Vo Tinh Dao Chuong 212

By Quyt Nho - tháng 3 16, 2025
Views

Chương 212: Tổ Yến Bạch Ngọc

"Nhiều Tổ Yến Bạch Ngọc như vậy, vận may của Ngu Chiêu đúng là không ai sánh kịp!"

"Đến cả sào huyệt của Bạch Ngọc Phi Yến mà nàng cũng tìm ra được, vậy còn nơi nào mà nàng không thể đến chứ?"

"Tễ Nguyên Tông chủ, Ngu Chiêu tìm thấy một chỗ tốt như vậy, sao trông huynh lại không vui thế?"

Tễ Nguyên Tông chủ khẽ giật khóe miệng, im lặng không nói gì.

Ông đương nhiên không vui rồi.

Ban đầu, Ngu Chiêu phát hiện ra sào huyệt của Bạch Ngọc Phi Yến, có nghĩa là từ nay về sau nơi này có thể trở thành cứ điểm bí mật độc quyền của Ngũ Hành Đạo Tông.

Nhưng bây giờ thì sao? Mọi hành động của Ngu Chiêu đều đang diễn ra ngay dưới mí mắt của các chưởng môn, sào huyệt Bạch Ngọc Phi Yến cũng đã trở thành bí mật mà ai ai cũng biết, có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Tất cả là tại Thanh Diễn! Nếu không phải lão ta cố tình đặt Thuỷ Kính Thuật lên người Ngu Chiêu, thì bây giờ đâu đến nỗi lợi lộc chẳng thu được gì, mà còn bị Ngu Chiêu tát thẳng vào mặt, lại còn làm tổn hại đến lợi ích của cả tông môn.

Tễ Nguyên Tông chủ càng nghĩ càng giận, quay sang trừng mắt lườm Thanh Diễn chân nhân một cái.

Tên phá của! Để xem về tông môn ta có tố cáo ngươi hay không!

"Hahaha, mọi người mau nhìn đi, Ngu Chiêu đáng yêu quá!"

Phi Diệp cốc chủ cười sảng khoái, trong tiếng cười còn có đôi phần cưng chiều.

Mọi người lập tức nhìn về phía Thuỷ Kính, chỉ thấy Ngu Chiêu đang khom người, lén lút bám vào vách đá, tay cầm theo một cái xẻng nhỏ, cẩn thận cạo lấy những tổ yến đã khô.

Có lẽ vì lo lắng âm thanh quá lớn sẽ kinh động đến Bạch Ngọc Phi Yến trong tổ, mỗi một động tác của nàng đều vô cùng cẩn trọng, thỉnh thoảng còn đảo mắt nhìn xung quanh.

Cả đám bật cười không ngớt.

Nửa năm qua, bọn họ đã quen nhìn thấy dáng vẻ dứt khoát mạnh mẽ của Ngu Chiêu, lần đầu tiên thấy nàng dè dặt cẩn thận thế này, sự đối lập rõ rệt ấy lại càng làm mọi người cảm thấy thú vị.

Ngay cả ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Diễn chân nhân cũng có chút dao động.

Ngu Chiêu hoàn toàn không biết hành động lén lút đào yến của mình đã bị Tễ Nguyên Tông chủ và những người khác nhìn thấy hết, vẫn đang thầm mừng rỡ vì không ai phát hiện ra dáng vẻ vụng về của mình.

Nàng khắc ghi đạo lý "không thể tận diệt", chỉ lấy tổ yến khô không có chủ, tuyệt đối không động đến tổ yến mới còn ẩm ướt.

Dưới sự che giấu của huyễn thuật, quá trình thu hoạch của Ngu Chiêu diễn ra khá thuận lợi, chỉ trong một ngày đã lấy được gần trăm tổ yến.

Sang ngày hôm sau, nàng gặp một chút rắc rối. Đám Bạch Ngọc Phi Yến chịu trách nhiệm ra ngoài kiếm ăn đã quay về.

Từng đàn Bạch Ngọc Phi Yến che kín bầu trời, từ lối thông trên vách đá bay vào tổ, chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả bức vách rộng lớn.

Ngu Chiêu chỉ có thể co mình vào góc, chờ chúng lại rời đi kiếm ăn.

May mà nàng không cần đợi quá lâu, sáng sớm ngày thứ ba, Bạch Ngọc Phi Yến lại vỗ cánh rời tổ theo bầy đàn.

Ngu Chiêu lập tức lấy dụng cụ ra, tận dụng từng giây từng phút để thu hoạch tổ yến.

Qua vài lần như thế, nàng cũng nắm rõ được quy luật kiếm ăn của Bạch Ngọc Phi Yến, mỗi lần đều có thể kịp thời rút lui trước khi chúng trở về.

Đến ngày thứ mười, chuyện bất ngờ xảy ra.

"Đại sư huynh, đệ đã nói rồi mà, dưới này nhất định có bảo vật!"

Giọng nói vang dội của nam nhân làm Ngu Chiêu- đang mải mê đào tổ yến, giật mình tỉnh táo.

Nàng khẽ cau mày, quét thần thức qua, ánh mắt liền lộ ra vẻ chán ghét.

Chỉ trong chốc lát.

Tô Minh và Phương Thành Lãng một trước một sau bước qua khúc quanh, xuất hiện trước mặt nàng.

Do Ngu Chiêu đã bày sẵn huyễn trận bên ngoài, cộng thêm việc tầm mắt bị những tổ yến Bạch Ngọc thu hút, nên cả hai đều không phát hiện ra nàng đang bám ngay trên vách đá phía trước.

Bọn họ hào hứng quan sát từng tổ yến chi chít trên vách.

Ánh mắt Tô Minh tinh tường, nhanh chóng phát hiện ra dấu vết bị đào bới trên vách đá.

Hơn nữa, vết tích còn rất mới, rõ ràng không phải từ lâu mà có.

"Đại sư huynh, có người đã đến trước chúng ta rồi, phải hành động nhanh lên, không thể để người khác chiếm mất lợi!" Tô Minh vội vàng thúc giục.

Phương Thành Lãng gật đầu, nghiêm túc dặn dò: "Được, vậy chúng ta tách ra hành động, đệ cẩn thận một chút, đừng làm kinh động đến lũ Phi Yến này."

"Biết rồi."

Tô Minh đáp qua loa một câu, ánh mắt gần như dính chặt vào tổ yến Bạch Ngọc.

Phương Thành Lãng cũng không nghĩ nhiều, đi sang phía bên kia bắt đầu đào tổ yến trên vách đá. Động tác của hắn nặng hơn một chút so với Ngu Chiêu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Còn Tô Minh thì ngay lập tức quẳng lời dặn dò của Phương Thành Lãng ra sau đầu, cứ thấy tổ yến là nhào tới.

Ban đầu, hắn thử dùng tay bẻ ra, nhưng không được, đành phải lấy dụng cụ ra đào. Có lẽ vì quá phấn khích, động tác của hắn hơi vụng về, nhất thời không thể lấy tổ yến xuống ngay được.

Hắn bắt đầu sốt ruột, lực tay tăng lên, khiến dụng cụ cắm sâu vào vách đá, phát ra tiếng "keng" giòn tan của kim loại va vào đá.

"Đồ ngu!"

Ngu Chiêu tê cả da đầu, chửi thầm một câu, chẳng buồn che giấu nữa, lập tức nhảy khỏi vách đá, lao nhanh ra ngoài hang động.

Bóng dáng nàng lướt qua như tia chớp, khiến Tô Minh và Phương Thành Lãng giật mình kinh hãi.

"Có người!"

Tô Minh trợn tròn mắt, thậm chí còn quên nhặt tổ yến Bạch Ngọc vừa rơi xuống đất.

Nhưng Phương Thành Lãng thì vừa nhìn bóng lưng đã nhận ra ngay đó là Ngu Chiêu.

Hắn còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm đang dần áp sát.

Ngay lập tức, hắn hiểu vì sao Ngu Chiêu lại bỏ chạy.

Không chút do dự, hắn vội nắm lấy cổ tay Tô Minh định kéo đi, nhưng vừa lúc đó, Ngu Chiêu—người đã chạy xa—bỗng dưng quay lại!

Hắn sững người tại chỗ.

Sắc mặt Ngu Chiêu cực kỳ khó coi.

Quả nhiên, trong hang động này không chỉ có mỗi Bạch Ngọc Phi Yến!

Khi đào tổ yến, nàng đã quan sát kỹ môi trường xung quanh và phát hiện một số vết cào sắc nhọn trên vách đá.

Những vết cào này không giống với móng vuốt của Bạch Ngọc Phi Yến, rõ ràng là thuộc về một loài chim thú khác, hung dữ và nguy hiểm hơn nhiều.

Bây giờ thì đã có đáp án.

Những dấu vết đó là của Dực Vương Biên Bức*!

* Con rơi nha

Dực Vương Biên Bức—yêu thú cấp ba, tốc độ cực nhanh, toàn thân chứa kịch độc, quan trọng nhất là chúng còn sống theo bầy đàn!

Phạch phạch—

Từng con Dực Vương Biên Bức khổng lồ từ cửa hang ào vào như thác lũ, chắn hết lối ra. Đôi mắt lạnh lẽo của chúng lóe lên ánh đỏ u ám.

Ngu Chiêu, Phương Thành Lãng, Tô Minh đứng sát vào nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm trọng.

Lúc này có trách móc Tô Minh cũng vô ích, điều quan trọng nhất là tìm cách thoát khỏi đây.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Ngu Chiêu, một giây sau, tiếng rít chói tai vang lên!

Dực Vương Biên Bức và Bạch Ngọc Phi Yến cùng lúc lao xuống, nhắm thẳng vào ba người.

Ngu Chiêu lập tức kích hoạt Hộ Tâm Kính, đồng thời xoay Phù Sinh Kính, để mặt gương đen chiếu thẳng vào đám yêu thú lao đến.

Bất kỳ con nào bị gương chiếu vào, không quá ba nhịp thở sau sẽ lập tức phản bội đồng bọn, điên cuồng tấn công lại phe mình.

Nàng chỉ cần xử lý những con lọt qua kẽ hở.

Phương Thành Lãng thì ra tay càng dứt khoát. Hắn vung phi kiếm, kiếm khí tung hoành, điên cuồng chém giết Bạch Ngọc Phi Yến và Dực Vương Biên Bức.

So với Ngu Chiêu và Phương Thành Lãng, rõ ràng Tô Minh vất vả hơn nhiều.

Pháp thuật của hắn tuy có thể gây sát thương lớn lên yêu thú, nhưng đổi lại, mức tiêu hao linh lực cũng khủng khiếp không kém. Sau vài lượt tấn công, hắn đã bắt đầu thở hồng hộc, mặt trắng bệch.

Hắn cũng biết mình đã gây ra đại họa, sắc mặt đầy vẻ chán chường: "Đại sư huynh, Ngu Chiêu, họa này do ta gây ra, hai người đi trước đi, ta sẽ cản hậu!"

"Ta tuyệt đối không bỏ lại sư đệ của mình!" Phương Thành Lãng nghiêm nghị đáp.

Tô Minh cảm động khôn xiết, lại quay sang nhìn Ngu Chiêu, trong mắt vô thức lóe lên một tia chờ mong.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments