CHƯƠNG 218: Diệp Tụng Tâm hôm nay phải chết!
Người dịch: Danh Vu
—
Diệp Tụng Tâm bỗng nhiên mở miệng.
Cả đám người vô ý thức nhìn về phía nàng.
Chẳng biết từ lúc nào Diệp Tụng Tâm đã nước mắt tuôn rơi.
"Ngu sư tỷ, kỳ thật muội vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với tỷ. Mọi chuyện đều do muội cho nên tỷ với các sư huynh mới xung đột dữ dội đến vậy. Là muội ảnh hưởng đến quan hệ của các sư huynh với tỷ, muội thật sự rất xin lỗi."
Thần sắc nàng ta chân thành tha thiết, thân thể khẽ run nhẹ, giống như một đóa bạch liên hoa lay động trước gió.
Lam Tử Du cùng Quyền Dã nhìn thấy mà thương.
"Tiểu sư muội, muội không cần nói lời xin lỗi, đó căn bản không phải là lỗi của muội!" Lam Tử Du một bên nhẹ giọng an ủi Diệp Tụng Tâm, một bên hung tợn trừng Ngu Chiêu một cái: "Là có người không biết tốt xấu, trèo lên cành cao rồi nên muốn vội vàng cùng chúng ta phủi sạch quan hệ."
"Nhị sư huynh, huynh đừng nói như vậy, Ngu sư tỷ không phải là hạng người như vậy."
Lam Tử Du chí ít còn che đậy một chút, Diệp Tụng Tâm lại rõ ràng chỉ đích danh Ngu Chiêu,
Ác ý của nàng ta rõ rành rành.
Từ khi Ngu Chiêu rời khỏi Hắc Ngục đến trận giằng co về sau, đã rất lâu nàng không có nói chuyện riêng với Diệp Tụng Tâm.
Nhìn xem Diệp Tụng Tâm đang đứng trước mặt nàng bày ra dáng vẻ diễn kịch kệch cỡm, Ngu Chiêu không chỉ không buồn, ngược lại tràn đầy phấn khởi. Còn Chu Kim Việt với Trương Tuấn có ý định ngăn cản âm thanh của bọn hắn.
Dù sao thời gian ở Phù Không đảo chỉ còn một ngày, vừa vặn dùng Diệp Tụng Tâm làm trò tiêu khiển giết thời gian.
Nàng cũng muốn nhìn xem Diệp Tụng Tâm sẽ còn diễn tiếp thế nào.
Có lẽ là thần sắc vui vẻ xem kịch của Ngu Chiêu quá mức rõ ràng, nên biểu cảm trên mặt Diệp Tụng Tâm nháy mắt cứng ngắc.
Nàng ưm một tiếng, yếu đuối ngả vào lồng ngực Lam Tử Du: "Nhị sư huynh, huynh đừng nói Ngu sư tỷ như vậy, muội rất là khó chịu."
"Tiểu sư muội, muội chính là quá lương thiện!"Lam Tử Du nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đau lòng nói.
"Phốc phốc."
Ngu Chiêu thật sự là nhịn không được, cười ra tiếng.
Bắt gặp Lam Tử Du cùng Diệp Tụng Tâm trợn mắt nhìn nàng, nàng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến ta."
Cảm xúc bị Ngu Chiêu quấy rầy nên Lam Tử Du cùng Diệp Tụng Tâm mất hứng.
Hai người liếc nhau, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Lam Tử Du bày ra vẻ mặt khó chịu: "Ngu Chiêu, muội chính là cố ý!"
"Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng."Ngu Chiêu qua loa gật đầu ứng phó.
"Muội thật là ác độc, muội vĩnh viễn cũng không so sánh được với tiểu sư muội."
Ngu Chiêu tiếp tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, tiểu sư muội của ngươi là tốt nhất."
Ngu Chiêu phát hiện rằng nói chuyện bình thường cùng bọn họ hẳn là nghe không lọt tai.
Trái lại, nói thế này không chừng sẽ hiểu.
Quả nhiên, nhìn hiệu quả tựa hồ không tệ.
Sắc mặt Lam Tử Du đen như đáy nồi, cảm giác một khắc sau liền sẽ tức giận đến ngất đi.
Chu Kim Việt thấy buồn cười.
Xem thần thái của Ngu sư muội lúc này, hẳn là triệt để buông xuống đoạn chuyện cũ trước kia, người của Độc Nguyệt Phong rốt cuộc đừng nghĩ tổn thương đến nàng được nữa.
"Ngu Chiêu, muội......"
"Đại sư huynh!"
Tiếng hô hoán đầy hưng phấn của Quyền Dã đánh gãy lời nói của Lam Tử Du.
Lam Tử Du quay đầu nhìn lại, liền thấy Phương Thành Lãng cùng Tô Minh một trước một sau chạy nhanh đến.
Hắn chưa từng thấy sắc mặt ngưng trọng của Phương Thành Lãng như lúc này.
Lam Tử Du sửng sốt một chút, hắn quay sang nhìn Ngu Chiêu có chút hả hê nói: "Đại sư huynh tới, muội xong đời rồi!"
Diệp Tụng Tâm hơi cúi đầu gỡ một chút sợi tóc bên tai, trong mắt có ý cười chợt lóe lên.
Chu Kim Việt cùng Trương Tuấn thì bước thêm một bước về phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước.
Tất cả bọn họ, ai cũng đừng nghĩ tổn thương Ngu sư muội dù chỉ là một sợi lông.
Tất cả mọi người đều tưởng Phương Thành Lãng là hướng về phía Ngu Chiêu mà đến, lại chưa từng ngờ tới Phương Thành Lãng rút ra phi kiếm bên hông, mũi kiếm chỉ về phía Diệp Tụng Tâm.
"Yêu nữ để mạng lại!"
Diệp Tụng Tâm: !
Ngu Chiêu: !!
Đám người: !!!
Hắn vừa dứt lời thì một đạo kiếm quang từ xa mà đến gần.
Kiếm khí sắc bén rạch phá không gian, xé gió mà đến.
"Đại sư huynh! Huynh điên rồi!"
Tô Minh bị Phương Thành Lãng bỏ lại sau lưng, hắn trơ mắt nhìn Đại sư huynh khởi xướng tấn công tiểu sư muội lại chỉ có thể vô lực ngăn cản, phát ra âm thanh gào thét phẫn nộ.
Lam Tử Du cùng Quyền Dã bởi vì thanh âm của Tô Minh mà lấy lại tinh thần, một người lấy ra trường tiêu, tấu nhạc ngăn cản, một người khác ôm lấy eo nhỏ của Diệp Tụng Tâm, mang nàng ta rời khỏi.
Kiếm khí gào thét mà tới, trải qua tầng tầng suy yếu rồi đập nện vào ngực Lam Tử Du.
Lam Tử Du hự một tiếng phun ra ngụm lớn máu tươi, cả người giống như con diều bị đứt dây, trong nháy mắt bay ra ngoài.
Đám người Ngu Chiêu giật nảy cả mình.
Một kiếm này của Phương Thành Lãng vậy mà không có thu lực.
Hắn thật là muốn đưa Diệp Tụng Tâm vào chỗ chết.
Diệp Tụng Tâm cả kinh đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Nàng không rõ Phương Thành Lãng tại sao lại đột nhiên công kích nàng. Nhưng nàng ta biết nếu như không phải Lam Tử Du thay nàng ngăn lại một chiêu vừa rồi thì nàng hẳn phải chết không thể bàn cãi.
"Đại sư huynh! Mau dừng tay! Huynh làm như như vậy là trái với môn quy, sẽ bị phạt!" Tô Minh dùng hết sức chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng đuổi kịp Phương Thành Lãng, hắn gắt gao ôm lấy đùi Phương Thành Lãng, thần sắc hoảng sợ khuyên bảo.
Phương Thành Lãng không nói gì, đằng đằng sát khí tiến đến chỗ Diệp Tụng Tâm.
Diệp Tụng Tâm hôm nay phải chết!
Tô Minh bị Phương Thành Lãng kéo lê trên đất, tâm loạn như cào cào, dư quang thoáng nhìn sang Chu Kim Việt.
Hắn như được đại xá: "Chu sư tỷ, tỷ mau giúp đệ khuyên nhủ Đại sư huynh với!"
Chu Kim Việt và Trương Tuấn trao đổi ánh mắt với nhau, hắn thì đi xem tình huống của Lam Tử Du, nàng thì tiến lên mấy bước, ngăn trước mặt Phương Thành Lãng.
"Phương Thành Lãng, ta không cần biết đệ vừa rồi đã trải qua cái gì, nhưng chỉ cần đệ một ngày là đệ tử Ngũ Hành Đạo tông, một ngày đó vẫn phải chấp hành môn quy. Giết hại đệ tử đồng môn sẽ bị trừng phạt, đệ cũng biết. Biết rõ rồi vẫn cố tình phạm phải thì kể cả có Thanh Diễn chân chân ra mặt cũng không bảo vệ được đệ."
Chu Kim Việt thích Diệp Tụng Tâm?
Câu trả lời là không.
Nhưng nó không đồng nghĩa với việc nàng trơ mắt nhìn Phương Thành Lãng giết chết Diệp Tụng Tâm.
Làm Đại sư tỷ tông môn, cái nàng muốn giữ gìn mỗi một đệ tử tông môn, không phải lấy người yêu thích ra để bàn luận so sánh.
Phương Thành Lãng nhìn Chu Kim Việt hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt hắn với ánh mắt phức tạp.
Kiếp trước, sau khi Chu Kim Việt chết, hắn thay thế địa vị của Chu Kim Việt tại tông môn, trở thành Đại sư huynh danh chính ngôn thuận.
Cũng chính tại lúc hắn tận lực coi nhẹ cùng dẫn dắt đồng môn, Ngu Chiêu mới có thể trở thành công địch của toàn tông môn.
Cùng Chu Kim Việt so sánh, hắn làm Đại sư huynh không thể nghi ngờ gì là thất bại.
Khuôn mặt Phương Thành Lãng đắng chát: "Chu sư tỷ, cũng không phải là đệ cố ý vi phạm môn quy, nhưng xin tỷ tin tưởng đệ, Diệp Tụng Tâm là một kẻ tà ma, nàng ta có thể cướp......"
Hắn nói được nửa câu, đột nhiên không phát ra được thanh âm nào.
Hắn lập tức ý thức được là Diệp Tụng Tâm đang giở trò quỷ.
Hắn trợn mắt tròn xoe.
Quả nhiên, Diệp Tụng Tâm có liên hệ với tà ma, hắn không có oan uổng cho nàng.
[Đinh! Cảnh cáo cảnh cáo! Thân phận ký chủ sắp bại lộ, vì bảo hộ túc chủ an toàn, hệ thống đã mở ra cưỡng ép cấm ngôn, mời túc chủ mau chóng giải quyết nguy cơ lần này! Lặp lại một lần, thân phận thân phận sắp bại lộ......]
Thanh âm lạnh lẽo không cảm xúc điên cuồng nói vào tai Diệp Tụng Tâm.
Sắc mặt nàng trắng bệch, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Thân phận của nàng bị bại lộ?
Đây không có khả năng!
Không ai có thể trông thấy hệ thống tồn tại, càng không biết nàng cùng hệ thống giao dịch, cướp đoạt khí vận người khác.
Phương Thành Lãng vì sao lại biết!
Hắn là từ nơi nào biết đến!
Có phải còn người thứ hai biết được tin tức này!
Phỏng đoán mơ hồ dấy lên làm hô hấp Diệp Tụng Tâm dồn dập đi, sắp không thở nổi, nhưng thanh âm hệ thống thanh âm luôn tùy thời nhắc nhở nàng sự tình đang nguy cấp. Sự tồn tại của hệ thống không thể bại lộ, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đem chuyện này ém nhẹm đi.
"Đại sư huynh, muội biết huynh là càng thích Ngu sư tỷ, nhưng huynh cũng không nên vì Ngu sư tỷ mà hãm hại muội!"
0 comments