Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 008

By Quyt Nho - tháng 3 19, 2025
Views

Chương 8: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (8)

Tưởng Tinh Vọng nhanh chóng tiêm xong cho Cố Kiều Kiều, đôi tai anh đỏ bừng, mơ hồ nóng lên.

Sau khi giúp cô chỉnh lại quần áo, đắp kín chăn, anh thở nhẹ ra, nhìn gương mặt trong giấc ngủ vẫn luôn cau mày của Cố Kiều Kiều, trong lòng có chút khó hiểu.

Lúc chiều lúc bọn họ tạm biệt nhau vẫn còn rất ổn mà.

Thấy cô ngủ không yên giấc, Tưởng Tinh Vọng lại dán thêm một miếng hạ sốt cho cô.

Cô bị sốt cao do cảm xúc kích động quá mức, không phải cảm mạo, tiêm xong một mũi hạ sốt thì sẽ nhanh khỏi.

"Xong chưa?" Lục Trầm Dịch hỏi từ trong phòng tắm.

"Ừ." Tưởng Tinh Vọng thu dọn hộp thuốc "Cậu ra đi."

Lục Trầm Dịch cầm hai chai nước tới, đưa cho anh một chai rồi hỏi: "Sao cậu lại gọi cho Kiều Kiều?"

Anh hỏi rất tự nhiên, như thể chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Tưởng Tinh Vọng dù có đầy bụng nghi vấn nhưng vẫn trả lời trước: "Hôm nay Kiều Kiều đưa Cố bá phụ và Cố bá mẫu đến bệnh viện kiểm tra. Cố bá phụ bị phát hiện có một khối u nhỏ trong não, đã sắp xếp phẫu thuật vào chiều mai rồi."

Lục Trầm Dịch ngồi thẳng dậy, sắc mặt thay đổi liên tục.

Ba nhập viện, ngày mai còn phải phẫu thuật, buổi tối lại chứng kiến chồng mình ngoại tình... Bảo sao cô không chịu nổi cú sốc mà ngất đi.

Thấy sắc mặt anh khác lạ, Tưởng Tinh Vọng hỏi: "Sao vậy? Sao Kiều Kiều lại ở cùng cậu?"

Hơn nữa, trông cô như vừa khóc vậy.

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương quan tâm đến Cố Kiều Kiều nhiều hơn mức bình thường.

Lục Trầm Dịch lấy chiếc điện thoại vừa bị cô ném xuống đất lên, màn hình đã nứt nhưng vẫn có thể sử dụng.

Anh mở đoạn video giám sát vừa cùng Cố Kiều Kiều xem cho Tưởng Tinh Vọng xem.

Tưởng Tinh Vọng không nói gì, nhưng sắc mặt lạnh đi. Nếu có người của bệnh viện nhìn thấy anh lúc này, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Bác sỹ Tưởng lúc nào cũng ôn hòa, tao nhã, vậy mà cũng có bộ dạng thế này sao?

Nắm tay siết chặt rồi lại buông lỏng, Tưởng Tinh Vọng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ uống một ngụm nước, đè nén cơn giận trong lòng xuống.

Ngay giây phút ấy, anh đã hạ quyết tâm—nếu Mặc Vân Đình không biết quý trọng Cố Kiều Kiều, thì đừng trách anh không nể tình huynh đệ.

Người hắn ta không trân trọng, vậy để anh, anh em tốt của hắn, thay hắn ta trân trọng.

Tưởng Tinh Vọng uống thêm một ngụm nước, hạ mắt che đi tia sáng lóe lên nơi đáy mắt.

Cùng là đàn ông, Lục Trầm Dịch mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng không biết vì sao, anh lại chẳng nói gì.

Hai người mỗi người ôm một tâm sự, bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Cố Kiều Kiều nhìn cảnh tượng được 888 truyền phát theo thời gian thực, gương mặt vùi trong chăn nở một nụ cười nhẹ.

"Vân Đình ca ca... Vân Đình ca ca..."

"Tại sao..."

"Hu hu hu... Em khó chịu quá... Tim đau quá..."

Lông mày Cố Kiều Kiều nhíu chặt, có lẽ vì quá đau lòng mà nước mắt không ngừng chảy xuống, miệng vẫn không ngừng gọi tên Mặc Vân Đình.

Tưởng Tinh Vọng lập tức đứng dậy, bước nhanh đến bên giường, kéo chăn xuống một chút, ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Nhìn cô như vậy, tim anh như bị ai bóp chặt, đau đến khó chịu.

Anh khẽ vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, dịu dàng trấn an: "Không sao rồi, Kiều Kiều, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Đừng khó chịu nữa, không sao rồi, không sao rồi."

Cố Kiều Kiều như đang mê sảng, vừa cầu xin "Đừng rời xa em...", vừa đưa tay nắm lấy tay Tưởng Tinh Vọng.

Rồi còn vươn tay ôm lấy cổ anh.

"Em sợ lắm... Ở cùng em được không..."

Tưởng Tinh Vọng nhìn gương mặt đau khổ, nhắm chặt hai mắt của cô, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay cô, khẽ nói: "Được."

Anh trực tiếp nằm xuống bên cạnh cô, nắm chặt tay cô không buông.

Lục Trầm Dịch vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tưởng Tinh Vọng. Thấy Cố Kiều Kiều không còn động tĩnh gì nữa, anh không nhịn được mà lên tiếng: "Cậu... Dù thế nào thì hiện tại Cố Kiều Kiều vẫn là vợ của Mặc Vân Đình."

Tưởng Tinh Vọng cười nhạt, "Bọn họ sẽ ly hôn thôi."

Anh có thể khẳng định như vậy là bởi vì dù cho Cố Kiều Kiều có yêu Mặc Vân Đình đến đâu, cô vẫn mang trong mình sự kiêu hãnh của đại tiểu thư nhà họ Cố.

Hơn nữa, cô có chứng sạch sẽ.

Mặc Vân Đình đã trở nên bẩn thỉu.

Đàn ông không biết tự trọng cũng chẳng khác gì bắp cải thối, mà bắp cải thối thì chỉ có thể bị vứt bỏ.

Kiều Kiều chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận được, dù sao cũng yêu lâu như vậy, không thể nói quên là quên ngay được. Nhưng không sao, anh sẽ ở bên cô.

Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Trong lòng Lục Trầm Dịch càng thêm phức tạp, có phần nặng nề. Là huynh đệ bao năm nay, anh đương nhiên biết Tưởng Tinh Vọng không hề chỉ là một người ôn hòa, nhã nhặn như vẻ bề ngoài. Nếu không, anh ấy cũng chẳng thể trẻ như vậy mà đã tiếp quản cả bệnh viện nhà họ Tưởng.

Hơn nữa, anh ấy không phải tiếp quản từ tay ba mình, mà là từ Tưởng lão gia tử.

Tưởng lão gia tử có ba người con trai, còn có không ít cháu nội, cháu ngoại.

Có thể thấy được, Tưởng Tinh Vọng phía sau tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lục Trầm Dịch không nói gì thêm, câu nhắc nhở ban nãy cũng chỉ là thiện ý của một người bạn lâu năm.

Còn anh thực sự nghĩ gì, chỉ có bản thân anh biết.

Sự thương tiếc dành cho Cố Kiều Kiều hôm nay, cùng với suy nghĩ vừa thoáng qua lúc nãy, đều không phải là giả.

Nhìn hai người trên giường, Lục Trầm Dịch không rời đi mà kéo ghế sofa lại gần, nằm xuống ngay bên cạnh giường.

Chờ đến khi hai người kia thở đều hơn, Cố Kiều Kiều mở mắt ra, ánh mắt cô làm gì còn chút đau lòng nào.

Mặc Vân Đình à, anh ngủ với thư ký ở phòng bên, thì tôi cũng có hai huynh đệ của anh ngủ cùng ở phòng này, như vậy mới công bằng.

...

Sáng sớm, tại phòng 1906.

Mặc Vân Đình mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, hắn khẽ nhíu mày.

Hắn không ở nhà sao?

Cảm giác được trong lòng còn ôm một người, hắn cứ nghĩ đó là Cố Kiều Kiều. Nghĩ đến tối qua bản thân trúng thuốc, quấn lấy cô hết lần này đến lần khác, chắc chắn cô đã rất mệt.

Mang theo vài phần dịu dàng, Mặc Vân Đình cúi xuống hôn lên trán người trong lòng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn liền sững sờ.

Mùi hương này không đúng!

Trên người Cố Kiều Kiều có một hương thơm ngọt ngào dễ chịu, còn người này chỉ có mùi nước hoa bình thường!

Hắn giật mình ngồi bật dậy, rút tay ra khỏi chăn, để lộ một gương mặt quen thuộc.

Con ngươi Mặc Vân Đình co rút lại, sao lại là Ôn Thiến!

Tối qua... là cô ta?

Chỉ trong chớp mắt, cả người Mặc Vân Đình lạnh toát.

Ôn Thiến bị động tác mạnh của hắn làm tỉnh giấc, cô ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Mặc Vân Đình đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

Chớp mắt, gương mặt Ôn Thiến đã đỏ bừng, "Mặc... Mặc tổng..."

Cô ta xấu hổ đỏ mặt, kéo chăn che đi cơ thể mình.

Mặc Vân Đình sắc mặt phức tạp, nhìn quần áo rơi lộn xộn dưới đất, lại nhìn gương mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu của Ôn Thiến, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đau đầu.

Dạo gần đây, hắn cảm thấy Cố Kiều Kiều thay đổi, càng ngày càng quá đáng, còn Ôn Thiến thì dịu dàng, hiểu chuyện, công việc cũng làm rất tốt, thậm chí còn tỉ mỉ quan tâm hắn trong những chuyện nhỏ nhặt.

Thỉnh thoảng, cô ta sẽ dùng đôi mắt nai mềm mại đầy sùng bái nhìn hắn.

Hắn là đàn ông, đối mặt với sự tôn thờ dịu dàng như vậy, đương nhiên cũng cảm thấy hưởng thụ.

Nhưng ở giai đoạn này, hắn vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì với Ôn Thiến, dù sao hắn vẫn còn là người đã có vợ, hắn đã có Cố Kiều Kiều.

Chuyện tối qua, chỉ là ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên, Mặc Vân Đình nhớ lại, hình như tối qua hắn đã bảo đưa hắn về biệt thự?

Ôn Thiến có thể cảm nhận được ánh mắt Mặc Vân Đình vẫn luôn dừng trên người mình.

Thấy hắn im lặng hồi lâu, cô ta ngẩng mặt lên, nước mắt đọng trên gương mặt mềm mại, "Xin lỗi, Mặc tổng... Xin lỗi, tối qua tôi đáng lẽ nên kiên quyết đẩy anh ra... là lỗi của tôi, tôi không nên vì tham luyến vòng tay anh mà đánh mất lý trí... Xin lỗi..."

Ôn Thiến đau lòng đến tột độ, nhẹ nhàng thổ lộ tình cảm thầm kín của mình, từng giọt nước mắt rơi xuống tấm chăn.

"Tôi sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra... Anh yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này với ai khác, cũng sẽ không nói với Cố tiểu thư..."

Ban đầu, Mặc Vân Đình còn có chút thương tiếc cô ta, nhưng vừa nghe đến ba chữ "Cố tiểu thư" sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống.

Chuyện này tuyệt đối không thể để Kiều Kiều biết!

Với tính cách của cô, nếu cô biết chuyện, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên, khiến cả hai nhà không được yên!

"Tôi sẽ bù đắp cho cô, nói đi, muốn bao nhiêu tiền!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments