CHƯƠNG 109: Tiêu hao năng lượng.
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
“Lão tứ, đệ làm gì vậy?”
Tô Minh xông lên phía trước rồi đẩy Thôi Ngọc ra, bảo hộ Diệp Tụng Tâm sau lưng.
Từ mu bàn tay truyền đến cảm giác ẩn ẩn đau, phản ứng đầu tiên của Diệp Tụng Tâm không phải nổi giận mà là hoảng sợ.
Nàng ta nhạy bén phát giác ra được mọi chuyện xảy ra đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Lam Tử Du đứng một bên nhìn Thôi Ngọc với vẻ không tán thành.
Tối hôm qua, Thôi Ngọc đi cả đêm chưa về, tiểu sư muội theo đó mà lo lắng mất ngủ cả đêm. Trời vừa sáng đã nóng lòng muốn ra khỏi thành tìm hắn.
Hắn không nghĩ đến ân tình mà tiểu sư muội thì thôi đi, đằng này còn ra tay đánh người?
Tiểu sư muội lại bày bộ dáng nhu nhuận, mềm yếu, đáng thương nói:”Xin lỗi.”
Nhìn sự hiểu chuyện đến đau lòng của nàng, càng làm bộc phát sự tức giận của Tam sư huynh và Nhị sư huynh buộc Thôi Ngọc xin lỗi nàng.
Thôi Ngọc nhìn cả ba người cùng chung một phe coi hắn là mục tiêu chung làm hắn hốt hoảng.
Ngày trước, hắn cũng chính là loại người ở phía trước mặt đây, tự cho rằng là mình đã bảo hộ tốt cho Ngu Chiêu.
Hiện tại như sấm sét xé ngang tàng mây.
Thôi Ngọc chợt nhận ra,
Thực ra từ trước tới nay đều là hắn tự mình đa tình.
Ở Độc Nguyệt Phong, Ngu Chiêu chưa từng nhận được sự chiếu cố nào.
Bọn hắn đáng lẽ nên quan tâm nàng hơn thì ngược lại, cái gì bọn hắn cũng không hiểu, không làm khiến cho Ngu Chiêu nhận nhiều ủy khuất.
“Đệ biết rõ là tiểu Lục nội tâm yếu đuối, nhạy cảm nhất, những chuyện phiền lòng của nàng chưa từng nói cho người ngoài biết. Đệ còn tự mình dối lòng đến bao giờ?”
Từng câu Đại sư huynh nói như những cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.
Hắn đắng chát cười một tiếng.
Tiểu Chiêu.
“Thật xin lỗi.”
Thôi Ngọc ngẩng đầu, thanh âm thẳng thắn không chút chần chừ.
Diệp Tụng Tâm chịu không nổi, rơi nước mắt bỏ chạy.
Tô Minh hung tợn trừng Thôi Ngọc rồi chạy theo.
Lam Tử Du sắc mặt khẽ trầm xuồng, trong mắt toàn sự lạnh lẽo: ”Thôi Ngọc, đệ đã đi quá xa rồi.”
Thôi Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn:” Nhị sư huynh, đệ đã làm theo lời huynh là xin lỗi tiểu sư muội rồi. Huynh còn không hài lòng chỗ nào? Hay là huynh muốn sau khi trở lại tông môn sẽ nhốt đệ vào Hắc ngục? Hoặc là đợi Ngũ sư đệ xuất quan đánh đệ một trận, trút giận thay tiểu sư muội?
Lam Tử Du không khỏi nhíu mày càng chặt.
Ban đầu, hắn không nghe ra được ý tứ của Thôi Ngọc, nhưng khi nghe được hai từ “Hắc ngục”, hắn mới nhận ra là Thôi Ngọc muốn bất bình thay cho Ngu Chiêu.
Hắn có chút không hiểu:”Có phải Đại sư huynh nói với đệ chuyện gì?”
Ngu Chiêu bị giam ở Hắc ngục cũng phải do hắn hạ lệnh, chưa kể chuyện đã qua bao lâu rồi còn cần phải nhắc lại?
“Tứ sư đệ, Đại sư huynh đã vì chuyện của Ngu Chiêu mà tẩu hỏa nhập ma. Đệ đừng có ở đây mà làm loạn thêm!
Lam Tử Du trong lòng còn đối với Ngu Chiêu sinh ra chút áy náy. Nhưng hiện tại nhìn Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc từng người một nháo lên, trong lòng hắn triệt để hết sự áy náy, sinh ra bất mãn với nàng.
Sau khi Ngu Chiêu vào Độc Nguyệt Phong, có ai trong số họ bạc đãi nàng đâu. Ngay cả hắn còn từng vì nàng mà làm ra cây sáo trúc tặng nàng.
Ngu Chiêu thật quá nhỏ nhen, một chút ủy khuất cũng không chịu nổi?
Tiểu sư muội đây trưởng thành cùng ấm sắc thuốc, khổ hơn nàng nhiều lần. Nhưng trước sau vẫn luôn lạc quan.
So sánh với tiểu sư muội, nàng có gì mà kêu khổ.
Hắn chỉ muốn nói, Ngu Chiêu quá mức kiêu ngạo. Bắt bẻ chuyện bé xé ra to nên giờ kéo mọi người theo nàng chịu giày vò.
Thôi Ngọc nhìn sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Lam Tử Du, môi hắn mấp máy định nói gì nhưng thay vào đó là tiếng thở dài.
Trên thế gian không có sự đồng cảm thật sự.
Giờ nói nhiều cũng vô ích.
Một ngày nào đó, Nhị sư huynh sẽ hiểu những gì hắn nói.
“Nhị sư huynh cứ việc đi đi, đệ sẽ ở lại nơi này.”
Thôi Ngọc quay trở lại nhìn về Chiểu Trạch Lâm.
“Điên rồi, mấy người đều điên hết rồi!”
Lam Tử Du nhìn Thôi Ngọc như một kẻ điên mất trí.
“Tốt! Nếu đệ đã nguyện ý ở lại đến vậy, huynh mặc kệ đệ.”
“Hắn nổi giận đùng đùng trở về khách điếm, nâng bình trà lên, uống một ngụm trà đã nguội lạnh. Dù đã uống trà hạ hỏa cũng không xoa dịu được lửa giận trong lòng.
“Rầm!”
Hắn vỗ một cái lên bàn làm cho bàn với cốc va vào nhau kêu leng keng.
Tại căn phòng cách vách, Tô Minh đang an ủi Diệp Tụng Tâm thì nghe được động tĩnh lớn phát ra, vội chạy sang phòng bên xem tình hình.
Thấy Lam Tử Du ngồi bên bàn, bộ dạng nổi giận liền kinh ngạc hỏi: ”Lão Tứ không có trở lại cùng với huynh?”
“Hắn đang học theo Đại sư huynh đều lưu lại Chiểu Trạch Lâm, vì chuộc tội với Ngu Chiêu.”
Tô Minh nhíu mày.
Thôi Ngọc trước đó còn nói chắc như đinh đóng cột là Đại sư huynh bị tâm ma quấy nhiễu, vậy hiện tại hắn là cái dạng gì?
Cũng bị tâm ma quấy nhiễu?
Tô Minh và Lam Tử Du đều vì sự chuyển biến kỳ lạ của Thôi Ngọc mà hoang mang. Diệp Tụng Tâm ở sát vách cũng đang triệt để tuyệt vọng.
“Hệ thống, ngươi lặp lại lần nữa, độ thiện cảm của Thôi Ngọc giờ còn bao nhiêu?”
[ Đinh, độ thiện cảm của Thôi Ngọc giờ còn 5 điểm]
Cái gì? 5, 5 điểm!
Diệp Tụng Tâm ở trên giường điên cuồng cười to. Trong mắt nàng ngưng tụ hận ý.
Thôi Ngọc!
Uổng cho ta thật lòng tín nhiệm ngươi! Ngươi thì hay rồi, đúng vào thời khắc mấu chốt đâm sau lưng ta!
Diệp Tụng Tâm mỉm cười, đột nhiên có cảm giác lồng ngực bị đè ép , như thể có ai đó dùng sức che miệng và mũi nàng, hơi thở của nàng ngày càng nặng nề, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Bệnh cũ của nàng lại tái phát!
Nàng vội vàng lấy bình thuốc từ trong túi trữ vật không gian ra, chưa kịp mở ra thì bình thuốc đã rơi khỏi bàn tay run rẩy của nàng, lăn đến ngưỡng cửa.
"Thuốc...thuốc..."
Diệp Tụng Tâm chật vật nhặt bình thuốc lên, nhưng vừa đưa tay ra lại vô lực hạ xuống. Trước mắt nàng trở nên mơ hồ rồi tối sầm lại.
Mình sắp chết?
Thật không cam long!
[Đinh, phát hiện ký chủ đang trong tình trạng hấp hối, khấu chi 5 điểm máu đổi lấy 5 điểm thể lực. ]
[Đing, giá trị thể lực đã được quy đổi thành công, xin kí chủ hãy mau chóng cứu lấy mình. ]
Một dòng nhiệt được truyền vào cơ thể, và cơ thể khô héo lại sống dậy.
Diệp Tụng Tâm mở mắt, bò tới ngưỡng cửa, cầm bình thuốc lên nhét một nắm thuốc vào miệng.
Nàng nhai một cách nặng nhọc, nỗi sợ hãi và kinh hoàng về cái chết vẫn còn đọng lại trong mắt nàng.
Lại bước vào bờ vực của cái chết, tâm lý của Diệp Tụng Tâm phát sinh biến đổi.
Nàng ta từng nghĩ việc lấy lòng nam nhân là chuyện cực kỳ đơn giản và nàng thích đạt được mục tiêu của mình một cách tinh tế và tự nhiên.
Lần này sự thay đổi bất ngờ của Thôi Ngọc mang đến cho Diệp Tụng Tâm một cảm giác khủng hoảng chưa từng có.
Nàng ta rõ ràng nhận ra rằng chỉ cần độ ưa thích của nàng ta không đạt tới 90 điểm thì cho dù trước đó nàng có làm bao nhiêu đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng có thể chẳng đi đến đâu.
Nàng ta không nên kiêng dè nữa, nhóm đối tượng cũng nên được mở rộng. Giá trị may mắn mà người khác có thể cung cấp có thể không cao bằng Phương Thành lãng và những người khác, nhưng hiệu quả tích lũy luôn có thể có tác dụng nhất định.
Hơn nữa, việc tu luyện của nàng ta đã trì trệ rất lâu, chưa đầy hai năm nữa là cử hành thi đấu ở tu chân giới, nàng sẽ không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
"Hệ thống, mức độ thân thiện của ta hiện tại là bao nhiêu?"
[Đing, mức độ thân thiện hiện tại của ký chủ là 60 điểm. ]
“Ta cần trả bao nhiêu tiền để tăng độ thân thiện lên 90 điểm?”
Diệp Tụng Tâm bình tĩnh hỏi, nhưng lòng bàn tay lại vô thức siết chặt.
[Đinh, hệ thống có thể cho ký chủ mượn trước 30 điểm thiện cảm, ký chủ sẽ cần phải trả lại số điểm đó bằng giá trị may mắn gấp ba lần. ]
“Được rồi.”
[Đing, giao dịch đã hoàn tất, điểm thân thiết hiện tại của ký chủ là 90 điểm. ]
0 comments