Chương 108: Ngươi có từng nghĩ nàng đau đớn đến nhường nào?
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
"Đại sư huynh, cái này cho huynh, mỗi ngày dùng một viên."
Phương Thành Lãng đưa tay lấy chiếc bình ngọc mà Thôi Ngọc ném tới.
Hắn mở nút bình, khẽ ngửi. Một luồng khí mát lạnh len lỏi vào khoang mũi. Ừm, là mùi của ngưng thần đan. Công hiệu của nó là an thần tĩnh khí, giữ vững căn nguyên. Trong mắt Phương Thành Lãng thoáng hiện vẻ chế giễu. Hắn ngồi xếp bằng trên cây, từ trên cao nhìn xuống Thôi Ngọc.
"A Ngọc, đến giờ ngươi vẫn cho rằng thứ trói buộc ta là tâm ma sao?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Thôi Ngọc ngẩng đầu, hỏi ngược lại.
Bởi vì đợi mãi không thấy Ngu Chiêu đến, một tháng trước bọn họ đã chuyển đến thành trì gần đầm lầy nhất để ở.
Chỉ có Phương Thành Lãng cố chấp, không muốn rời đi, mặc cho mấy sư huynh đệ thay nhau khuyên can cũng không lay chuyển được, cuối cùng còn khiến tiểu sư muội khóc.
Thôi Ngọc nhìn Phương Thành Lãng, đầy mặt đau xót.
Đại sư huynh của hắn là Quân Tử Kiếm nổi danh khắp tu chân giới, ôn văn nho nhã, đoan chính ngay thẳng.
Thế mà đại sư huynh trước mắt lại tiều tụy, mắt thâm quầng, nào còn nửa điểm khí phách của Quân Tử Kiếm.
Đây không phải nhập ma thì là gì?
Phương Thành Lãng nghịch chiếc bình ngọc trong tay, đột nhiên hỏi: " A Ngọc tinh thông luyện đan thuật, không biết có từng nghe qua một loại đan dược tên là Thực Cốt đan?”
Thôi Ngọc sững người, gật đầu, trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
Dược phương của Thực Cốt đan là do hắn tìm được trong một quyển cổ tịch sư tôn ban tặng, cực kỳ hiếm gặp, vậy mà đại sư huynh lại biết đến Thực Cốt đan từ đâu?
" A Ngọc, đệ đã từng luyện chế nó chưa?"
"Chưa từng."
"Vì sao?"
Sống mũi Thôi Ngọc nhíu lại gần như không thể nhận ra: "Tuy Thực Cốt đan không phải là loại độc dược chí mạng, nhưng sau khi phục dụng, toàn thân xương cốt sẽ đau đớn như bị côn trùng gặm nhấm, cơn đau sẽ kéo dài suốt một ngày một đêm. Ta thấy dược hiệu của loại đan này quá mức tàn nhẫn, nên chưa từng luyện chế."
Nghe xong, Phương Thành Lãng lại mỉm cười vỗ tay.
"Hay lắm, không ngờ tứ sư đệ của ta lại có tấm lòng từ bi như vậy, đại sư huynh thật sự tự hào về đệ."
"Đại sư huynh, huynh có gì cứ nói thẳng."
Làm sao Thôi Ngọc lại không nghe ra ngữ khí mỉa mai của Phương Thành Lãng, trong lòng càng thêm chắc chắn, đại sư huynh đã nhập ma rồi.
Nụ cười trên mặt Phương Thành Lãng vụt tắt.
Ngay sau đó, hắn phi thân nhảy xuống, bóp cổ Thôi Ngọc, ghì hắn vào thân cây, đôi mắt đen như mực lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Hắn gằn từng chữ, giọng nói như máu: "Vậy sao đệ dám cho tiểu lục ăn Thực Cốt đan? Đệ có từng nghĩ nàng ấy sẽ đau đớn đến nhường nào không?"
Thôi Ngọc vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc khi bị Phương Thành Lãng bóp cổ, nghe thấy lời nói của Phương Thành Lãng, hắn đột nhiên ngừng giãy giụa, hai mắt trợn tròn, như rơi xuống hầm băng.
Hắn cho Tiểu Chiêu ăn Thực Cốt đan?
Không thể nào!
uyệt đối không thể nào!
Hắn ta thậm chí còn chưa từng có ý định luyện chế loại độc dược như Thực Cốt đan, sao có thể cho Tiểu Chiêu ăn thứ này được?
Đại sư huynh nhất định là tẩu hỏa nhập ma rồi! Đúng, tẩu hỏa nhập ma!
" Thôi Ngọc, đến bây giờ ngươi vẫn còn tự lừa mình dối người, ngoài ngươi ra, còn ai biết đến Thực Cốt đan, lại còn ai biết ngươi và Tiểu Lục từng xảy ra tranh chấp ở dược viên? Ngươi rõ ràng biết Tiểu Lục mềm lòng nhất, chưa bao giờ kể chuyện phiền lòng cho người khác nghe, ngươi còn muốn tự lừa mình dối người đến bao giờ nữa!"
Phương Thành Lãng tăng thêm lực đạo trên tay, đuôi mắt đỏ hoe như muốn nhỏ máu.
Gần đây hắn càng ngày càng mơ nhiều, gần như vừa nhắm mắt lại là trong đầu liền hiện lên cảnh Tiểu Lục ở Ngũ Hành Đạo Tông.
Lúc đầu, trong giấc mơ chỉ có hắn và Tiểu Lục, dần dần bắt đầu xuất hiện thêm Thôi Ngọc, Lam Tử Du và những người khác.
Hắn cũng theo Tiểu Lục tận mắt trải qua việc nàng bị bọn họ ngó lơ trên Độc Nguyệt Phong như thế nào, lại phải chịu bao nhiêu uất ức.
Phương Thành Lãng vốn cho rằng hành động của đám sư huynh đệ bọn họ đã đủ quá đáng rồi, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thôi Ngọc lừa gạt Ngu Chiêu nuốt Thực Cốt đan, lúc đó hắn hận không thể xông lên bóp chết Thôi Ngọc!
Hắn sao dám, hắn sao dám làm vậy chứ!
Đó là Tiểu Lục!
Là sư muội của bọn họ!
Hắn vì sao lại dùng cách thức như vậy để hành hạ nàng!
Tiểu Lục lúc nhận lấy đan dược vui mừng biết bao nhiêu, lúc trúng độc liền thống khổ bấy nhiêu!
Đáng hận nhất chính là, lúc Tiểu Lục khóc lóc cầu xin Thôi Ngọc ban cho giải dược, Thôi Ngọc cùng Diệp Tụng Tâm lại đứng ở một bên, lạnh lùng vô tình.
Phương Thành Lãng trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Ngu Chiêu tắt lịm, như thi thể bất động nằm trên mặt đất lạnh băng, lòng đau như cắt.
" Thôi Ngọc, ngươi nên mừng là ngươi bây giờ mới xuất hiện, nếu không ta thật sự nhịn không được móc tim ngươi ra xem thử, nó rốt cuộc là đỏ hay là đen!"
Phương Thành Lãng buông tay, như vứt rác rưởi ném Thôi Ngọc xuống đất.
"Ngươi biết vì sao ta không cho các ngươi ở lại không? Bởi vì các ngươi không xứng đứng ở đây, không xứng vì Tiểu Lục chuộc tội! Cút đi, mang theo Ngưng Thần Đan của ngươi, tiếp tục tự lừa mình dối người đi!"
Không biết qua bao lâu, Thôi Ngọc chậm chạp từ dưới đất đứng lên, mặt không chút biểu cảm đi về phía trước.
Hắn đi rất chậm, giống như mỗi bước đi, đều hao hết khí lực toàn thân.
Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng hắn bị kéo dài ra, cho đến khi bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.
"Tứ sư huynh? Tứ sư huynh! Nhị sư huynh, Tam sư huynh, các ngươi xem, Tứ sư huynh ở đây!"
Lam Tử Du cùng Tô Minh nghe được tiếng Diệp Tụng Tâm, nhanh chóng chạy tới, quả nhiên thấy Thôi Ngọc một mình cúi đầu đi về phía trước.
Rõ ràng Diệp Tụng Tâm đứng ngay bên cạnh hắn, hắn lại như không nhìn thấy, cứ thế lướt qua người Diệp Tụng Tâm.
Lam Tử Du cùng Tô Minh nhìn nhau.
Tứ sư đệ, đệ làm sao vậy?"
Huynh ấy đi về hướng hoàn toàn ngược lại với nơi họ ở, thảo nào đợi cả đêm cũng không thấy người.
Lam Tử Du bước lên nắm lấy cánh tay của Thôi Ngọc, dùng sức kéo mạnh: " Thôi Ngọc! Thôi Ngọc!"
Thôi Ngọc thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: "Nhị sư huynh?"
"Là ta, đệ làm sao vậy? Bị người ta đánh? Hay là trúng độc?"
Rừng đầm lầy toàn khí dày đặc, độc trùng khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ hít phải độc khí.
Sự lo lắng của Lam Tử Du không phải là không có lý.
"Nhị sư huynh, đệ có làm sai không, đệ có làm sai không? Đó không phải là đệ, nhất định không phải là đệ!"
Thôi Ngọc nắm ngược lấy tay Lam Tử Du, cảm xúc kích động, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Lam Tử Du, Tô Minh, Diệp Tụng Tâm ba người đều kinh ngạc.
Tô Minh vội vàng nói: "Hỏng rồi! Tứ sư đệ trúng độc, mau tìm xem trên người có đan dược giải độc không!"
Diệp Tụng Tâm cũng vội vàng cúi đầu lục lọi không gian trữ vật của mình.
Thôi Ngọc chính là mục tiêu mà nàng ta có hy vọng nhất, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Thôi Ngọc căn bản không nghe rõ lời bọn họ, tâm trí hắn vẫn chìm đắm trong từng câu chất vấn của đại sư huynh.
Hắn không muốn tin những lời đại sư huynh nói.
Nhưng biểu cảm của đại sư huynh quá chân thật, giọng điệu quá chắc chắn, ngay cả chi tiết cũng miêu tả rõ ràng, đây thật sự là cảnh tượng mà tâm ma có thể bịa ra sao?
Thôi Ngọc không chắc chắn nữa.
Vừa nghĩ tới sau này mình có thể luyện ra một lò độc đan, lừa gạt Ngu Chiêu uống xuống, hai tay hắn liền run rẩy không kiểm soát được.
Nếu tương lai thật sự sẽ xảy ra chuyện như vậy, vậy hắn thà từ nay về sau không bao giờ động vào lò luyện đan nữa!
Diệp Tụng Tâm từ trước đến nay được nuông chiều, trong không gian trữ vật chưa bao giờ thiếu đan dược, rất nhanh nàng ta đã tìm được một viên đan dược giải độc, đang định tự tay cho Thôi Ngọc uống.
Ánh mắt Thôi Ngọc rơi vào trên mặt nàng ta, thần sắc đột nhiên biến đổi, ghét bỏ hất tay nàng ta ra.
"Đừng chạm vào ta!"
Diệp Tụng Tâm kinh ngạc đứng tại chỗ.
0 comments