Chương 219: Chu sư tỷ, đây là nhặt được trên đường
Diện mạo của Diệp Tụng Tâm lúc này đầy bi thương, mong manh tựa cánh hoa nhỏ lay lắt trong cơn giông bão, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi.
Lời nói của nàng không hề khiến ai nghi ngờ.
Ngoại trừ Ngu Chiêu, chẳng một ai tin rằng nàng lại có thể cấu kết với tà ma.
Dù sao thì sư tôn của nàng cũng là người đứng đầu giới tu chân, không có loại yêu tà nào có thể qua mắt được người.
Ngu Chiêu thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nàng đoán Phương Thành Lãng cũng đã trọng sinh, hơn nữa chắc chắn là sau khi chân tướng của Diệp Tụng Tâm bị vạch trần mới quay trở về. Nếu không, hắn đã chẳng nói ra những lời như “Diệp Tụng Tâm là tà vật” này.
Khoé môi nàng cong lên, nở một nụ cười đầy hứng thú.
Như vậy chẳng phải là chó cắn chó sao?
Một đại đệ tử được kỳ vọng nhất đối đầu với một tiểu sư muội luôn biết làm nũng lấy lòng, không biết Thanh Diễn chân nhân sẽ lựa chọn thế nào đây?
“Phương Thành Lãng, ngươi vì tư lợi mà hãm hại sư muội đồng môn, hoàn toàn không xứng đáng làm đại sư huynh!” Quyền Dã đứng chắn trước mặt Diệp Tụng Tâm, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn hắn.
“Đại sư huynh, lần này huynh thực sự quá đáng rồi.”
Tô Minh vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy, trong mắt chỉ còn lại sự thất vọng.
Chu Kim Việt và Trương Tuấn không lên tiếng trách cứ, nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ sự không đồng tình.
Phương Thành Lãng lần đầu nếm trải cảm giác bị cả thiên hạ chỉ trích. Cái lạnh buốt giá như băng thấm vào từng thớ thịt, trói chặt hắn.
Hắn muốn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Tụng Tâm, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Trong vô thức, hắn đưa mắt nhìn về phía Ngu Chiêu, ánh nhìn vừa mang theo sự mong đợi, vừa ẩn chứa nỗi áy náy.
Hắn biết, nàng nhất định sẽ hiểu hắn.
Bởi vì, cả hai đều mang ký ức tiền kiếp.
Quả nhiên, Ngu Chiêu đón lấy ánh mắt của hắn và cất lời.
Chỉ có điều, những gì nàng nói lại không phải điều hắn mong muốn được nghe.
“Chuyện của Độc Nguyệt phong, đừng kéo ta vào.”
Ánh sáng trong mắt Phương Thành Lãng chợt vụt tắt.
Tô Minh cau mày.
Ngu Chiêu đúng là tuyệt tình, ngay lúc này còn giội thêm một gáo nước lạnh.
Quyền Dã siết chặt nắm tay, lén nhìn nàng một cái, rồi lập tức cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Tụng Tâm không để ý đến sự khác thường của Quyền Dã, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ phản ứng của mọi người, có vẻ như chỉ có Phương Thành Lãng biết được sự thật. Chỉ cần tìm cách bịt miệng hắn, bí mật của nàng sẽ không bị bại lộ.
“Chu sư tỷ ,Trương sư huynh, đại sư huynh chỉ là nhất thời hồ đồ. Chuyện này có thể không bẩm báo lên tông môn, mà để chúng ta tự giải quyết được không?”
Diệp Tụng Tâm không phải thật lòng muốn cầu xin cho Phương Thành Lãng. Chẳng qua, càng ít người biết chuyện này càng tốt. Đợi rời khỏi Phù Không đảo, nàng sẽ có cách xử lý hắn.
Chu Kim Việt do dự một chút, rồi hỏi ý kiến Quyền Dã và Tô Minh:
“Hai người thấy sao?”
“Ta... ta không có ý kiến.”
Dù thất vọng về Phương Thành Lãng, nhưng Tô Minh cũng không muốn hắn mất hết mặt mũi trước toàn bộ tông môn. Tốt nhất vẫn nên giải quyết nội bộ.
Dù sao có sư tôn ở đây, tiểu sư muội sẽ không chịu oan ức vô ích.
Quyền Dã thì muốn phản đối...
Dưới ánh mắt ngây thơ như một con thú nhỏ của Diệp Tụng Tâm, dù không tình nguyện, Chu Kim Việt vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Lúc này, Trương Tuấn quay lại bên Chu Kim Việt, khẽ báo cáo tình trạng của Lam Tử Du.
Thương thế của Lam Tử Du không quá nghiêm trọng nhưng cũng chẳng nhẹ, xương sườn gãy mấy đoạn, nội tạng bị chấn động, máu bầm tụ lại. May mắn là nếu được dưỡng thương đúng cách, không bao lâu sẽ hồi phục hoàn toàn.
Thấy sự việc không gây ra hậu quả nghiêm trọng, lại cân nhắc đến tính cách của Thanh Diễn chân nhân, Chu Kim Việt quyết định chấp thuận đề nghị của Diệp Tụng Tâm.
Tuy nhiên, để phòng ngừa Phương Thành Lãng tiếp tục gây thương tích, nàng thu lại kiếm của hắn, đồng thời trói chặt tay chân hắn.
Nàng cũng âm thầm tính toán, sau khi rời khỏi đây sẽ bàn bạc kỹ với sư tôn, tránh để hậu quả về sau đổ lên đầu chủ phong của họ.
Chẳng ai trong số họ ngờ được rằng, bí mật mà họ muốn che giấu từ lâu đã bại lộ.
…
Vô Tận Hải Vực.
Sắc mặt Thanh Diễn chân nhân đã không thể dùng từ "khó coi" để miêu tả nữa.
Ngay cả Tễ Nguyên tông chủ, người vừa mới dám cãi lại ông không lâu, giờ cũng chỉ mong có thể lùi xa một chút.
Năm xưa, khi ba vị Hóa Thần tu sĩ hợp lực vây công Ngũ Hành Đạo Tông, ông còn chưa lộ ra vẻ đáng sợ như lúc này.
Các tông chủ khác thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giữ vẻ đạo mạo bất động như núi, nhưng thực chất trong lòng đã sớm dậy sóng.
Bọn họ từng nghĩ Phương Thành Lãng là một nhân tài xuất sắc, không ngờ hắn mới chính là kẻ điên rồ nhất—dám giơ kiếm định sát hại sư muội đồng môn của mình!
Hắn và nàng ta có thù hận sâu sắc đến mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?
…
"Ồ, náo nhiệt quá nhỉ, ta không đến muộn đấy chứ?"
Một giọng nói tươi cười vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Dược Vô Kỵ xuất hiện đúng lúc, thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhưng thứ khiến bọn họ kinh ngạc không phải nàng ta mà là mỹ nhân đi bên cạnh.
Người nọ mặc một bộ y phục tương tự Dược Vô Kỵ, nhưng vì kích cỡ không vừa vặn, phần trước ngực để lộ một mảng da trắng nõn nà.
Tô Minh, Quyền Dã và Trương Tuấn lập tức quay đầu tránh đi, mặt đỏ bừng.
Chu Kim Việt cũng thoáng giật mình, nhưng khi nhìn kỹ, nàng nhận ra người này là nam nhân, vốn định thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhận ra có điều không ổn.
Người này trông lạ mặt, rõ ràng không có trong danh sách trăm người tham gia đại hội lần này.
"Dược đạo hữu, người này từ đâu ra?"
Dược Vô Kỵ cười hì hì, buông tay khỏi bàn tay người đàn ông, đáp:
"Chu sư tỷ, đây là người ta nhặt được trên đường."
"Nhặt được?"
Ánh mắt Chu Kim Việt càng thêm nghi ngờ.
Dược Vô Kỵ gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy! Lúc ta tìm thấy hắn, hắn đã mất hết ký ức, nên ta đặt cho hắn một cái tên—Vong Sinh."
Nói rồi, cô quay sang Ngu Chiêu, nháy mắt đầy ẩn ý, sốt ruột muốn biết nàng có tìm được Trường Sinh Quả hay không.
Nhưng Ngu Chiêu không để ý đến ám hiệu của nàng ấy, ánh mắt nàng đang dán chặt vào người thanh niên tên Vong Sinh.
Người này có một khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể quên. Nhưng nàng lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, chứng tỏ họ chưa từng gặp mặt trước đây.
Không rõ vì sao, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng Ngu Chiêu bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Vong Sinh tò mò quan sát xung quanh, ánh mắt vô tình chạm vào Ngu Chiêu
Hắn như vừa tìm lại được báu vật đánh mất, lập tức nhoẻn miệng cười, hớn hở lao về phía Ngu Chiêu miệng còn phấn khích reo lên.
“Vong Sinh! Ngươi chạy loạn gì thế, mau quay lại đây cho ta!”
Dược Vô Kỵ phản ứng nhanh như cắt, lập tức túm lấy cổ áo hắn, định kéo về.
Thế nhưng Vong Sinh như thể đột nhiên thông suốt điều gì, linh hoạt trườn ra khỏi lớp áo ngoài, để lộ tấm lưng trần, tiếp tục lao về phía Ngu Chiêu mà chẳng chút do dự.
Dược Vô Kỵ ức giận dậm mạnh chân xuống đất.
Tấm hồng lụa quất ra, quấn chặt lấy tay chân Vong Sinh, kéo hắn trở lại.
“A a a!”
Vong Sinh giãy giụa trên mặt đất như một con giun, đầu vẫn cố rướn về phía Ngu Chiêu, gương mặt tràn đầy vẻ sốt ruột.
Dược Vô Kỵ không nhịn được, giáng một cái tát vào đầu hắn, giọng đầy đe dọa: “Còn gây rối nữa, ta sẽ vứt ngươi lại đây!”
Vừa nghe vậy, Vong Sinh lập tức im bặt.
Dược Vô Kỵ lầm bầm trong miệng: “Thật không biết ngươi giả ngốc hay đúng là ngốc nữa.”
Màn náo loạn chớp nhoáng của hai người nhanh chóng lắng xuống.
Ngu Chiêu quan sát Vong Sinh thêm một lúc, nhưng chẳng tìm thấy thông tin hữu ích nào, đành tạm thời gác lại.
Phương Thành Lãng Và những người khác cũng chẳng buồn mở miệng, chỉ lặng lẽ chờ đợi thời điểm đảo nổi đóng lại.
Bọn họ vẫn chưa hay biết—thứ đang đợi mình bên ngoài, chính là cơn thịnh nộ của Thanh Diễn chân nhân.
Chương 705: Hai Người Đều Cứng Đầu Như Sắt
Bạch Ấu Vi ôm cánh tay Thẩm Mặc, im lặng.
Thẩm Mặc cúi mắt nhìn cô, hỏi tiếp: “Nói chuyện thế nào? Muốn thuyết phục hắn thay đổi ý định, ủng hộ em làm Quốc Vương à?”
Bạch Ấu Vi cúi đầu không lên tiếng.
Thẩm Mặc liếc nhìn tay cô, lại hỏi: “Không tiếp tục làm nũng nữa sao?”
Bạch Ấu Vi cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ mặt đầy uất ức: “Làm nũng có tác dụng không?”
Thẩm Mặc bật cười, đẩy xe lăn sải bước ra khỏi thang máy, nói: “Không có tác dụng.”
Bạch Ấu Vi: “……”
Vậy thì làm nũng làm quỷ gì nữa chứ!
…
Bạch Ấu Vi như đâm phải tấm sắt.
Nếu Thẩm Mặc không chịu nhượng bộ, vậy thì mọi sự chuẩn bị của cô từ trước đến giờ đều vô ích!
Buổi tối, cô tức tối quay lưng về phía anh mà ngủ, ngay cả chăn cũng cuộn hết lại, không thèm để ý đến anh.
Thẩm Mặc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, nhẹ nhàng vén tóc cô ra, hỏi: “Em thật sự muốn làm Quốc Vương đến vậy sao?”
“Anh không muốn à? Nếu anh không muốn thì để em làm đi!” Bạch Ấu Vi bực bội phản bác.
Thẩm Mặc im lặng một lúc, hôn lên vành tai cô, khẽ nói: “Làm Quốc Vương, có thể sẽ chết.”
“Hừ, làm gì dễ chết thế.” Bạch Ấu Vi hừ lạnh: “Chiến dịch có bốn cấp bậc, dù thua một trận cũng không chết ngay, chỉ cần trận sau thắng lại là được mà.”
Thẩm Mặc hỏi: “Nếu trận sau cũng thua thì sao?”
“Em sao có thể thua hai trận liên tiếp được?!” Bạch Ấu Vi dựng mày: “Em có Thỏ Con, còn có Nhà Búp Bê!”
Thẩm Mặc: “Điện giật chưa chắc trận nào cũng dùng được, Nhà Búp Bê thì không thể vào trong trò chơi.”
“Vậy em vào trước khi trò chơi bắt đầu!” Bạch Ấu Vi không phục.
“Trước khi trò chơi bắt đầu, làm sao em biết mình sẽ thua?” Thẩm Mặc tiếp tục nói: “Nếu có thể thắng, thì đâu cần vào. Chỉ có khi chắc chắn sẽ thua mới phải trốn vào Nhà Búp Bê. Với tính cách của em, em sẽ chịu nhận thua?”
Bạch Ấu Vi bị hắn chặn họng, không nói được gì, vừa tức vừa bực, lập tức vung tay tát một cái!
… Nhưng bị Thẩm Mặc chặn lại.
“Nếu anh làm Quốc Vương, có chắc chắn thắng 100% không?!” Cô nghiến răng, giãy giụa.
Thẩm Mặc giữ chặt tay cô, cúi xuống hôn từng chút một, giọng khẽ khàng:
“Không thể đảm bảo 100% thắng, nhưng… anh có thể đảm bảo, em sẽ không chết.”
Cơ thể Bạch Ấu Vi cứng đờ.
Cô hiểu ý anh…
Thần dân thua trận, nhiều nhất chỉ bị giáng xuống thường dân, cho dù có nguy hiểm, Quốc Vương cũng có quyền giáng thần dân xuống thường dân.
Nếu gặp tình huống nguy kịch, Thẩm Mặc anh… rất có thể sẽ giáng cô xuống!
“Nghe lời.” Thẩm Mặc hôn cô: “Anh biết em muốn thắng, nhưng với tư cách là thần dân ra trận, vẫn có thể thắng…”
Hốc mắt Bạch Ấu Vi dần dần đỏ lên, cô tiếp tục giãy giụa, miệng mếu máo đầy ấm ức: “Không… Em muốn làm Quốc Vương… Em muốn làm Quốc Vương…”
Thẩm Mặc ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành, rồi đặt tay cô lên cơ bụng mình.
Bạch Ấu Vi tức giận cào anh một cái, giọng nghẹn ngào: “Không đùa với anh đâu! Sờ cơ bụng cũng vô ích! Em chính là muốn làm Quốc Vương!”
Thẩm Mặc im lặng một lúc, dường như không còn cách nào, thở dài nói: “Anh sẽ suy nghĩ thêm…”
“Đừng hòng lấy cớ qua loa với em!” Bạch Ấu Vi hung hăng uy hiếp: “Dù anh không đồng ý, đến ngày khai chiến, em tuyệt đối cũng không đầu hàng!”
Một nam một nữ nằm trên giường, không nói chuyện yêu đương, mà bàn về chiến tranh và đầu hàng.
Thẩm Mặc có chút đau đầu, hỏi cô: “Tại sao nhất định phải làm Quốc Vương?”
Bạch Ấu Vi nói: “Vì em có Thỏ Con! Em có Nhà Búp Bê! Tỷ lệ thắng của em cao hơn!”
“Ngoài lý do đó thì sao?” Thẩm Mặc nghi hoặc nhìn cô: “Em biết rõ rủi ro lớn thế nào, tại sao vẫn khăng khăng muốn làm Quốc Vương? Có tâm nguyện gì mà anh không thể giúp em thực hiện sao?”
Bạch Ấu Vi nghe xong, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lẽo…
“Nguyện vọng của em, tại sao phải nhờ người khác thực hiện?”Chương 14: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (14)
Thấy Cố Kiều Kiều rời đi, Mặc Vân Đình hoảng hốt, cảm giác như sắp đánh mất thứ gì đó, nỗi hoảng loạn bất chợt dâng lên trong lòng hắn.
Hắn muốn bước chân đuổi theo, nhưng lại bị Ôn Thiến—người bị hắn phớt lờ ban nãy — ôm chặt lấy bắp chân.
"Mặc tổng..."
Bỗng nhiên, Mặc Vân Đình cảm thấy cô ta thật phiền. Trước đây, tại sao hắn lại nghĩ Ôn Thiến dịu dàng, hiểu chuyện nhỉ?
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn cơn bực bội, hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác hoang mang và khó chịu trong lòng, hỏi: "Có chuyện gì?"
Ôn Thiến không nhận ra điều gì bất thường, cô ta xấu hổ cúi mắt xuống: "Vừa rồi tôi ngã trúng hông, đau quá không đứng dậy nổi. Mặc tổng có thể đỡ tôi một chút không?"
Cô ta giả vờ yếu ớt, quên mất rằng khuôn mặt mình lúc này trắng đỏ lẫn lộn, dính đầy kem.
Mặc Vân Đình vươn tay ra, nhưng nghĩ ngợi gì đó rồi lại rụt về, lạnh nhạt nói: "Chờ chút."
Hắn quay lại bàn làm việc, ấn nút điện thoại, chẳng bao lâu sau, một trợ lý gõ cửa bước vào.
Vị trợ lý trố mắt kinh ngạc—sao cả boss lẫn thư ký Ôn đều đầy mặt kem thế này?
Mặc Vân Đình nhướng cằm ra hiệu: "Thư ký Ôn bị ngã, cậu đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra đi."
Sau này, hắn nhất định sẽ chú ý giữ khoảng cách với phụ nữ khác.
"Vâng."
"Mặc tổng..."
Ôn Thiến cảm giác có gì đó không đúng, nghiến răng thầm hận Cố Kiều Kiều.
Tất cả là tại cô! Chính cô đã khiến Mặc tổng thay đổi thái độ với mình.
Trước đây, cô ta có thể cảm nhận được Mặc Vân Đình đối với mình có chút khác biệt, huống hồ... giữa hai người còn có đêm đó...
Ôn Thiến được trợ lý dìu đi, từng bước từng bước quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Mặc Vân Đình, nhưng không hề nhận được dù chỉ một phản hồi.
Cô ta thấy lòng mình khó chịu cực kỳ, nhưng biết rằng Mặc Vân Đình hiện đang không vui. Từ trước đến nay, cô ta luôn là người hiểu chuyện, nếu bây giờ còn nói thêm gì, e rằng chỉ khiến hắn càng bực bội.
Ôn Thiến được trợ lý dìu đi, trong lòng lại không ngừng tính toán làm sao để thu hút sự chú ý của Mặc Vân Đình một lần nữa.
…
Mọi người hẹn nhau tụ tập tại một hội quán mà họ thường lui tới. Ở đây có đủ loại dịch vụ ăn uống, giải trí, hơn nữa còn đảm bảo sự riêng tư với các phòng bao riêng biệt.
Lục Trầm Dịch đến nơi thì thấy Cố Kiều Kiều đã có mặt trong phòng bao, trên bàn đặt một chai rượu, lượng rượu trong chai đã vơi đi một nửa.
Anh nhướng mày—tình hình này không đúng lắm. Chẳng phải vừa mới làm lành sao? Hay lại cãi nhau rồi?
Mang theo chút tâm tư thầm kín, Lục Trầm Dịch ngồi xuống ghế sofa gần Cố Kiều Kiều, trêu ghẹo: "Kiều Kiều muội muội, chưa ăn gì mà đã uống rượu rồi sao?"
Cố Kiều Kiều như không nghe thấy, chỉ thất thần nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, sắc mặt vô cùng cô đơn.
Thấy cô còn định rót thêm, Lục Trầm Dịch liền vươn tay lấy chai rượu đi: "Đừng uống nữa, mấy người kia vừa nhắn tin bảo sắp tới rồi."
"Ừm." Cố Kiều Kiều gượng cười, nhưng gương mặt vẫn vô hồn.
Lục Trầm Dịch cầm lấy iPad đặt trên bàn, hỏi: "Kiều Kiều, xem có món gì muốn ăn không?"
Cố Kiều Kiều lắc đầu: "Gọi gì cũng được, em sao cũng được." Giọng cô không có chút sức sống nào.
Lục Trầm Dịch liếc cô hai cái, sau đó tùy tiện chọn vài món đặc trưng của nhà hàng rồi đặt iPad xuống. Bất ngờ, anh hỏi: "Em lại cãi nhau với Vân Đình à?"
Cố Kiều Kiều cười tự giễu, không trả lời, mà hỏi ngược lại anh: "Em có phải rất đáng ghét không?"
Lục Trầm Dịch lập tức lắc đầu: "Sao lại thế được?"
Anh chưa từng thấy Cố Kiều Kiều có dáng vẻ thấp thỏm bất an như vậy. Cô tiểu thư tự tin, tao nhã ngày nào, sao sau khi kết hôn lại thay đổi đến thế?
Là cuộc hôn nhân này đã mang đến cho cô quá nhiều cảm xúc tiêu cực sao?
Nếu vậy… không cần cũng được.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra, Mặc Vân Đình, Thẩm Yến Uyên và Tưởng Tinh Vọng cùng bước vào. Lục Trầm Dịch thu lại tâm tư, trêu ghẹo: "Ba người các cậu bàn bạc giờ giấc với nhau trước đấy à?"
Thẩm Yến Uyên lạnh nhạt đáp: "Vừa khéo gặp thôi." Hắn như vô tình liếc nhìn Cố Kiều Kiều một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Tưởng Tinh Vọng nhìn thấy ly rượu trong tay Cố Kiều Kiều, khẽ siết nắm đấm rồi lại nhanh chóng thả lỏng, sau đó theo Thẩm Yến Uyên ngồi xuống cạnh Lục Trầm Dịch.
Mặc Vân Đình ngồi xuống bên cạnh Cố Kiều Kiều, nhưng cô chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ lặng lẽ uống rượu. Chất cồn khiến thần trí cô bắt đầu mơ hồ, trên mặt cũng dần hiện lên hai mảng ửng hồng, kết hợp với đôi mắt hồ ly vừa mông lung vừa u sầu của cô, làm cho cả bốn nam nhân có mặt đều không kiềm được mà bị thu hút.
"Đừng uống nữa." Mặc Vân Đình nhịn không được, giật lấy ly rượu trong tay cô, đặt mạnh xuống bàn, vang lên một tiếng trong trẻo.
Cố Kiều Kiều hơi cứng đờ, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ miễn cưỡng nhếch môi.
Mặc Vân Đình muốn nói gì đó nhưng lại thấy không tiện trước mặt nhiều người, đành nhẫn nhịn, chờ về nhà rồi nói sau. Nhưng rượu thì không thể để cô uống nữa, hắn sẽ đau lòng.
Phía Mặc Vân Đình và Cố Kiều Kiều không ai lên tiếng, phía bên kia ba người đàn ông cũng lặng lẽ liếc nhìn nhau rồi trầm mặc.
Rõ ràng lần tụ họp trước đâu có bầu không khí này.
Trong khi căn phòng vẫn đang yên lặng, cửa bị gõ vài tiếng, vài nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên, nhanh chóng sắp xếp xong bát đũa rồi rời đi, đứng chờ bên ngoài.
Tưởng Tinh Vọng bình thản mở lời: "Ăn trước đi." Sau đó anh múc một bát canh, đặt trước mặt Cố Kiều Kiều: "Kiều Kiều, uống chút canh đi."
"Cảm ơn Tưởng ca ca." Cố Kiều Kiều cầm bát lên uống hai ngụm, dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Những người khác lúc này mới bắt đầu động đũa.
Bữa cơm này cũng diễn ra trong im lặng. Cố Kiều Kiều không bận tâm đến họ, tự mình ăn uống. Dù gì lát nữa còn có một trận chiến khó khăn phải đối mặt, không ăn no thì lấy đâu ra sức mà diễn?
Mặc Vân Đình cả bữa đều cảm thấy khó chịu. Trước đây, khi hai người cùng ăn cơm, cô luôn chú ý đến hắn, gắp cho hắn những món hắn thích, bóc tôm cho hắn.
Giờ thì hai người như người xa lạ. Ở trước mặt ba huynh đệ này, thể diện hắn cũng không giữ nổi nữa. Ai nhìn vào cũng biết hắn và cô đang chiến tranh lạnh.
Nhưng lời cô nói khi nãy khiến hắn hiểu ra rằng trước đây hắn đã sai rồi. Chờ về nhà, hắn nhất định sẽ xin lỗi cô, sau đó cùng nhau sống tốt hơn.
Sau bữa ăn, Tưởng Tinh Vọng nhận được tin nhắn từ y tá, anh cười: "Kiều Kiều, bác trai đã có thể ăn uống bình thường rồi. Vừa nãy ông ấy còn hỏi y tá có thể ăn lẩu không đấy."
Cố Kiều Kiều bật cười, tinh thần phấn chấn hơn một chút: "Ba em thích ăn lẩu lắm, đợi ông ấy xuất viện, ngày nào em cũng dẫn ông ấy đi ăn."
Cô tự rót một ly rượu, nâng lên cụng với Tưởng Tinh Vọng: "Lần này thật sự cảm ơn Tưởng ca ca."
Bên cạnh, Thẩm Yến Uyên nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì hơi sững lại: "Bác Cố nhập viện sao?"
Cố Kiều Kiều gật đầu: "Nhờ có Tưởng ca ca giúp đỡ, hai ngày nữa là xuất viện rồi."
Mặc Vân Đình thấy khó chịu, sao cứ một câu Tưởng ca ca, hai câu Tưởng ca ca vậy chứ. Hắn chợt nhớ ra mục đích mời ba người này ăn bữa cơm này, thế là cũng nâng ly với Tưởng Tinh Vọng: "Lần này cậu giúp Kiều Kiều một việc lớn như vậy, cảm ơn cậu."
Tưởng Tinh Vọng không động ly rượu, dưới bàn, Lục Trầm Dịch dùng chân đá anh một cái.
Thẩm Yến Uyên chú ý đến, liếc nhìn hai người họ, cảm giác như có điều gì đó anh chưa biết.
Tưởng Tinh Vọng thản nhiên đáp: "Vừa rồi tôi đã uống rượu của Kiều Kiều rồi. Ngày mai tôi có ca phẫu thuật, phải dậy sớm."
Mặc Vân Đình không nghĩ nhiều, quay sang cụng ly với Thẩm Yến Uyên và Lục Trầm Dịch.
Nhưng khi nhìn lại Cố Kiều Kiều, cô lại tiếp tục uống rượu một mình. Mặc Vân Đình bất đắc dĩ: "Kiều Kiều, lát nữa dạ dày em sẽ khó chịu đấy."
Cố Kiều Kiều nghe xong, vành mắt lập tức đỏ hoe: "Dạ dày em khó chịu thì sao? Dù sao anh cũng đâu có quan tâm đến em."About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
►
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
- ► 07/07 - 14/07 (18)
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
▼
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
-
▼
16/03 - 23/03
(29)
- Vo Tinh Dao Chuong 212
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 001
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 002
- Thu Bong Chuong 699
- Vo Tinh Dao Chuong 213
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 003
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 004
- Thu Bong Chuong 700
- Vo Tinh Dao Chuong 214
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 005
- Thu Bong Chuong 701
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 006
- Vo Tinh Dao Chuong 215
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 007
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 008
- Thu Bong Chuong 702
- Vo Tinh Dao Chuong 216
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 009
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 010
- Thu Bong Chuong 703
- Vo Tinh Dao Chuong 217
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 011
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 012
- Thu Bong Chuong 704
- Vo Tinh Dao Chuong 218
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 013
- Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 014
- Thu Bong Chuong 705
- Vo Tinh Dao Chuong 219
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)