Chương 213: Sinh mệnh nằm trong tay mình
—
Ngu Chiêu cười lạnh một tiếng.
Tô Minh nói thì nghe có vẻ hay ho, nhưng hắn có thực sự nghĩ đến chuyện mình có đủ sức cản trở hai đại yêu thú tộc tấn công không?
Nếu nàng tin lời hắn thật, e rằng còn chưa kịp ra khỏi hang động đã bị đám yêu thú kia xé xác.
Tin người của Độc Nguyệt Phong? Không bằng tin chính mình.
Ngu Chiêu lười phản bác, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa đám yêu thú, cuối cùng dừng lại ở dòng sông ngầm phía dưới.
Mọi lối ra bốn phương tám hướng đều bị chặn kín.
Chỉ còn một con đường duy nhất.
Nàng không do dự nữa mà lập tức quyết định.
Tay phải nàng kết ấn, thần hồn bộc phát, Phù Sinh Kính mở đường phía trước, mạnh mẽ tạo ra một khe hẹp giữa bầy yêu thú.
Ngay sau đó, nàng dùng lực đạp mạnh xuống, cả người như mũi tên rời cung lao thẳng xuống dòng sông ngầm.
"Tùm!"
Bọt nước tung lên, mặt sông gợn sóng lăn tăn rồi nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh lặng.
Ngu Chiêu rời đi quá bất ngờ, không để cho Phương Thành Lãng và Tô Minh chút thời gian suy nghĩ nào.
Tô Minh vốn còn đang chờ Ngu Chiêu trả lời, thấy vậy liền đờ người ra.
"Cẩn thận!"
Phương Thành Lãng đã sớm nhận ra tình cảm của Ngu Chiêu dành cho bọn họ đã không còn như trước, nên cũng chuẩn bị tâm lý sẵn.
Thấy một con Dực Vương Biên Bức lao thẳng đến đầu Tô Minh, hắn hét lớn một tiếng, vung kiếm chém xuống, nhưng cánh tay lại bị một con Bạch Ngọc Phi Yến cào mạnh, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.
"Đại sư huynh!" Tô Minh hai mắt đỏ hoe, hối hận ngập tràn như sóng lớn nhấn chìm hắn: "Đệ liều mạng với chúng nó!"
"Đừng ngu ngốc, chúng ta cũng nhảy xuống!"
Phương Thành Lãng ngăn cản hành động liều lĩnh của Tô Minh, kéo hắn chạy về phía bờ sông.
Ngu Chiêu đã làm mẫu một lần, nếu ngay cả việc bắt chước cũng không làm được, bọn họ còn mặt mũi nào sống trên đời?
Sau khi chịu thêm mấy vết thương mới, cuối cùng hai người cũng đến được mép sông ngầm.
Lúc này, Dực Vương Biên Bức và Bạch Ngọc Phi Yến dường như cũng nhận ra ý định của bọn họ, điên cuồng lao đến tấn công.
"Một, hai, ba, nhảy!"
Một kiếm kinh thiên chấn động cả hang động.
Vô số Dực Vương Biên Bức và Bạch Ngọc Phi Yến thét lên kinh hoàng, vội vã lùi lại.
Phương Thành Lãng và Tô Minh chớp thời cơ, đồng loạt nhảy xuống dòng sông ngầm.
Trên bầu trời, bầy Dực Vương Biên Bức và Bạch Ngọc Phi Yến vẫn không ngừng vỗ cánh, lượn lờ trên mặt sông, chẳng chịu rời đi.
Ở một nơi khác, Ngu Chiêu đang trôi theo dòng nước đến vùng đất chưa biết.
Rời khỏi phạm vi hang động, nàng vốn định thoát ra khỏi sông ngầm, nhưng lại phát hiện trong nước có một lực lượng vô hình trói buộc nàng, khiến nàng không thể điều động linh lực.
Nàng dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
Dù sao nàng vẫn còn ở trên Phù Không Đảo, cũng không đến mức bị cuốn ra tận Vô Tận Hải Vực.
Ngu Chiêu nhắm mắt lại, hai tay khoanh trước bụng, tựa như một chiếc lá trôi theo dòng nước, nhẹ nhàng chìm nổi, mang theo một sự yên bình kỳ lạ.
Thần thái bình thản của nàng khiến đám trưởng lão cùng Tễ Nguyên Tông chủ trợn mắt nhìn nhau.
"Ngu Chiêu không phải ngủ quên rồi chứ?"
"Nói bậy, nàng còn trẻ thế, sao có thể ngủ được, lại đâu giống đám lão già chúng ta."
"Không nóng nảy, rất tốt."
"Có điều lúc nãy thực sự quá nguy hiểm, nhiều Dực Vương Biên Bức như vậy, chậm một chút thôi là người đã mang đầy thương tích rồi. Chỉ tiếc là..."
Tiếc cái gì, Bách Luyện chưởng môn không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý.
Ngu Chiêu ở trong hang động thu thập tổ yến suốt mười ngày vẫn bình yên vô sự, vậy mà Phương Thành Lãng và Tô Minh vừa đến đã làm kinh động cả bầy Dực Vương Biên Bức và Bạch Ngọc Phi Yến. Sự khác biệt này rõ ràng đến mức không cần phải nói thêm.
Phương Thành Lãng tính cách trầm ổn, có trách nhiệm, vẫn giữ được phong thái của một đại sư huynh. Nhưng đệ tử tên Tô Minh kia thì lại nóng nảy, hành sự bốc đồng, hoàn toàn không có kế hoạch, so với Ngu Chiêu thì thua kém đủ đường.
Đến giờ, bọn họ vẫn không thể hiểu nổi tiêu chuẩn thu đồ đệ của Thanh Diễn chân nhân.
Thanh Diễn chân nhân cao ngạo, nhận ra ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhưng chẳng buồn giải thích, trong lòng ông cũng dâng lên một cơn giận âm ỉ.
Ông một lòng hướng đạo, chưa bao giờ bận tâm đến những chuyện vụn vặt, việc tìm hiểu môn hạ đệ tử phần lớn chỉ dựa vào quan sát bề ngoài và lời thuật lại của Phương Thành Lãng.
Trong số các đệ tử, người hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Phương Thành Lãng, Ngu Chiêu và Diệp Tụng Tâm.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến những chuyện gần đây, có lẽ ông cũng không dám tin đồ đệ của mình lại đầy rẫy những thói xấu như vậy.
Phương Thành Lãng, đại đệ tử mà ông kỳ vọng nhất, rốt cuộc cũng khiến ông thất vọng.
…
Ngu Chiêu không biết mình đã trôi trong nước bao lâu, đột nhiên cảm nhận được một luồng hút mạnh mẽ.
Nàng mở mắt, nhìn thấy phía trước có một xoáy nước khổng lồ.
Đó có thể là lối ra sao?
Ánh mắt nàng chợt lóe sáng, quyết định án binh bất động, mặc cho cơ thể bị dòng xoáy cuốn vào.
Cảm giác mất trọng lực dữ dội ập đến.
Cơ thể Ngu Chiêu bỗng trở nên nhẹ bẫng, sức mạnh vô hình trói buộc nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Nàng lập tức vận chuyển linh lực, búng người nhảy khỏi mặt nước.
Trước mắt là một bức tranh đầy tử khí: bầu trời xám xịt, mặt đất chết chóc, bên bờ sông là một tấm bia đá cổ xưa.
Ngu Chiêu nhíu mày.
Nơi này đối lập hoàn toàn với Phù Không Đảo, một nơi linh khí dồi dào. Nó tựa như cực còn lại của thế giới.
Nàng bước lên bờ, quan sát xung quanh trong chốc lát rồi tiến về phía tấm bia đá.
Đi được nửa đường, nàng đột ngột dừng bước.
Không biết vì sao, khi đến gần tấm bia, trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi bi thương vô tận, thôi thúc nàng quay đầu bỏ chạy.
Ngu Chiêu đứng yên, hít sâu, ổn định tâm trạng, rồi một lần nữa tiến lên.
Tấm bia đá cao khoảng một trượng, đầy rẫy những vết nứt, trên đó chỉ khắc một chữ duy nhất— "Mệnh".
"Mệnh?"
Ngu Chiêu lẩm bẩm.
Ý thức nàng như bị thứ gì đó dẫn dắt, bàn tay phải vô thức vươn ra, đặt lên tấm bia đá.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên trong thức hải nàng:
"Hà vi mệnh?" (Thế nào là mệnh?)
Thế nào là mệnh?
Mệnh là thiên mệnh, cũng là định số.
Không phải sức người có thể thay đổi.
Ở kiếp trước, Ngu Chiêu sẽ đưa ra câu trả lời như vậy.
Nhưng ở kiếp này, nàng đã có đáp án mới.
"Sinh mệnh nằm trong tay mình, đó mới là mệnh."
Ngu Chiêu đáp, đôi mắt sáng như sao, kiên định vô cùng.
Sau đó.
Thức hải nàng lại chìm vào tĩnh lặng.
Khi nàng nghĩ rằng giọng nói kia sẽ không vang lên nữa, một câu hỏi mới lại xuất hiện.
"Minh tri bất khả vi nhi vi chi, hà giải?" (Biết rõ không thể mà vẫn làm, giải thích thế nào?)
Ngu Chiêu chỉ suy nghĩ thoáng qua rồi trả lời ngay:
"Câu hỏi này có vấn đề. Nếu đó là một chuyện vô nghĩa, liều lĩnh mạo hiểm chính là ngu xuẩn. Nhưng nếu là một chuyện quan trọng hơn cả sinh mạng, dốc hết sức lực để tranh đoạt chính là dũng cảm. Sáng tỏ đạo lý, dù chết cũng không hối tiếc, ngoài ra chẳng có gì khác."
Lần này, sau khi nàng trả lời, xung quanh càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Một lúc lâu sau.
"Vấn đề cuối cùng. Bình phàm vô danh nhưng trường thọ bình an, hay công lao thiên cổ nhưng hương tiêu ngọc vẫn, ngươi sẽ chọn cái nào?"
(Sống yên bình trong vô danh hưởng thọ tới cuối đời, hay chấp nhận hy sinh để ghi danh thiên cổ)
"Ta chọn vế sau." Ngu Chiêu đáp không chút do dự.
"Vì sao?"
"Có lẽ vì ta không muốn sống một đời mờ nhạt, chết đi cũng không ai nhớ đến."
Ngu Chiêu khẽ cười, vẻ mặt thản nhiên.
Kiếp trước, nàng chỉ là một khối ngọc thạch vô tri, được Thủy Thanh Nguyệt dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội hóa thân thành người.
Nàng đã từng phụ lòng Thủy Thanh Nguyệt một lần, không muốn phụ thêm lần thứ hai.
"Ta đã tiếp nhận ý chí của ngươi. Ngươi sẽ đạt được điều mình mong muốn."
Ngu Chiêu còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì ngay khoảnh khắc ấy, trước mắt nàng tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
0 comments