Chương 155: Cho hắn một chút mặt mũi
Người dịch: Lia Wang
Beta: Quýt
—
Khi Du Phi nghe thấy giọng nói của Ngu Chiêu, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
Hắn ta định tạo thế phòng thủ, nhưng đột nhiên cảm thấy bị một cái bóng khổng lồ bao phủ lấy mình.
Hắn ta vô thức ngẩng đầu lên và cứng đờ tại chỗ.
Một gã khổng lồ cao gần mười thước nhìn xuống hắn ta, đôi đồng tử to lớn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhìn kỹ, gã khổng lồ này trông giống hệt Ngu Chiêu.
Da đầu Du Phi tê rần, cắn chặt đầu lưỡi, bay ra ngoài mà không nói một lời.
Vù——
Có tiếng gió chói tai.
Một dấu giày to lớn từ trên trời rơi xuống.
Du Phi tăng tốc đến cực hạn, mới may mắn tránh được cú đá.
Không đợi hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay to lớn đã túm lấy hắn.
Từ góc nhìn của hắn, nó giống như một ngọn núi rần rần sụp đổ, gây ra tác động to lớn về cả về mặt thị giác và tâm lý.
Du Phi trong lòng biết né tránh thực không phải là kế hay, hắn nghiến răng, truyền linh lực vào pháp khí trong tay, ngay sau đó chân phải đạp mạnh, toàn thân giống như sao băng đâm vào Ngu Chiêu khổng lồ.
Nhưng mà, tiếng va chạm như mong đợi lại không vang lên.
Hắn ta bị kẹp giữa hai ngón tay khổng lồ, không thể cử động.
Hắn ra sức vùng vẫy, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân bị lực cực lớn bóp chặt phát ra tiếng ma sát.
Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời lan tràn trong lòng hắn ta.
Đệ tử Ngũ Hành Tông còn đáng sợ hơn lời đồn, hắn chẳng lẽ ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ nổi, phải nuốt hận bại trận sao?
Khi hắn đang do dự, bàn tay kia của Ngu Chiêu khổng lồ đã chiếm quyền điều khiển cơ thể hắn.
Hắn ta bị giam cầm trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra một cái đầu.
Du Phi cảm thấy xấu hổ không thể lý giải.
Hắn ta cố gắng thoát ra lần nữa, nhưng vẫn vô ích.
Càng làm cho hắn bất an chính là, sức mạnh đang khống chế hắn càng ngày càng mạnh, hắn cảm giác mình sắp bị sức mạnh khổng lồ kia nghiền sống.
Chỉ là một cuộc so tài, mà Ngu Chiêu lại muốn giết chết hắn sao?
Du Phi vừa kinh vừa sợ, không thèm giữ gìn thể diện, muốn mở miệng nhận thua.
Nhưng khi mở miệng, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào.
Trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Không!
Hắn không muốn chết!
Chưởng môn! Trưởng lão! Cứu mạng!
"Ngu sư điệt, Du Phi thua rồi, đừng trêu đùa hắn nữa, để lại cho hắn chút thể diện đi."
La trưởng lão thực sự không thể chịu đựng nữa.
Thua thì thua thôi, thua một cách mất mặt như Du Phi thật là hiếm có mà.
Nếu không ngăn cản, sợ Du Phi tỉnh lại sau ảo cảnh sẽ không thể chấp nhận đả kích, đạo tâm sụp đổ.
Kỳ thực Du Phi có tư chất và hiểu biết không tồi, nhưng tính cách có chút kiêu ngạo, sau khi trải qua trận chiến này, ắt hẳn sau này sẽ kiềm chế được rất nhiều.
Ngu Chiêu vốn dĩ không có ý định giết hết bọn họ, sau khi La trưởng lão lên tiếng, nàng bèn lợi dụng tình thế mà thu hồi sức mạnh thần trí của mình.
Ảo ảnh bị phá bỏ, hư không biến mất theo gió.
Quảng trường tông môn hoàn toàn im lặng.
Phải mất một lúc lâu sau, Du Phi mới lấy lại được tinh thần sau cơn sốc.
Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể không hề hấn gì của mình, cảm giác sắp chết vẫn còn đọng lại trong cơ thể.
Hắn chậm rãi đảo mắt, ánh mắt lướt qua từ vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Chiêu, rồi lại đến sự đồng cảm trong ánh mắt của những đồng môn.
Các đệ tử của Thanh Mộc Môn thấy Du Phi thoáng vẻ hồn bay phách lạc, muốn an ủi hắn, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Họ không biết Du Phi đã trải qua những gì. Họ chỉ thấy sau khi Du Phi niệm chú phòng ngự, liền bắt đầu tấn công xung quanh một cách vô định, rồi đứng im như bị ma nhập, tỏ vẻ đau đớn dữ dội.
Mãi đến khi La trưởng lão lên tiếng, Du Chiêu từ hư không hiện ra, bọn họ mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Ảo ảnh do đệ tử nội môn vô danh của Ngũ Hành Đạo Tông này thực hiện đã lừa gạt tất cả bọn họ, Du Phi càng bị mắc kẹt trong ảo ảnh, không thể tự thoát ra được.
Du Phi đã bị đánh bại, hơn nữa còn là một thất bại thảm hại.
Chưa nói đến bản thân Du Phi, các đệ tử của Thanh Mộc Môn đều khó có thể tiếp nhận.
Phương Thành Lãng cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Cho dù đối mặt với Du Phi trong thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng không thể đảm bảo có thể thắng dễ dàng và đẹp mắt như Ngu Chiêu.
Nhưng Ngu Chiêu đã làm được.
Nàng dùng sức tự tát cho hắn một cú thật mạnh, hoàn toàn thổi bay những giả định không thực tế của hắn.
Cho dù Ngu Chiêu có muốn tha thứ cho hắn hay không, mối quan hệ của họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước.
Bởi vì Ngu Chiêu không còn cần dựa vào người khác công nhận, bản thân nàng chính là chỗ dựa lớn nhất.
Phương Thành Lãng đột nhiên nhớ lại lúc Ngu Chiêu mới vào môn phái, Tễ Nguyên Tông chủ từng cười nói, cuối cùng Thanh Diễn chân nhân cũng thu nhận được một đệ tử tốt có thể kế thừa đạo nghiệp rồi.
Hắn ta nghĩ rằng Tễ Nguyên tông chủ đang nói đùa.
Thì ra Tễ Nguyên tông chủ thật sự nghiêm túc.
"Ngu Chiêu."
Giọng nói khô khan của Du Phi vang lên.
Ngu Chiêu nhìn hắn.
Du Phi, vẻ mặt như muốn khóc nhưng không thể khóc, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, trước đây ta không nên nói lời hạ thấp Ngũ Hành Đạo Tông. Ta xin lỗi ngươi và Ngũ Hành Đạo Tông."
Kẻ mạnh được tôn trọng.
Du Phi nguyện ý nhận hình phạt.
Ngu Chiêu bình tĩnh gật đầu, tiếp nhận lời xin lỗi của hắn ta.
"Ngu nhi, đến đây một lát, chưởng môn muốn gặp con."
La trưởng lão đứng ở xa xa, vẫy tay với Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu trong lòng hồi hộp.
Chưởng môn Thanh Mộc Môn muốn gặp nàng, chẳng lẽ là vì nàng làm tổn hại thanh danh của Thanh Mộc Môn, muốn trách cứ nàng?
Nghĩ lại thì, một vị chưởng môn sẽ không hẹp hòi đến mức tính toán với một đệ tử nhỏ bé như nàng.
Nàng đáp lại một tiếng và bước nhanh về phía La trưởng lão.
Đợi nàng vừa rời đi, mấy đệ tử Vũ đường đi theo Du Phi liền nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Du Phi đang loạng choạng sắp ngã, lo lắng hỏi: "Du sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?"
Du Phi cười khổ.
Thể trạng của hắn rất tốt, nhưng cái bóng do Ngu Chiêu gây ra e là phải nhiều năm nữa mới tiêu tan.
Nghe được lời của La trưởng lão, Phương Thành Lãng theo bản năng muốn đi theo hỏi thăm tình hình.
Vừa mới bước một bước, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Ngu Chiêu, hắn không dám bước thêm bước thứ hai.
Tiểu Lục có lẽ không muốn gặp lại hắn nữa.
…
Bên kia.
Ngu Chiêu đi theo La trưởng lão đến tận đại điện của Thanh Mộc Môn.
Khi Mộc Dã đang đứng chờ ngoài cổng, thấy Ngu Chiêu cùng La trưởng lão dắt tay nhau đi tới thì kinh ngạc nói: "Ngu Chiêu, người mà chưởng môn bảo đợi là ngươi sao."
Ngu Chiêu lắc đầu với nàng ấy, tỏ ý bản thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Dã trong lòng thấy kỳ quái, chỉ là lúc này không tiện hỏi thêm, đành nói: "Chưởng môn đang đợi ngươi ở trong điện, ngươi vào đi."
Ngu Chiêu cúi chào La trưởng lão, bước lên chính điện.
Trong chính điện rộng rãi sáng sủa, chỉ có bóng dáng của Ngũ Tang chưởng môn.
Ngu Chiêu đi đến còn cách khoảng cách mười thước thì dừng lại, hành lễ: "Đệ tử nội môn Ngũ Hành Đạo Tông Ngu Chiêu kính chào Ngũ Tang chưởng môn."
Ngũ Tang chưởng môn giơ tay, cười khẽ: "Ngu Chiêu, ngươi thật không tồi, không đến mười năm, Thanh Diễn chân nhân nhất định sẽ hối hận không kịp."
Ngu Chiêu không ngạc nhiên khi Ngũ Tang chưởng môn biết về vướng mắc của nàng với Thanh Diễn chân nhân.
Nhất tông, nhị môn, tứ phái trong giới tu chân vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh. Là một chưởng môn ngài ấy hẳn phải rất hiểu rõ động thái của các tông môn khác.
Hơn nữa, việc nàng xin rời khỏi môn sư đã gây ra khá nhiều xôn xao, bất luận kẻ nào chú ý tới Ngũ Hành Tông đều sẽ không bỏ qua tin tức này.
"Ngài quá khen rồi."
Chương 86: Các người còn thắc mắc gì không?
Người dịch: Quýt
—
Trên mạng đang náo loạn, mà tại hiện trường show thực tế cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Những lời vừa rồi của Giang Trì Ấp không chỉ có Ôn Thời và Đường Thiệu Khả nghe thấy, mà Kim Nguyên Thanh và Hồ Tiểu Ngọc đi phía không xa cũng đã nghe được.
Kim Nguyên Thanh chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, còn sắc mặt Hồ Tiểu Ngọc thì có phần khó coi.
Cô ấy biết Đường Thiệu Khả có chút tính toán nhỏ nhặt, nhưng bình thường chỉ cần khoe khoang chút ít với họ thì cũng chẳng sao. Vậy mà cô ta lại dám thể hiện trước mặt máy quay livestream.
Người mà cô ta nhắm đến lại là Ôn Thời và Giang Trì Ấp. Hai người này đối xử với mọi người quả thật rất ôn hoà, nhìn như thể không có chút khó tính nào. Nhưng đó là phong thái của những người quyền lực, họ chỉ không thèm chấp nhặt với những "phàm nhân" như cô ta thôi.
Cả hai người này có thân phận và bối cảnh nào là dễ động vào chứ!
Đúng là đầu óc có vấn đề!
Hồ Tiểu Ngọc lập tức tiến lên, kéo Đường Thiệu Khả lại: "Thiệu Khả, để tôi giúp cô." Vừa nói vừa giằng lấy một túi đồ trên tay cô ta, tay còn lại kéo cô ta rời đi trước.
Kết quả lại chỉ còn Ôn Thời và Giang Trì Ấp đi phía sau.
Ôn Thời có chút khó hiểu tại sao lúc nãy Giang Trì Ấp lại nói vậy, nhưng trước máy quay thì không tiện hỏi, cô đành im lặng theo sau anh.
Giang Trì Ấp vẫn chưa biết rằng fan của mình đang "nổi bão" anh quay sang liếc nhìn Ôn Thời một cái rồi hỏi: "Lát nữa muốn ăn gì không?"
"Cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn." Ôn Thời thật sự có chút mệt mỏi, cảm thấy không hứng thú với đồ ăn lắm.
Nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, Giang Trì Ấp khẽ nói: "Tôi vừa hái được khá nhiều cà chua bi, về nhà làm chút cà chua bi ngâm đường nhé?"
"Cà chua bi ngâm đường?" Đôi mắt Ôn Thời sáng lên: "Có cần thêm chút ô mai không?"
"Có thể thử." Giang Trì Ấp cười nhẹ: "Hương vị sẽ rất ngon."
Ôn Thời gật đầu, nghĩ đến vị chua ngọt của cà chua bi ngâm đường, nước bọt trong miệng cô bắt đầu tiết ra, và cô cảm thấy cơ thể mình dường như không còn mệt mỏi nữa.
Không tự chủ được, cô bước lên một bước, đi song song với Giang Trì Ấp: "Nghe thôi cũng thấy thèm rồi. Dưa leo cũng tươi ngon lắm, chúng ta có thể làm món dưa leo thái lát."
Giang Trì Ấp quay đầu nhìn cô, nụ cười càng đậm hơn: "Được thôi."
"À, đúng rồi, còn củ cải nữa, củ cải mùa này rất ngon, có thể nấu canh sườn để bổ sung sinh lực cho mọi người."
"Nghe cũng rất tuyệt."
[Tôi không cần ăn trưa nữa, "cẩu lương" đã ăn no rồi!]
Câu nói này thể hiện tiếng lòng của vô số khán giả trong livestream. Ngoài việc "ngọt ngào quá" và "no quá rồi" thì họ chẳng còn biết nói gì nữa.
Nói thêm chút nữa, có lẽ họ sẽ không nhịn được mà thúc giục hai người này cưới luôn thôi.
Trên đường về, nhờ có Hồ Tiểu Ngọc "giám sát." Đường Thiệu Khả không làm thêm điều gì nữa, cả nhóm bình yên quay trở lại biệt thự.
Thấy họ về, những người ở lại biệt thự chỉ đùa vài câu, sau đó cũng ra giúp họ dỡ đồ từ xe xuống, rồi cả nhóm lại chen nhau vào bếp để chuẩn bị bữa ăn.
Sau khi bữa ăn được chuẩn bị xong, Ôn Thời mệt đến mức hai mắt gần như không còn tập trung được nữa.
Liếc nhìn Hồ Tiểu Ngọc vẫn đang vui vẻ đùa giỡn với mọi người, cô không thể không hoài nghi về cuộc đời, sao có người lại có thể nhiều sức lực đến vậy?
Cô cảm giác cơ thể mình vẫn ngồi đây, nhưng linh hồn thì đã rời khỏi.
Giang Trì Ấp đang bê một đĩa thức ăn đi ngang qua, nghe được suy nghĩ của cô, anh không nhịn được cười khẽ, rồi đặt đĩa cà chua bi trước mặt cô: "Ăn xong thì đi nghỉ ngơi đi."
Ôn Thời gật đầu trong vô thức.
Đợi mọi người đều đã ngồi vào bàn, cô gắp một quả cà chua bi bỏ vào miệng, nhưng vì quá mệt, ngay cả món ăn ngon cũng không thể vực dậy tinh thần của cô.
Cô ăn được vài miếng lấy lệ, định đứng dậy đi nghỉ ngơi thì thấy Đường Thiệu Khả bưng mấy cái bát đi tới, cười nói: "Tôi làm một ít bánh đậu phộng, để làm món tráng miệng cho mọi người nhé."
Nghe đến hai chữ "bánh đậu phộng" Ôn Thời lập tức tỉnh táo hẳn nửa phần, quay sang nhìn Giang Trì Ấp. Rốt cuộc anh có bị dị ứng đậu phộng hay không?
Chẳng lẽ đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa biết mình dị ứng đậu phộng sao?
Cô còn đang nghĩ, thì Đường Thiệu Khả đã đặt đĩa bánh đậu phộng ngay trước mặt Giang Trì Ấp.
"Giang lão sư, anh thử xem tôi làm có ngon không?"
Ôn Thời thấy Giang Trì Ấp định đưa tay ra lấy, không lẽ anh ấy thực sự định ăn?
Tay cô nhanh hơn não, liền đưa tay ra trước, cầm lấy đĩa bánh trước khi anh kịp làm gì.
Động tác đột ngột của Ôn Thời khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.
"Haha..." Ôn Thời cười ngượng với mọi người: "Tôi chỉ là quá thèm thôi, Giang lão sư không phiền nhường phần này cho tôi chứ?"
Giang Trì Ấp nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Tất nhiên, nếu em muốn ăn thì cứ ăn đi."
Anh đâu có ngốc, biết mình bị dị ứng mà vẫn ăn. Vừa rồi anh chỉ định đẩy cái bát ra để từ chối Đường Thiệu Khả thôi, không ngờ cô lại căng thẳng đến vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, Giang Trì Ấp cảm thấy khá dễ chịu, nghĩ rằng cô cuối cùng cũng có chút lương tâm.
Tuy nhiên, ngay giây sau, anh nghe thấy suy nghĩ của cô: "Chà, suýt nữa thì chết, mình còn đầu tư tiền vào chương trình này mà. Nếu có chuyện gì xảy ra, tổn thất của mình sẽ không nhỏ!"
Nghe xong, khóe miệng vừa nhếch lên của Giang Trì Ấp liền hạ xuống ngay lập tức.
Lương tâm ư? Có lẽ là anh đã đặt yêu cầu quá cao cho cô rồi.
Sắc mặt của Đường Thiệu Khả còn khó coi hơn cả anh, cô ta gượng gạo nở nụ cười, rồi lại bưng một bát khác đặt trước mặt Giang Trì Ấp: "Vậy Giang lão sư, anh ăn đĩa này nhé."
Ôn Thời hơi do dự, đối diện với ánh mắt của mọi người, cô khó khăn lên tiếng: "Đĩa này cũng có thể nhường cho tôi được không?"
Nói xong, cô không nhịn được mà lườm Giang Trì Ấp một cái. Tất cả là do anh, khiến cô mất mặt!
Khán giả trong phòng livestream cũng bắt đầu thắc mắc.
[Còn bao nhiêu đĩa nữa mà? Sao cô ấy nhất định phải ăn phần của Giang Trì Ấp?]
[Sao tôi cứ có cảm giác cô ấy đang nhắm vào Đường Thiệu Khả vậy? Dù có ghen cũng không cần phải làm đến mức này chứ!]
[Tôi cũng không hiểu.]
[Cô ấy chỉ đang bắt nạt Thiệu Khả thôi mà!]
...
Fan của Đường Thiệu Khả chưa kịp khơi mào cuộc tranh luận thì đã nhanh chóng bị dập tắt.
Trong phòng livestream, Giang Trì Ấp cười nhẹ, bê đĩa bánh đậu phộng qua một bên, nói với mọi người: "Thật ra, tôi không thích bánh đậu phộng lắm, vì tôi bị dị ứng với đậu phộng."
"Mà lúc nãy khi chương trình hỏi, sao anh không nói vậy?" Mọi người ngạc nhiên hỏi.
Giang Trì Ấp cười: "Tôi phải giúp đội đỏ mà!"
Mọi người chợt hiểu ra, nhất là những người đã ăn món "hắc ám" trước đó, ai nấy đều không thể tin nổi.
"Không ngờ anh lại là người như vậy, Trì Ấp ca!" Hứa Tuấn Triết nhảy dựng lên.
Bạch Lê lại nắm bắt ngay trọng điểm, quay sang nhìn Ôn Thời: "Ôn Thời, có phải cô biết Giang lão sư bị dị ứng với đậu phộng?"
Ôn Thời cứng đờ người: "Cũng... cũng có thể xem là vậy." Nói xong, cô lại không nhịn được liếc Giang Trì Ấp một cái. Anh biết rồi thì nói ra đi chứ! Làm cô hiểu nhầm nãy giờ!
Bạch Lê trêu chọc: "Lần trước chỉ có mỗi Ôn Thời biết Giang lão sư thích ăn sầu riêng tươi, lần này lại chỉ có cô biết Giang lão sư bị dị ứng đậu phộng, còn giúp anh ấy che giấu nữa. Cậu hình như rất hiểu Giang lão sư nhỉ?"
Lần này, cô ấy nói đúng những gì các khán giả trong phòng livestream đang thắc mắc, vì họ cũng đang spam câu hỏi tương tự trên màn hình.
Ôn Thời bị mọi người nhìn chằm chằm, cơ thể càng thêm cứng đờ. Ban đầu cô đã hơi mệt, giờ thì đầu óc càng trở nên mù mờ, chẳng thể nghĩ ra bất kỳ lời biện minh nào.
"Chính tôi đã nói cho cô ấy biết." Giang Trì Ấp điềm nhiên kéo câu chuyện về phía mình: "Lần trước khi chúng tôi đi ăn, tôi có dặn dò với nhân viên phục vụ và Ôn lão sư tình cờ nghe thấy. Tôi cũng đã nhờ cô ấy đừng nói cho ai biết."
Nói xong, anh quay sang nhìn Ôn Thời và hỏi: "Phải không, Ôn lão sư?"
"À, đúng rồi..." Ôn Thời thuận theo lời anh mà gật đầu.
Giang Trì Ấp lại nhìn mọi người, ánh mắt có phần lạnh nhạt: "Mọi người còn thắc mắc gì nữa không?"
Dù gương mặt anh vẫn giữ vẻ hòa nhã, nhưng ai cũng cảm nhận được không khí xung quanh như trở nên lạnh hơn vài độ.
Mọi người lập tức lắc đầu: "Không, không còn gì nữa."
"Vậy thì Ôn lão sư, em mau đi nghỉ ngơi đi." Giang Trì Ấp quay lại, mỉm cười với Ôn Thời.
Chương 85: Lại còn có chuyện tốt thế này sao?
Người dịch: Quýt
—
[Lần trước trong bếp cũng thế, bọn họ khi không có máy quay thì thân thiết lắm!]
[Hóa ra bọn họ luôn giả vờ không quen nhau!]
[Trước máy quay thì giả bộ không thân, sau máy quay thì dính nhau không rời, trời ạ, đúng là dễ đẩy thuyền quá!]
[Vậy nên nói, chúng tôi có phải chỉ là một phần trong trò chơi của các người không? [Phun máu mũi]]
[Bọn họ có đang hẹn hò không nhỉ.]
[Chắc chắn là đang hẹn hò rồi, chỉ có một chút mà không chịu nổi, phải dính lấy nhau.]
[Trời ơi, chẳng lẽ tôi thực sự đang đẩy thuyền thật à!]
[Máy quay đã ghi lại rồi, liệu có phải bọn họ sắp công khai không?]
…
Nhìn thấy cảnh hai người dựa sát vào nhau, khu bình luận lập tức nổ tung, mọi người đều đồn đoán liệu hai người có thật sự đang hẹn hò không.
Hai người bị "bắt quả tang" lại cực kỳ bình tĩnh.
Ôn Thời liếc nhìn máy quay, sau đó lại nhìn qua phía Đường Thiệu Khả, không hiểu cô ta đang có ý gì.
Giang Trì Ấp cũng liếc nhìn Đường Thiệu Khả, rồi cúi xuống nói nhỏ với Ôn Thời: "Đi thôi, đi hái rau trước đã."
Thấy anh vẫn kiên quyết như vậy, Ôn Thời cũng lười khuyên nữa, chỉ tay về phía giàn dưa chuột bên cạnh: "Anh đi hái dưa chuột đi."
Giang Trì Ấp khẽ nhếch môi cười, gật đầu nói: "Được."
Sau khi sắp xếp xong cho anh, Ôn Thời tự mình đi nhổ rau chân vịt. Rau còn dính đất không thể đặt chung với dưa chuột, cô đang định đi tìm một cái giỏ mới thì nghe thấy Đường Thiệu Khả lại gọi: "Giang lão sư, giúp Ôn lão sư lấy cái giỏ đi!"
Cô ta đứng cách hai người không xa, lấy một cái giỏ từ trên giá xuống, đưa cho Giang Trì Ấp, bảo anh đưa cho Ôn Thời.
Giang Trì Ấp thấy Ôn Thời đúng là cần giỏ, liền gật đầu nhẹ với cô ta rồi quay lại đưa giỏ cho cô.
Nhìn cái giỏ trên tay, Ôn Thời càng không hiểu mục đích của Đường Thiệu Khả là gì.
Việc vô duyên vô cớ ghét một ai đó, hoặc có hành vi móc mỉa hay nói xấu, Ôn Thời gặp nhiều rồi.
Tự hỏi liệu mình có làm gì đắc tội với Đường Thiệu Khả hay không, cô cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Nhưng cô có thể hiểu hành vi của Đường Thiệu Khả trên xe, còn bây giờ thì thật khó hiểu, cô ta đang muốn làm gì? Đây là móc mỉa không thành công, rồi thần kinh rối loạn à?
Giang Trì Ấp nghe thấy những suy nghĩ trong lòng cô, không khỏi bật cười.
Cô không hiểu Đường Thiệu Khả muốn gì, nhưng anh thì đoán được một chút...
Quả nhiên, tiếp theo đó, Đường Thiệu Khả nhiều lần ám chỉ anh và Ôn Thời, nhất là khi Ôn Thời chủ động tiến lại gần anh hoặc có chút tương tác, ống kính lập tức bị thu hút về phía họ.
Fan CP trong phòng phát trực tiếp tất nhiên là điên cuồng đẩy thuyền, còn nghi ngờ hai người đã hẹn hò.
Thậm chí, từ khóa #ÔnThờiGiangTrìẤpHẹnHò# đã được đẩy lên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng, mức độ thảo luận ngày càng tăng cao.
Khiến cho fan của cả hai bên đều cảm thấy khó chịu.
Rốt cuộc, trong góc quay cá nhân, mọi người có thể nói fan CP đều tự tưởng tượng ra, nhưng bây giờ dưới ống kính chung, hai người lại thể hiện thân thiết như vậy, họ không thể cãi rằng fan CP đã tự "tưởng bở".
Đặc biệt là một số fan quá khích của Giang Trì Ấp khi thấy cảnh Ôn Thời thường xuyên trò chuyện với anh, khó tránh khỏi việc phải buông vài lời cay nghiệt, nói rằng cô biết diễn, trước sau hai mặt, chẳng phải chỉ muốn dựa hơi Giang Trì Ấp sao.
Trong lúc phát sóng, việc hái rau của bọn họ cũng gần như hoàn tất, sau khi cân xong, mọi người liền xách túi đi ra ngoài.
Giang Trì Ấp đi bên cạnh Ôn Thời, tiện tay lấy luôn túi trên tay cô.
"Giang lão sư sợ Ôn lão sư mệt hả?"
Đường Thiệu Khả cứ như gắn kính hiển vi lên người bọn họ, mỗi khi hai người có động tác gì, cô ta liền lên tiếng ngay.
Ôn Thời hơi cau mày, định mở miệng nói.
Nhưng Giang Trì Ấp bên cạnh lại nhanh miệng hơn: "Đúng vậy, tôi sợ cô ấy mệt."
Nói xong, anh còn lấy luôn chiếc túi ở tay còn lại của cô, rồi bình thản liếc nhìn Đường Thiệu Khả.
Bảo anh nói mấy câu như "sợ Ôn Thời mệt" thì anh thật không nói nổi, nhưng có người nói giúp anh, cũng không tệ.
Có lẽ anh đúng là nam chính, trong tiểu thuyết chẳng phải luôn có những nhân vật phụ xuất hiện để làm cánh tay đắc lực cho nam chính hay sao?
Câu nói của Giang Trì Ấp khiến cả Đường Thiệu Khả lẫn Ôn Thời đều ngạc nhiên, thậm chí cả những fan đang tranh cãi nảy lửa vì anh cũng bất ngờ.
Chỉ có fan CP là vui mừng khôn xiết.
[Anh ấy thừa nhận rồi đúng không?]
[Chị em ơi, bạn không nghe nhầm đâu! Đúng vậy, anh ấy thừa nhận rồi!]
[Trời ơi, Giang Trì Ấp, tôi kính anh như một người đàn ông chân chính.]
[Tôi thật sự yêu thích những tình tiết tự mình "bóc phốt" này, Giang Trì Ấp, nếu anh muốn nói gì, đừng ngại, cứ mạnh dạn nói ra, tôi chịu đựng được mà!]
[Dũng cảm lên nào, hãy tự tin theo đuổi!]
……
Còn fan cuồng của Giang Trì Ấp thì hoàn toàn sụp đổ.
[Anh nghĩ mình là ai mà lại dính với một bình hoa mới vào nghề, danh tiếng còn không mấy tốt này thì có lợi gì cho anh chứ!]
[Tôi không ngờ, bao nhiêu người anh không thích, lại đi làm "chó săn" cho loại người như thế này!]
Những bình luận này khiến người xem qua đường chỉ biết lắc đầu.
[Ôn Thời đã làm gì các người mà các người lại mắng cô ấy như vậy!]
[Thật không thể chịu nổi, có fan như các người, nhân phẩm của Giang Trì Ấp có thể tốt đến đâu?]
[Đúng vậy, nói như thể chịu thiệt thòi lắm, Ôn Thời thì có gì không tốt chứ?]
[Một fan cuồng còn tệ hơn mười anti-fan, điều đó không phải là nói quá.]
Những lời này khiến fan lý trí cảm thấy khó chịu, họ nhanh chóng lên tiếng nói rằng đó chỉ là lời của một nhóm nhỏ, không đại diện cho họ và càng không đại diện cho Giang Trì Ấp.
Để cải thiện ấn tượng của công chúng, họ bắt đầu khen ngợi Ôn Thời không ngớt, nào là gia thế tốt, học vấn cao, diễn xuất giỏi, nhan sắc hàng đầu trong giới, những lời khen cứ như không tốn tiền, tuôn ra ào ào.
Người không biết nhìn vào còn tưởng họ đều là fan của Ôn Thời.
Điều này khiến người xem qua đường được một phen cười thỏa thích.
[Đúng là fan giống chủ, chủ thích Ôn Thời đến phát cuồng, fan cũng bắt đầu tung hô đến trời xanh.]
Những bình luận này làm fan của Giang Trì Ấp thấy mệt mỏi vô cùng, không dám nói gì trên mạng, chỉ dám vào nhóm fandom than vãn.
[Được rồi, đừng nói nữa, Ấp ca cũng là con người, sớm muộn gì cũng phải yêu đương và kết hôn thôi!]
Có người không chịu nổi liền mắng thẳng.
Lời nói này cũng khiến nhiều người đồng tình.
[Đúng vậy, Ấp ca là diễn viên, không phải thần tượng, các người bớt chơi trò fan cuồng đi!]
[Tôi đã khó chịu với các người từ lâu rồi, miệng thì kêu ủng hộ mọi quyết định của anh ấy, nhưng người đầu tiên phản đối lại chính là các người!]
[Hôm nay đã suýt nữa ảnh hưởng đến Ấp ca rồi, các người còn không kiềm chế lại, nhóm fan này cũng cần được quản lý nghiêm túc.]
Mấy quản lý viên trong nhóm họp lại, liên lạc với Lư Minh để bắt đầu cải tổ lớn trong hội fan của Giang Trì Ấp.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
-
▼
05/01 - 12/01
(33)
- Anh De Doc Tam Chuong 072
- Anh De Doc Tam Chuong 073
- Anh De Doc Tam Chuong 074
- Anh De Doc Tam Chuong 075
- Anh De Doc Tam Chuong 076
- Thu Bong Chuong 625
- Thu Bong Chuong 626
- Thu Bong Chuong 627
- Thu Bong Chuong 628
- Thu Bong Chuong 629
- Thu Bong Chuong 630
- Vo Tinh Dao Chuong 149
- Vo Tinh Dao Chuong 150
- Anh De Doc Tam Chuong 077
- Anh De Doc Tam Chuong 078
- Thu Bong Chuong 631
- Vo Tinh Dao Chuong 151
- Vo Tinh Dao Chuong 152
- Anh De Doc Tam Chuong 079
- Anh De Doc Tam Chuong 080
- Thu Bong Chuong 632
- Vo Tinh Dao Chuong 153
- Anh De Doc Tam Chuong 081
- Anh De Doc Tam Chuong 082
- Thu Bong Chuong 633
- Thu Bong Chuong 634
- Anh De Doc Tam Chuong 083
- Anh De Doc Tam Chuong 084
- Vo Tinh Dao Chuong 154
- Thu Bong Chuong 635
- Anh De Doc Tam Chuong 085
- Anh De Doc Tam Chuong 086
- Vo Tinh Dao Chuong 155
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)
-
▼
05/01 - 12/01
(33)