lầu trà Phiêu Hương sao lại ra nông nỗi này? Người trong trà lâu đâu? Trà gia gia đâu? Họ đi đâu rồi?"
Tiểu nhị giật mình, vung tay đẩy Tiểu Hồng ngã xuống đất.
"Điên! Cút đi chỗ khác! Đừng có lại gần ta!"
"Xin ngươi, xin ngươi, nói cho ta biết, Trà gia gia bọn họ làm sao rồi! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi!"
Tiểu Hồng vành mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa dập đầu thình thịch trước mặt tiểu nhị.
Những người qua đường gần đó liền hướng mắt nhìn với vẻ tò mò.
Tiểu nhị bị ánh mắt của họ nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, liền kéo Tiểu Hồng dậy, "Đừng kêu nữa, ta nói cho ngươi biết chính là."
Tiểu Hồng cắn chặt môi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
"Haiz!" Tiểu nhị thở dài một tiếng, "Cũng không biết người của Phiêu Hương lầu đắc tội với vị đại nhân vật nào, mấy hôm trước bỗng nhiên có một đám người đến đập phá Phiêu Hương lầu."
Tiểu Hồng trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.
Tiểu nhị vội vàng kéo cánh tay nàng: "Ngươi cũng đừng sốt ruột, bọn họ đều không chết, chỉ có vị Trà đại sư chuyên pha trà bị chặt đứt một cánh tay, rồi bị ném ra khỏi thành, hiện giờ e rằng đã chạy trốn đến nơi khác rồi."
Tiểu Hồng nghe được nửa câu đầu còn chưa kịp vui mừng, đã bị tin dữ phía sau đánh gục, hai đầu gối bủn rủn, quỳ sụp xuống đất.
Trà gia gia đi rồi.
Năm khối linh thạch thượng phẩm của nàng cũng không còn!
Nàng phải lấy gì nuôi ba đứa em trai!
Tiểu Hồng thất hồn lạc phách trở về nhà, phát hiện ba đứa em trai đang ôm bụng nhỏ, ngồi trên ghế êm ái rên hừ hừ.
Nàng vào bếp xem, quả nhiên đồ ăn sáng trên bếp đã hết sạch, ngay cả phần của nàng cũng không còn.
Nàng xoa xoa cái bụng đói meo, không nói gì, trong đầu chỉ nghĩ đến trưa nay nên cho các em ăn gì.
Lúc này, từ chính sảnh truyền đến tiếng em trai gọi nàng.
Tiểu Hồng vội vàng chạy vào.
Tiểu Mao vểnh chân, lớn tiếng nói: "Buổi trưa ta muốn ăn bánh bao bát bửu ở đường chính."
"Ta muốn ăn ngỗng quay!"
"Ăn bánh bao thịt! Ăn bánh bao thịt!"
Đứa nhỏ nhất là Tiểu Tây cầm đũa gõ mạnh vào bát không, hứng chí đến mức tay chân múa may loạn xạ.
Tiểu Hồng vẻ mặt khó xử: "Trong nhà không còn linh thạch nữa rồi, trưa nay chúng ta ăn tạm chút gì đó nhé, đợi ta kiếm được tiền sẽ mua bánh bao thịt nướng cho các ngươi, được không?"
"Không còn linh thạch nữa? Vậy viên trung phẩm linh thạch kia đâu! Chẳng lẽ bị ngươi tiêu hết rồi sao!"
Tiểu Mao tức giận đứng phắt dậy, hai tay nắm chặt thành quyền.
Hai đứa còn lại cũng bất mãn nhìn Tiểu Hồng.
"Không, không phải ta." Tiểu Hồng vội vàng lắc đầu, bẻ ngón tay tính toán cho chúng nghe những khoản chi tiêu gần đây: "Chúng ta thuê căn nhà này đã mất sáu mươi khối hạ phẩm linh thạch rồi, sau đó lại mua cho các ngươi y phục giày dép mới, còn có cả đồ ăn tươi ngon..."
"Nói nhiều như vậy làm gì, chẳng phải tại ngươi vô dụng sao!" Tiểu Mao ngắt lời nàng, trên mặt đầy vẻ khinh thường: "Không phải ngươi nói vị tiền bối kia vì báo đáp ngươi, đã cho ngươi một khoản linh thạch lớn sao! Linh thạch của ngươi đâu? Đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị ngươi lén giấu đi rồi?"
"Không có, ta không có giấu đi, ta đã đưa linh thạch cho Trà gia gia rồi..."
"Vậy ngươi đi lấy lại đi!" Tiểu Đậu gào lên.
"Trà gia gia đi rồi, ta không tìm thấy ông ấy nữa."
Tiểu Hồng uất ức cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Trà gia gia rõ ràng biết nàng cần số linh thạch đó, tại sao không trả lại linh thạch cho nàng rồi mới đi chứ?
Hay là Trà gia gia cũng muốn sáu khối thượng phẩm linh thạch kia, cho nên mới bỏ đi?
"Sao ngươi ngu ngốc như vậy? Thế mà lại tùy tiện giao linh thạch cho người khác! Bây giờ thì hay rồi, bị lừa rồi nhé! Ngươi còn có tác dụng gì nữa, không bằng đi chết đi!"
"Ngươi là đầu heo sao? Dám giao linh thạch cho người khác!"
"A, ngươi là kẻ xấu! Ta đánh ngươi! Đánh chết ngươi! Trả linh thạch lại cho ta!"
Những nắm đấm non nớt rơi xuống người Tiểu Hồng, nàng không nhịn được khóc lớn hơn nữa.
Đều tại nàng quá ngốc nghếch, dễ dàng tin tưởng người khác, làm mất hết cả linh thạch.
Mấy ngày nay cứ như một giấc mộng, mộng tỉnh rồi, bọn họ lại phải xám xịt trở về sống ở thành nam.
0 comments