Chương 634: Đấu Trường Vui Vẻ 11
Thẩm Mặc gật đầu: “Khi một người kiệt sức, điều họ sợ nhất chính là gặp phải đối thủ có sức bộc phát mạnh và tốc độ nhanh. Nếu không thể kéo cậu ta về phe mình, sau này gặp phải sẽ rất khó đối phó.”
“Vậy thì xử lý cậu ta trên sân đấu đi! Một lần là xong!” Người đàn ông râu quai nón tỏ vẻ mất kiên nhẫn. “Hợp tác với thằng nhóc đó, ai biết được nó có phản bội chúng ta hay không? Nếu nó lấy điểm rồi không trả thì sao? Tôi đồng ý hợp tác với cậu vì thấy cậu muốn giúp đồng đội qua ải, tôi cảm thấy cậu là người đáng tin. Nhưng thằng nhóc kia, tôi có lý do gì để tin nó?”
Thẩm Mặc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lắng nghe, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Nếu có thể, tôi không chỉ hợp tác với một người, mà càng nhiều càng tốt. Vì cơ chế của trò chơi này được thiết kế nhằm mục đích tiêu hao sức lực của tất cả người chơi. Nếu muốn thắng, chúng ta phải phá vỡ vòng lặp.”
Người đàn ông râu quai nón nhíu mày: “...Phá vỡ vòng lặp?”
Thẩm Mặc nhìn về phía sân đấu, nói: “Chẳng lẽ anh không nhận ra quy tắc của trò chơi này rất bất lợi cho người thắng? Người chiến thắng không được rời khỏi sân đấu. Khi điểm số tăng cao, họ phải đối mặt với nguy cơ cực lớn. Một khi thua, họ sẽ lại quay về vòng lặp:
Không rời sân, tiếp tục tích điểm, khi điểm sắp chạm ngưỡng 30, lại thua và bị loại. Người thắng sẽ tiếp tục ở lại, tích lũy điểm và… lặp lại chu kỳ.”
“Cậu làm như thể họ chắc chắn sẽ thua vậy?” Người đàn ông râu quai nón phản bác. “Có thể họ sẽ thắng mà.”
“Khả năng đó rất nhỏ.” Thẩm Mặc đáp. “Càng về sau, thể lực sẽ càng cạn kiệt. Khi đó, mọi người sẽ ưu tiên chọn thách đấu người có điểm cao hơn. Vì thắng một trận được 1 điểm so với thắng một trận được 5 hay 10 điểm, hiệu quả rõ ràng khác biệt.
Hơn nữa, những người trên khán đài có thể dưỡng sức, nhưng người trên sân không có cơ hội nghỉ ngơi. Càng tích lũy điểm, họ sẽ càng kiệt sức… Nếu cậu nhóc kia hiểu được quy luật này, trận tiếp theo, cậu ta sẽ chủ động nhận thua.”
Ngay khi Thẩm Mặc vừa dứt lời, từ hàng ghế khán giả, một người đứng lên, bước về phía sân đấu.
Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta nghĩ có thể giữ sức bằng cách chấp nhận mất 1 điểm, thì quá ngây thơ. Ai lọt vào vòng tuyển chọn này cũng chẳng phải kẻ ngốc.”
Trận đấu trên sân bắt đầu!
Đúng như dự đoán của Thẩm Mặc, cậu bé đã thay đổi chiến thuật, không còn lao lên hỗn chiến mà thu mình, phòng thủ từng bước.
Đối thủ của cậu thì liên tục tấn công dồn dập!
Sắc mặt cậu bé sa sầm, né tránh trong gang tấc, rồi lăn xuống đất định giả vờ chịu thua và nằm yên chờ hết giờ.
Tuy nhiên, đối thủ không buông tha! Gã lao tới, giữ chặt tay cậu bé và bẻ ngược mạnh ra sau!
Rắc!
Âm thanh xương tay gãy vang lên rợn người.
Cậu bé hét lên thảm thiết!
Người đàn ông râu quai nón dường như đã đoán trước, thản nhiên nói: “Thấy chưa? Không phải lúc nào cậu muốn thua cũng được. Tốc độ ra đòn của cậu ta nhanh, chắc chắn sẽ có người muốn bẻ gãy tay cậu ta. Như vậy, dù sau này có gặp lại cũng không đáng lo. Hơn nữa, họ còn dễ dàng thắng điểm. Một mũi tên trúng hai đích.”
Thẩm Mặc nhìn cậu bé bị thương rời khỏi sân đấu, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
“Thấy tàn nhẫn không?” Người đàn ông râu quai nón cười nhạt. “Nếu không vì muốn kiếm thêm điểm từ cậu ta, đối thủ đã chẳng dừng ở việc bẻ gãy tay đâu. Giết luôn cũng chẳng có gì lạ.”
Tô Mạn ngập ngừng nhìn Thẩm Mặc: “Nếu tay cậu ấy thật sự bị gãy… thì chúng ta còn cần hợp tác với cậu ấy không?”
“Đừng vội kết luận. Hãy nhìn thêm đi.” Thẩm Mặc chăm chú quan sát bóng dáng cậu bé từ xa.
Mọi người nghi hoặc nhìn theo. Họ thấy cậu bé thua trận lấy từ túi áo một chiếc khăn nhỏ, cẩn thận băng bó vết thương. Vài giây sau, cậu gỡ khăn ra, và cánh tay cậu hoàn toàn lành lặn?!
“Đạo cụ!” Đàm Tiếu phấn khích thốt lên. “Đạo cụ thật hữu ích!”
“Những người vượt qua vòng tuyển chọn này, không ai là đơn giản.” Thẩm Mặc mỉm cười, quay sang người đàn ông râu ria: “Với thể lực hạn chế, cậu ta sẽ rất cần cơ hội hợp tác này.”
Người đàn ông râu quai nón hừ lạnh: “Tùy cậu thôi.”
0 comments