CHƯƠNG 216: Đến đánh bần tăng này, đồ đần!
Người dịch: Danh Vu
—
Ngu Chiêu đột nhiên biến mất rồi đột ngột xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đồn đoán đến việc nàng sẽ tiếp tục biến mất.
Thanh Diễn chân nhân trầm mặc nhìn chăm chú Ngu Chiêu đang cẩn trọng đào tổ yến qua Thủy kính. Ông nhìn không có chút cảm xúc dao động nào, đôi mắt thanh thúy tựa hồ có sóng ngầm lưu động.
......
"Tiểu sư muội!"
"Nhị sư huynh!"
Bất Ngôn nhìn sư huynh muội bọn họ đoàn viên, tay cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ tựa như một vở kịch. Cùi chỏ hắn khẽ huých vào người Bất Ưu, ranh mãnh nói: "Sư huynh, huynh xem dáng vẻ của hai người bọn họ kìa, có phải rất giống tình tiết uyên ương số khổ bị chia cắt trong thoại bản không."
Bất Ưu nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không có lại mở miệng trách cứ hắn nói nhiều.
Trên suốt dọc đường vừa rồi, hắn đã lo lắng quá nhiều thứ. Từ việc phòng bị đám trùng thú đánh lén rồi ứng phó cả sự lấy lòng vô duyên vô cớ của Diệp Tụng Tâm. Có thể nói, thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi.
Cũng may có Bất Ngôn ở một bên thay hắn chia sẻ áp lực.
Chỉ cần Diệp Tụng Tâm ân cần một chút là có Bất Ngôn mở miệng đầy lùi ngay. Bớt đi phiền não cho hắn.
Bây giờ sư huynh Diệp Tụng Tâm đã đoàn tụ với nàng rồi, coi như kiếp nạn đã được giải. Miễn cưỡng đi qua.
"Nhị sư huynh, nhờ có hai vị sư huynh Bất Ưu và Bất Ngôn hộ tống muội theo cùng dọc đường, huynh muội ta mới có thể bình an cùng huynh gặp nhau được."
Diệp Tụng Tâm lau một chút nước mắt ở khóe mắt nước, dẫn Lam Tử Du đi đến trước mặt Bất Ưu cùng Bất Ngôn.
Lam Tử Du trước mặt hai vị đệ tử tông môn lộ ra mười phần hữu lễ: "Đa tạ hai vị sư hữu đã chiếu cố tiểu sư muội, Tử Du cảm kích vạn phần."
Bất Ưu không có kể công, chỉ nói duyên phận cho phép.
Lúc đầu hắn chỉ muốn khách khí vài câu rồi sẽ cùng Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm mỗi bên sẽ đi một ngả. Không nghĩ tới, Lam Tử Du lại đột nhiên ra lời đề nghị tiếp tục làm bạn đồng hành. Hắn cảm thấy khó hiểu.
Bất Ngôn thấy thế, lập tức đứng dậy.
"Sư huynh muội hai người đã đoàn tụ, cho nên chúng ta không tiện quấy rầy thêm nữa, vẫn là xin từ biệt tại đây đi."
Nói đùa, sư huynh nhà hắn vì Diệp Tụng Tâm mà đã bỏ lỡ không ít cơ duyên. Há lại có thể đem thời gian ngắn ngủi cuối cùng lãng phí nốt trên người bọn họ.
Lam Tử Du cùng Diệp Tụng Tâm nếu như có mắt nhìn, hẳn đã không đưa ra thỉnh cầu này.
Mà Lam Tử Du nghe được Bất Ngôn trực tiếp cự tuyệt, mặt mũi liền hơi biến sắc, độ cong nơi khóe môi vừa kéo lên rồi thu lại. Vẻ kiêu ngạo mới cực lực ngụy trang cũng sắp không giữ nổi.
"Đã để cho nhà sư Bất Ngôn chướng mắt chúng ta rồi. Nếu hai vị đã không muốn vậy sớm tách ra cho vừa lòng đôi bên."Lam Tử Du âm thanh lạnh lùng nói: "Tiểu sư muội, chúng ta đi!"
"Nhị sư huynh, Bất Ngôn sư huynh không phải là có ý tứ này."
Diệp Tụng Tâm khẽ cắn môi dưới, bày ra vẻ hiểu lòng người, trong lòng lại thống khoái vô cùng.
Bất Ngôn với Bất Ưu nhìn thì có vẻ là người từ bi cứu người, thực chất bên trong lại chứa một ý chí sắt đá. Bất kể nàng đã cẩn thận nịnh nọt ra sao cũng sẽ không vì thế mà lay chuyển.
Nếu như không phải là không có nhân tuyển tốt hơn, tính mạng lúc nào cũng bị đe dọa thì nàng đã không cần phí sức vây quanh hai người này rồi.
Bây giờ có Lam Tử Du ở phía trước xông pha chiến đấu, cũng coi như là thay nàng xả được cơn giận.
Bất Ngôn thuần thục sờ về phía ống tay áo.
Sau đó, hắn móc ra mõ, nhẹ nhàng gõ một cái.
"Koong ——"
Tiếng mõ thanh thúy át đi nộ khí của hắn.
Hắn bày ra tư thái bình thản, trong lòng mặc niệm kinh phật.
"Tiểu sư muội, muội đừng tưởng rằng người khác sẽ thiện lương như muội. Có không ít người trông có vẻ chính nhân quân tử, kỳ thật bên trong thối nát lắm đấy."
Lam Tử Du cười lạnh.
Từ khi cùng Ngu Chiêu tách ra ngày hôm đó, trong lòng của hắn tựa như là đốt một mồi lửa.
Lửa càng đốt càng lớn, tính tình của hắn cũng càng ngày càng hỏng bét.
Hắn kỳ thật biết Bất Ngôn không hề có ý tứ xem thường hắn. Nhưng hắn chính là muốn bẻ cong lời nói của Bất Ngôn, nhớ đó mà có chỗ giúp hắn phát tiết nỗi tức giận ra ngoài.
Ai bảo vận khí của Bất Ngôn không tốt, vừa vặn đắc tội hắn.
Bất Ưu nhíu lông mày, lo âu nhìn về phía sư đệ mình.
Lời nói của Lam Tử Du quá khó nghe, bế khẩu thiền sợ là không cản được sư đệ của hắn.
"Nhị sư huynh......"
Diệp Tụng Tâm kinh hãi nhìn về phía Lam Tử Du, muốn nói lại thôi.
Lam Tử Du có tính tự cao rất nặng. Ở bên ngoài luôn che giấu rất tốt, rất ít thời điểm lộ ra vẻ thất thố. Chi khi đối mặt với người thân cận mới lộ ra vẻ mặt âm u.
Vì sao lại đột nhiên mất khống chế lúc này?
"Koong!"
Thần sắc Bất Ngôn có chút vặn vẹo, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Đầu óc là một thứ rất quan trọng.
Y có.
Đối phương lại không có.
Y không nên so đo với loại người này.
"Nhà sư Bất Ngôn, vì sao chỉ gõ mõ mà không cãi lại, có phải là cũng cảm thấy hổ thẹn với Phật Tổ rồi?"
Bất Ngôn không rên một tiếng, càng lộ rõ vẻ tự độc thoại của Lam Tử Du.
Tâm tình Lam Tử Du càng khoái chí, ngôn ngữ cũng càng cay nghiệt phát ra.
"A Di Đà Phật."
Bất Ưu quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Tiếng mõ thứ ba của Bất Ngôn rơi xuống.
Bất Ngôn giống như là được giải khai phong ấn, khí thế lập tức trở nên dữ tợn.
Y kéo rộng tay áo lên, cầm trong tay mõ chùy chỉ vào lam Tử Du cái mũi chính là một chầu thóa mạ.
"Thẹn thẹn thẹn! Bần tăng thẹn cái đầu quỷ nhà ngươi ấy! Thứ bần tăng cầm tay không phải mõ mà ngươi mới là cái mõ. Trời sinh thiếu hơi bị nện vào! Khó trách sao Ngu Chiêu phải rời khỏi Độc Nguyệt Phong lại càng ngày càng tốt, chính là có lũ người ngu xuẩn này làm cho mệt mỏi! Vật họp theo loài, người chơi theo bầy, dạng đầu óc này của người chỉ xứng chơi với Diệp Tụng Tâm thôi!
Bởi vì khoảng cách quá gần, không nói mõ chùy đều nhanh đâm chọt lam Tử Du trên mặt đi.
Lam Tử Du bị lời nói bộc phát bất ngờ của Bất Ngôn làm giật mình cả kinh tại chỗ. Một lát sau mới phản ứng kịp, gương mặt hắn sưng huyết lên, cả người giống như cuồng sư nổi giận.
"Con lừa trọc đáng chết, ta muốn giết ngươi!"
"Đến đi! Ngươi chỉ cần dám đến, bần tăng liền dám siêu độ ngươi! Vừa vặn vì Tu Chân giới loại trừ một kẻ tai họa!"
Bất Ngôn ngoài miệng kêu gào đến kịch liệt, kì thực đã trốn ở sau lưng sư huynh nhà mình.
Luận về thực lực, y tạm thời không đánh lại được Lam Tử Du.
Nhưng y có sư huynh.
Lam Tử Du không có.
Cho nên bốn bỏ thành năm, y sẽ thắng!
Hắc hắc!
"Đến đánh bần tăng nha, đồ đần!"
"A a a!"
Lam Tử Du sắp bị chọc giận phát điên lên, hắn móc ra pháp khí của mình liền muốn xông lên cùng Bất Ngôn làm một trận sống còn thì bị Diệp Tụng Tâm gắt gao ôm lấy.
"Nhị sư huynh, không thể, không thể được!"
Diệp Tụng Tâm cũng rất tức giận.
Bất Ngôn mắng Lam Tử Du thì cũng thôi đi, làm sao lại kéo nàng ta theo.
Nhưng lý trí nói cho nàng ta rằng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lam Tử Du nếu thật đánh nhau cùng với Bất Ngôn. Vô luận ai thua ai thắng, nàng ta đều không thoát khỏi liên quan.
Hơn nữa còn có trùng vương nhìn chằm chằm nàng ta, nếu Lam Tử Du mà bị thụ thương, liền không ai có thể bảo vệ nàng.
Vô luận như thế nào, trận chiến này cũng không thể xảy ra.
Bất Ưu cũng không muốn để cho tình thế chuyển biến xấu, thế là liên tiếp hạ mấy cái Thanh Tâm chú lên người Lam Tử Du, giúp hắn tỉnh táo lại.
"Bất Ngôn, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi đã nói, chờ rời khỏi đây rồi, ta sẽ sẽ mới sư tôn ra mặt, hướng chủ trì mấy người đòi lại công đạo!"
Lam Tử Du mất hết thể diện, dắt lấy Diệp Tụng Tâm rời đi, không quên buông lời cảnh cáo.
Bất Ngôn nửa điểm cũng không chột dạ.
"Sư huynh, huynh cần phải giúp đệ làm chứng, là hắn mắng đệ trước, đệ là hợp lý phản kích!"
Y là tăng nhân.
Cũng không phải thánh nhân.
Nếu có là thánh nhân, cũng không để bị mắng lại không phản kích.
Bất Ưu khẽ vuốt cằm: "Huynh tự sẽ cùng chủ trì nói rõ."
"Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh chậm một chút, huynh nắm đau muội!"
Diệp Tụng Tâm bị Lam Tử Du túm một đường, cuối cùng là nhịn không được, hất tay hắn ra.
Vuốt ve chỗ bị sưng đỏ, Diệp Tụng Tâm hoen đỏ cả vành mắt, người nhìn vào muốn thương.
"Tiểu sư muội, thật xin lỗi."
Lam Tử Du ảo não nắm chặt quyền.
Hắn vô ý tổn thương tiểu sư muội, hắn chỉ là quá tức giận, thật là sơ sót.
"Muội không sao."Diệp Tụng Tâm ra vẻ cứng cỏi lắc đầu: "Nhị sư huynh, huynh có phải hay không......"
Nàng đang muốn nói bóng nói gió nghe ngóng trước đó Lam Tử Du đã gặp cái gì, dẫn đến không kiềm chế được bản tính thì bỗng nhiên âm thanh vù vù quen thuộc lại lần nữa vang lên.
Thần sắc nàng giật mình.
Không tốt!
Con trùng vương kia lại đuổi tới!

0 comments