Chương 112: Hòn Đảo Chết Chóc Nhìn Như Vô Hại
Người dịch: Quýt
—
“Nhị vị, mời xuống tàu.”
Ô Lão Đại mỉm cười nhìn Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu, cất lời.
Ngu Chiêu đứng trên boong tàu, nhìn ra xa.
Hòn đảo phía trước có vách đá cheo leo bao quanh bốn bề, không có bờ biển để neo đậu, vì vậy Ô Lão Đại đành phải cho tàu dừng cách đảo hơn mười trượng.
Ngay khi tàu vừa ổn định, hắn đã nóng lòng muốn đuổi Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu xuống tàu.
Vương Chân cau mày, trong mắt lóe lên một tia ngập ngừng.
Triệu Hiền nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng rồi lắc đầu, nàng bèn cúi đầu, im lặng không nói.
Ngu Chiêu điềm nhiên: “Ô Lão Đại, đây là nơi mà Hoa Nương Tử cùng mọi người đến để tìm kiếm mục đích của họ. Tôi và sư đệ lên đó e rằng không tiện.”
“Chúng tôi không phiền đâu, càng đông… càng vui mà.”
Người lên tiếng là Long Nhị trong ba huynh đệ nhà Long.
Hắn nhìn Ngu Chiêu chằm chằm như con rắn độc đang quan sát con mồi, luồng khí lạnh lẽo không tan.
“Đúng vậy, càng đông thì càng vui.” Long Tam hồ hởi nói, “Chắc Hoa Nương Tử và vợ chồng Triệu Hiền cũng không có ý kiến chứ?”
Hoa Nương Tử bật cười ngọt ngào, coi như đồng ý.
Triệu Hiền nhàn nhạt đáp: “Xin cứ tự nhiên.”
“Các vị đã nhiệt tình mời như vậy, tôi và sư đệ xin phép đi trước một bước.”
Ngu Chiêu mỉm cười nhẹ, ra hiệu cho Quý Hàn Châu.
Quý Hàn Châu nghiêm túc gật đầu, nhẹ nhàng nhún chân, phi thân về phía hòn đảo.
Ngu Chiêu ngay lập tức theo sau.
Bảy người trên thuyền nhìn theo bóng dáng Quý Hàn Châu và Ngu Chiêu lần lượt đáp xuống đảo mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, đều mừng rỡ khôn xiết.
Vút vút vút—
Một vài bóng người liền tranh nhau lao thẳng về phía đảo.
Ô Lão Đại vì phải thu dọn tàu nên là người rời đi sau cùng.
Ngu Chiêu theo lệ cũ quan sát tình hình đảo trước, nhận thấy hòn đảo này không lớn hơn hòn đảo mà nàng và Quý Hàn Châu từng dừng chân tạm nghỉ là mấy.
Chỉ có điều, trên đảo ngoài những tảng đá trơ trụi ra thì chẳng có lấy một cọng cỏ, tựa như một hòn đảo chết.
Hòn đảo bình thường này rốt cuộc đang che giấu bí mật gì đây?
Đột nhiên, một âm thanh xé gió vang lên phía sau nàng.
Không nghĩ ngợi gì, nàng lập tức dùng linh lực dưới chân.
Ầm!
Nơi Ngu Chiêu vừa đứng bị đánh trúng, tạo thành một hố sâu ba thước.
Ánh mắt Ngu Chiêu trở nên lạnh lùng, nàng hiện thân trên một tảng đá khác.
Long Tam cười ha hả: “Đại ca, huynh đánh hụt rồi, có cần để đệ và Nhị ca giúp một tay không?”
Long Đại mặt mày u ám, quát: “Bớt lảm nhảm đi, mau xử lý bọn chúng cho xong, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Yên tâm, bọn chúng không chạy được đâu.”
Long Tam hờ hững.
Một tiểu nha đầu Kim Đan sơ kỳ và một tên mặt trắng nhỏ bé, hắn chỉ cần một tay là có thể giải quyết cả hai người.
Thấy ba huynh đệ nhà Long ngang nhiên bàn luận cách đối phó mình, Ngu Chiêu mỉm cười nhạt nhìn Ô Lão Đại: “Ô Lão Đại, trước đây chẳng phải ngươi nói sẽ bảo đảm an toàn cho ta và sư đệ sao? Lời đó không còn giá trị à?”
Trong mắt Ô Lão Đại hiện lên tia gian xảo, hắn cười nham hiểm: “Ta chỉ nói là sẽ đưa hai người an toàn lên bờ, đâu có cam kết chuyện sẽ xảy ra sau đó. Nếu muốn trách thì trách các ngươi không có mắt, lại chọn đi nhầm thuyền của Ô Lão Đại ta.”
“Chúng tôi đã trả tiền thuê thuyền mà?”
“Thì đã sao, chẳng phải ta đã đưa hai người lên bờ rồi sao? Còn chuyện bảo toàn mạng sống của các ngươi, đó là một giá khác.”
Ngu Chiêu và Ô Lão Đại cãi qua lại từng câu một.
Ngoài Quý Hàn Châu, không ai chú ý rằng trong tay áo rộng của Ngu Chiêu có một sợi khói nhẹ nhàng bốc lên.
“Được rồi, Ô Lão Đại, đừng nói nhiều với nàng nữa, mau chóng giải quyết đi, chúng ta còn có việc chính cần làm!”
Long Đại cau mày, không kiên nhẫn nói.
Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không, từ khi lên đảo, hắn luôn cảm thấy bất an. Giờ lại nghe hai người kia tranh cãi, tâm trạng hắn càng thêm bực bội.
Ô Lão Đại đáp một tiếng, lại như nghĩ ra điều gì, nháy mắt hỏi Hoa Nương Tử: “Hoa Nương Tử, có cần giữ lại tên tiểu huynh đệ kia để nàng giải khuây không?”
Hoa Nương Tử phì một tiếng: “Cút! Ngươi nghĩ lão nương cũng như lũ đàn ông ngươi, thấy đàn ông là không bước nổi à?”
Ô Lão Đại cười ha hả, nhưng ngay sau đó, nụ cười biến mất, gương mặt hiện lên vẻ hung ác, mắt lóe sát khí, “Xin lỗi hai vị, để ta tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng!”
Nói xong, hắn giậm chân một cái, thân hình liền biến mất.
Cùng lúc đó, ba huynh đệ nhà Long cũng từ ba hướng khác nhau đồng loạt tấn công Ngu Chiêu.
Về phần Quý Hàn Châu, họ hoàn toàn không thèm để ý.
Một kẻ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chẳng ai coi hắn ra gì.
Quý Hàn Châu trong những ngày sát cánh cùng Ngu Chiêu đã sâu sắc thấu hiểu sự kỳ diệu của huyễn thuật, lúc này hắn lao lên không chỉ không giúp được gì mà có thể còn vướng chân nàng.
Vì thế, hắn không để ý tới lòng tự trọng của nam nhi mà vội tìm một vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, quan sát trận đấu, thanh phi kiếm bản mệnh trong tay hắn rung lên không ngừng.
Hoa Nương Tử cùng vợ chồng Triệu Hiền không ra tay, không phải vì ba người có lòng nhân từ, mà vì cho rằng có ba huynh đệ nhà Long và Ô Lão Đại ở đó, diệt Ngu Chiêu là chuyện quá dễ dàng.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ là Ngu Chiêu tuy trông trẻ tuổi nhưng lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Dưới sự bao vây tấn công của bốn người, nàng vẫn tránh né nhẹ nhàng như không.
Ba huynh đệ nhà Long cùng Ô Lão Đại đều cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Rõ ràng mọi đòn đánh của họ đều nhắm thẳng vào Ngu Chiêu, nhưng đến giây cuối cùng, nàng luôn có thể né được một cách chính xác, trông cứ như thể họ cố tình nương tay vậy.
“Dừng lại trước đã.”
Long Đại là người đầu tiên ra lệnh dừng.
Tiếp tục như vậy, chưa nói đến việc có gây thương tích cho Ngu Chiêu hay không, linh lực của họ sẽ bị tiêu hao nhanh chóng, cực kỳ bất lợi cho hành động tiếp theo.
Long Nhị và Long Tam tuy không cam lòng nhưng vẫn dừng tay theo lệnh.
Ô Lão Đại tuy vẻ ngoài thô kệch nhưng tâm tư nhạy bén, thấy ba huynh đệ nhà họ Long dừng tay, hắn cũng liền lùi lại, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ do dự.
Long Đại cất tiếng: “Hoa Nương Tử, vợ chồng Triệu Hiền, các ngươi định ngồi chờ hưởng lợi sao?”
Vợ chồng Triệu Hiền biến sắc, Hoa Nương Tử nhếch môi khinh thường cười lạnh.
“Bản lĩnh kém thì đừng đổ thừa lên lão nương, sao lão nương biết được ba anh em các ngươi đến cả một tiểu nha đầu còn không xử lý nổi. Chỉ được cái mã ngoài!”
“Hoa Nương Tử! Đừng tưởng ngươi là đàn bà mà ba huynh đệ chúng ta không dám động tới ngươi!” Long Tam phẫn nộ.
“Cứ thử xem nào, lão nương sợ chắc? Khi lão nương một chọi ba thì ngươi còn đang nằm trong quần của nương ngươi!”
“Ngươi dám mắng nương ta, ta sẽ giết…”
“Im miệng!” Long Đại lạnh lùng liếc Long Tam một cái, “Hiện giờ chưa phải lúc nội chiến.”
Đám người này vốn chỉ vì lợi ích mà tụ lại, sớm muộn cũng sẽ vì lợi mà tan rã, nhưng đó là chuyện sau này. Trước mắt điều quan trọng nhất là giết chết nữ nhân kỳ quái này.
Long Tam tức giận ngậm miệng lại, đôi mắt tam giác âm hiểm nhìn Hoa Nương Tử trừng trừng, còn ra dấu cắt cổ nàng.
Hoa Nương Tử hừ lạnh, không thèm để ý.
Ngu Chiêu đứng ở trên cao, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Pháo đài thường là bị công phá từ bên trong.
Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.
0 comments