Chương 3: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (3)
Nhìn dáng vẻ say mèm của Cố Kiều Kiều, mơ mơ màng màng ngăn không cho anh gọi điện, Thẩm Yến Uyên đành phải dìu cô ra khỏi quán bar rồi đặt cô vào ghế phụ trong xe mình.
Cố Kiều Kiều say đến mức chẳng còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn, hai người lại gần nhau đến mức Thẩm Yến Uyên không thể tránh khỏi việc vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô.
Suốt cả quá trình, anh thậm chí không dám thở mạnh, tim đập thình thịch như trống dồn, hương thơm thoang thoảng trên người cô càng khiến tâm trí anh rối loạn.
Khi cúi xuống cài dây an toàn cho cô, ánh mắt vô tình lướt qua khoảng trắng mịn trước ngực cô, vành tai Thẩm Yến Uyên ngay lập tức đỏ ửng.
May mà anh có khả năng kiềm chế tốt, không dám nhìn thêm, lập tức khởi động xe, im lặng suốt cả quãng đường đưa cô về Minh Thanh Uyển.
“Kiều Kiều, đến nhà rồi.”
“Hửm?”
Cố Kiều Kiều mơ màng mở mắt, trông như vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Cô ngây ngô gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn rồi tháo dây an toàn.
Thẩm Yến Uyên xuống xe mở cửa giúp cô, nhưng cô vừa bước xuống đã loạng choạng muốn đi về phía trước, đầu óc quay cuồng khiến cơ thể không đứng vững, suýt chút nữa ngã sấp xuống—
Thẩm Yến Uyên vội vàng kéo cô lại, theo quán tính, Cố Kiều Kiều ngã vào lòng anh.
Lại một lần nữa cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, cổ họng Thẩm Yến Uyên khô khốc, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Hôm nay, cô đã ba lần ngã vào lòng anh rồi.
Cố Kiều Kiều khẽ rên một tiếng, mơ màng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hồ ly đỏ ửng mê ly, trông có vẻ say không nhẹ.
“Ký chủ, ký chủ Mặc Vân Đình về rồi! Mau tách ra, đừng để hắn nhìn thấy!”
Cố Kiều Kiều vờ như quá mệt mỏi, vùi mặt vào lồng ngực Thẩm Yến Uyên, tiện thể che đi khóe môi đang nhếch lên.
Tại sao phải tách ra chứ?
Chính là để hắn nhìn thấy đấy.
Mặc Vân Đình có thể ôm thư ký của hắn ngay trước mặt bao người, vậy cô uống say ôm lấy huynh đệ tốt của hắn thì sao nào?
Một đổi một mới công bằng chứ.
Hệ thống như bị đoản mạch, ký chủ của nó càng ngày càng giỏi rồ! Diễn xuất này, đừng nói đến Kim Kê hay Kim Mã, có khi lấy cả mấy tượng vàng Oscar cũng chẳng có gì khó!
“Kiều Kiều? Kiều Kiều?”
Thẩm Yến Uyên khẽ gọi cô hai tiếng nhưng không nhận được phản hồi, đành phải đưa tay đặt lên eo cô để giữ cô khỏi ngã lần nữa.
Hình ảnh này rơi vào mắt Mặc Vân Đình vừa bước vào sân liền biến thành cảnh hai người ôm nhau chặt chẽ!
Trên người Cố Kiều Kiều còn đang khoác áo của Thẩm Yến Uyên!
“Hai người đang làm gì?”
Cơn giận tức khắc bùng lên trong lòng Mặc Vân Đình, nhưng hắn không nghĩ hai người này có gì mờ ám. Dù sao Thẩm Yến Uyên cũng là huynh đệ tốt của hắn, hắn chỉ đơn giản là không thể chịu được việc Cố Kiều Kiều lại gần một người đàn ông khác như vậy.
Thẩm Yến Uyên thấy Mặc Vân Đình thì vẫn rất bình tĩnh: “Cố Kiều Kiều uống say rồi, tôi vừa gặp cô ấy ở quán bar C, nên tiện thể đưa cô ấy về.”
Mặc Vân Đình nhíu mày, vậy ra Cố Kiều Kiều đã uống say?
“Cảm ơn huynh đệ, giao cô ấy cho tôi đi.”
Hắn đón lấy cô rồi bế bổng lên, sắc mặt không nhìn ra cảm xúc: “Kiều Kiều say rồi, tôi phải chăm sóc cô ấy nên không tiện mời cậu vào trong. Hôm khác tụ tập, tôi sẽ mời cậu uống rượu.”
“Được.” Thẩm Yến Uyên gật đầu, nhưng trong bóng tối, tay anh siết chặt lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Mặc Vân Đình bế Cố Kiều Kiều vào biệt thự.
Anh tự cười giễu chính mình, nhìn dáng vẻ quan tâm của Mặc Vân Đình, có lẽ giữa họ chỉ là hiểu lầm thôi, giải quyết xong thì sẽ lại ngọt ngào như trước.
Lắc đầu, anh tự nhủ bản thân chỉ đơn thuần không muốn thấy cô bé lớn lên bên mình bị ấm ức mà thôi.
Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng đến thế…
…
Mặc Vân Đình đặt Cố Kiều Kiều xuống giường, tiện tay cởi bỏ chiếc áo khoác chướng mắt trên người cô rồi ném xuống đất.
Nhưng vừa cởi xong, hắn sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Mặc Vân Đình thấy Cố Kiều Kiều mặc đồ gợi cảm như vậy.
Hai người đã chung chăn gối lâu như vậy, hắn biết rõ dáng người cô rất đẹp.
Nhưng nghĩ đến việc tối nay cô lại ăn mặc thế này ra ngoài, còn đến quán bar uống rượu, lại còn bị Thẩm Yến Uyên ôm lấy, lòng hắn liền dâng lên cảm giác khó chịu!
Tại sao cô không thể ngoan ngoãn một chút?!
Không phải đã nói là sau khi cưới sẽ trở thành một người vợ hiền mẹ đảm sao?!
Nếu Cố Kiều Kiều có thể nghe được suy nghĩ của hắn, chắc chắn cô sẽ chửi ngay: Tên cẩu nam nhân này thật khốn nạn!
Nguyên chủ vẫn chưa đủ ngoan sao?!
Chưa tốt nghiệp đại học đã vì yêu mà kết hôn, một tiểu thư danh giá ngày ngày xắn tay áo nấu ăn cho hắn, rõ ràng thích những bộ váy rực rỡ nhưng lại vì hắn mà ngày nào cũng mặc đồ tối màu như đi cúng tế!
Sau khi tốt nghiệp cũng không đi làm, toàn tâm toàn ý ở nhà làm vợ hiền, hầu hạ hắn từng li từng tí.
Vậy mà Mặc Vân Đình đã trả ơn cô thế nào?
Hắn tìm một ả trà xanh làm tiểu tam, không phân biệt đúng sai liền mắng cô, khiến gia đình cô phá sản, cuối cùng còn để ả ta ôm bụng bầu đến cầu xin cô tác thành cho tình yêu của họ?
Những lời hứa từng nói với nguyên chủ, không một điều nào thực hiện được, thậm chí còn khiến cả nhà cô chết thảm.
Đối với loại đàn ông rác rưởi như thế, Cố Kiều Kiều luôn cảm thấy chỉ khi biến thành di ảnh đen trắng trên tường bọn chúng mới thật sự an phận.
Tình yêu chân thành gì chứ? Yêu thương kiểu ăn trên xác nguyên chủ à?
Càng nghĩ càng giận, Cố Kiều Kiều mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Mặc Vân Đình đang ngồi bên giường nhìn mình, nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Cô nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: “Vân Đình ca ca, em biết sai rồi, sau này em sẽ không tùy hứng nữa… Nhưng hôm nay em thực sự không đẩy thư ký Ôn… hu hu hu…”
Cố Kiều Kiều ngồi trên đùi hắn, cơ thể mềm mại dán sát vào hắn, không ngừng nức nở.
Đây là lần đầu tiên Mặc Vân Đình thấy cô khóc đến vậy, lòng hắn chợt nhói đau. Hai người không phải là không có tình cảm.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, là anh sai, anh xin lỗi được không? Hôm nay Thiến Nhi đã giải thích với anh rồi, đúng là em không đẩy cô ấy, là cô ấy tự ngã.”
Mặc Vân Đình vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, cảm nhận làn da mềm mại cùng hương thơm quyến rũ tỏa ra từ cô, cơ thể hắn lập tức nóng lên, bàn tay cũng theo mái tóc cô chầm chậm trượt xuống, vuốt ve tấm lưng mảnh mai.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn, ánh mắt Cố Kiều Kiều dần trở nên lạnh lùng.
Tên cẩu nam nhân này, còn Thiến Nhi, Thiến Nhi, hắn thực sự coi cô là kẻ ngu sao?
Còn về Ôn Thiến, xem ra ả ta không phải loại trà xanh đơn thuần. Công ty có camera khắp nơi, nếu không giải thích trước, lỡ để Mặc Vân Đình xem lại đoạn ghi hình thì chẳng phải sẽ bại lộ hết sao?
Tay Mặc Vân Đình đã trượt xuống đùi cô, Cố Kiều Kiều làm bộ ngại ngùng, bĩu môi lườm hắn một cái, hờn dỗi nói: “Hừ! Em còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy!”
Bị cô trừng mắt một cái, Mặc Vân Đình như tan chảy, phản ứng càng rõ rệt hơn, hắn nhếch môi cười: “Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường. Kiều Kiều, chúng ta mau làm lành đi.”
Nghe được ám chỉ của hắn, mặt Cố Kiều Kiều đỏ lên, thẹn thùng khe khẽ đáp: “Ừm…”
Khoảnh khắc này, trong đầu Mặc Vân Đình hoàn toàn quên mất Ôn Thiến, chỉ còn lại những hồi ức ngọt ngào với Cố Kiều Kiều. Không, hiện tại cô còn quyến rũ hơn trước kia, đôi mắt hồ ly mê hoặc khiến tim hắn ngứa ngáy.
Hắn cúi đầu định hôn lên môi cô.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều lóe lên tia tinh quái, ngay khi môi hai người sắp chạm nhau, cô đột nhiên nôn một tiếng, đẩy Mặc Vân Đình ra, sau đó đem toàn bộ số rượu uống tối nay phun hết lên người hắn.
Mặc Vân Đình: ………
Bỗng chốc xìu luôn, cảm ơn.
0 comments