­
­
Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 010 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 010

By Quyt Nho - tháng 3 20, 2025
38 Views

Chương 10: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (10)

Sau bữa sáng, Lục Trầm Dịch nhất quyết đòi đi bệnh viện cùng, nói rằng khách sạn của anh cũng chẳng có việc gì, rảnh rỗi thì cũng chỉ là rảnh rỗi thôi.

Cố Kiều Kiều đành phải đồng ý.

Tưởng Tinh Vọng cũng không phản đối, sáng nay anh còn một ca phẫu thuật, có Lục Trầm Dịch ở đây, biết đâu có thể giúp được gì đó.

Buổi chiều ba Cố phải phẫu thuật, nên buổi trưa mọi người đều không có tâm trạng ăn uống, chỉ đơn giản ăn chút gì đó ở căng-tin bệnh viện rồi thấp thỏm chờ đến giờ phẫu thuật.

Trước khi vào phòng mổ, ba Cố không đồng ý để mẹ Cố đợi bên ngoài. Bà có sức khỏe yếu, mà ca phẫu thuật kéo dài tận hai, ba tiếng, bà sẽ không chịu nổi.

Cố Kiều Kiều cũng đồng tình với cha.

Thế nên mẹ Cố ở lại trong phòng bệnh chờ, bảo mẫu trong nhà cũng đến để chăm sóc bà.

Trước khi vào phòng mổ, Cố Kiều Kiều nắm lấy tay ba: “Ba, đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, ba đừng sợ nhé.”

Ba Cố bật cười: “Kiều Kiều, con đang dỗ trẻ con đấy à?”

Cố Kiều Kiều che miệng cười, sau đó nghiêm túc nhìn Tưởng Tinh Vọng: “Anh Tưởng, nhờ anh cả đấy.”

Tưởng Tinh Vọng gật đầu đầy chắc chắn: “Yên tâm đi.”

Nhìn ba Cố được đẩy vào phòng mổ, Cố Kiều Kiều dù tin tưởng y thuật của Tưởng Tinh Vọng nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Lúc này, cô lại nghĩ đến Mặc Vân Đình. Nếu Vân Đình ca ca ở đây thì tốt rồi, cô sẽ có chỗ dựa.

Cố Kiều Kiều thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhớ đến chuyện hắn phản bội mình tối qua, đến giờ còn chưa liên lạc, trong lòng cô vừa thất vọng vừa oán giận.

Ngay sau đó, cô bực bội tắt nguồn điện thoại. Không nhìn thấy, có lẽ sẽ tạm thời quên đi được.

Lục Trầm Dịch chỉ liếc mắt cũng biết cô đang nghĩ gì, tâm tư cô rất dễ đoán, tất cả đều viết rõ ràng trên mặt.

Không nhìn điện thoại nữa, Cố Kiều Kiều lại chăm chú nhìn cánh cửa phòng mổ đóng chặt. Nhìn một lúc, cơn buồn ngủ kéo đến. Đêm qua cô không nghỉ ngơi tốt, bây giờ yên tĩnh lại thì chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cô ngáp một cái, tựa vào tường định nhắm mắt dưỡng thần.

Lục Trầm Dịch nhìn cô một lúc lâu, thấy đầu cô bắt đầu gật gù, thân hình cũng lắc lư không vững, anh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, để cô ngồi xuống ghế, tiện tay để đầu cô tựa vào vai anh.

Cảm giác được Cố Kiều Kiều vô thức cọ cọ hai cái, cả người Lục Trầm Dịch cứng đờ. May mà cô tìm được tư thế thoải mái rồi không động đậy nữa.

Lục Trầm Dịch khẽ thở phào một hơi.

Đây là lần đầu tiên anh ở gần một người phụ nữ đến vậy, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại của cô phả vào lồng ngực mình, nơi đó dần nóng lên.

Cũng giống như trái tim anh lúc này, không thể khống chế được nữa.

Nhưng lý trí nhắc nhở anh—Lục Trầm Dịch, cô đã có chồng rồi, hơn nữa còn là vợ của huynh đệ tốt của mi.

Mặc Vân Đình bận rộn cả ngày đến tận chiều mới nhớ đến chiếc điện thoại riêng của mình. Cả ngày hôm nay hắn đều vùi đầu vào công việc, cũng không biết là đang trốn tránh điều gì.

Nghĩ đến Ôn Thiến, hắn bảo trợ lý gửi số tài khoản lương của cô ta, rồi chuyển thẳng hai trăm ngàn.

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của hắn liền reo lên—là Ôn Thiến.

Nhíu mày, Mặc Vân Đình vẫn bấm nghe: “Alo.”

Đầu dây bên kia ban đầu không có tiếng động, sau đó là tiếng nức nở bị kìm nén.

Mặc Vân Đình im lặng, bỗng cảm thấy bực bội, trong đầu hiện lên dáng vẻ Ôn Thiến khóc lóc yếu ớt.

Chờ một lúc, cuối cùng Ôn Thiến cũng lên tiếng, giọng cô ta có chút khàn khàn: “Mặc tổng, số tiền này tôi không thể nhận. Chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần để tâm đâu, dù anh không chuyển tiền thì tôi cũng sẽ giữ kín chuyện này. Hơn nữa, đột nhiên anh chuyển cho tôi một khoản lớn thế này, nếu tiểu thư Cố biết được, chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ.”

Ôn Thiến trực tiếp dùng chiêu lùi để tiến. Cô ta biết, một khi nhận số tiền này, điều chờ đợi cô ta sẽ là việc không bao giờ còn cơ hội gặp lại Mặc Vân Đình nữa.

Hàng mày đang cau lại của Mặc Vân Đình dần giãn ra, Ôn Thiến vẫn luôn biết suy nghĩ chu toàn như thế. Vì vậy, hắn cũng không đề cập đến chuyện điều chuyển cô ta nữa, mà ngược lại còn hỏi: “Cơ thể cô thế nào rồi?”

Đêm qua hắn mất kiểm soát, có vẻ hơi thô bạo.

Bên kia điện thoại, mặt Ôn Thiến đỏ lên, cô ta lắp bắp: “Tôi… tôi đỡ nhiều rồi.” Giọng nói mang theo vẻ thẹn thùng.

Nhận ra bản thân có vẻ quan tâm quá mức, Mặc Vân Đình chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.

Một phút sau, số tiền hai trăm ngàn vừa chuyển đi lại được hoàn về.

Điều này khiến Mặc Vân Đình có cái nhìn khác về Ôn Thiến. Có vẻ cô ta không phải loại phụ nữ vì tiền bạc.

Hắn nhớ hoàn cảnh gia đình cô ta không tốt, nhưng không ngờ lại có cốt khí như vậy.

Thầm quyết định tăng lương cho cô ta coi như bù đắp, như vậy cũng sẽ không khiến Cố Kiều Kiều nghi ngờ.

Nghĩ đến Cố Kiều Kiều, hắn có chút áy náy, nhưng điều nghĩ nhiều hơn là nhất định không thể để cô biết. Hiện tại, hợp tác giữa nhà họ Mặc và nhà họ Cố đã đi đến giai đoạn ký kết hợp đồng, nếu lúc này cô biết chuyện mà làm ầm lên, có lẽ kế hoạch hợp tác giữa hai nhà sẽ bị đình trệ.

Nghĩ vậy, hắn mở điện thoại cá nhân lên. Vừa bật máy lên, liền thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Mặc Vân Đình nhìn thời gian, ngoài hai cuộc gọi vào sáng sớm và một cuộc cách đây không lâu, còn lại đều là từ tối qua. Chắc chắn là do cô thấy hắn không về nhà nên mới gọi nhiều như vậy.

Đúng là bám người thật.

Nhưng mà thời gian gọi này…

Mặc Vân Đình nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó liền yên tâm, có lẽ hắn suy nghĩ quá nhiều. Nếu Cố Kiều Kiều biết chuyện, cô đã chạy đến công ty làm ầm lên rồi.

Lúc này, hắn nhìn thấy tin nhắn, lập tức sững sờ.

Hôm nay ba Cố phải phẫu thuật mở hộp sọ?

Sắc mặt Mặc Vân Đình trở nên phức tạp, ngay lập tức hắn nghĩ đến việc lẽ ra hôm qua hắn nên ở bên cạnh Cố Kiều Kiều.

Nhưng hắn đã làm gì chứ…

Mặc Vân Đình cảm thấy khó thở, hắn nới lỏng cà vạt, gọi tài xế chuẩn bị xe.

Trong điện thoại còn một tin nhắn khác, là Lục Trầm Dịch gửi đến, báo cho hắn biết về ca phẫu thuật của ba Cố cũng như bệnh viện.

Mặc Vân Đình không chần chừ nữa, lập tức đến bệnh viện.

Dù xét về tình hay lý, hắn đều nên đến thăm. Giờ mới đi thì đã có phần thất lễ rồi.

“Thưa ký chủ, Mặc Vân Đình còn hai phút nữa sẽ đến chiến trường… ồ không, là hiện trường.”

Cố Kiều Kiều hơi cử động đầu, chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy bản thân đang tựa vào vai Lục Trầm Dịch, cô có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức đỏ mặt xấu hổ, vội vàng bật dậy: “Xin lỗi Lục ca ca, em ngủ quên mất.”

Lời vừa dứt, vì đứng dậy quá nhanh, trước mắt cô tối sầm lại, cơ thể mất kiểm soát mà ngã xuống.

Lục Trầm Dịch vội đỡ lấy cô, nửa ôm lấy bờ vai cô, giúp cô ngồi trở lại ghế.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, mà tay của Lục Trầm Dịch vẫn chưa buông ra.

Vừa bước đến trước phòng phẫu thuật, Mặc Vân Đình liền nhìn thấy cảnh này. Cảnh tượng ấy đâm vào mắt hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Bản năng chiếm hữu của đàn ông khiến hắn cảm thấy bàn tay của Lục Trầm Dịch vô cùng chướng mắt. Hai người này không phải đang đợi ba Cố phẫu thuật sao? Sao lại ôm ấp nhau thế này?

Mặc Vân Đình kìm nén cơn giận, lập tức kéo Cố Kiều Kiều vào lòng, ý tứ sâu xa nói: “Là phụ nữ có chồng rồi thì bên ngoài nên giữ khoảng cách với đàn ông khác. Dù Trầm Dịch là huynh đệ của anh, nhưng cậu ấy vẫn là đàn ông, em có hiểu không?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments