Vo Tinh Dao Chuong 217

By Quyt Nho - tháng 3 20, 2025
Views

CHƯƠNG 217: Mỹ nhân bách độc bất xâm?

Người dịch: Danh Vu

"Nhị sư huynh, cứu muội với."

Lam Tử Du hoàn toàn không biết nguy hiểm đã xuất hiện, hắn kinh ngạc nhìn vẻ hoảng sợ của Diệp Tụng Tâm: "Tiểu sư muội......"

Lời còn chưa dứt, đám trùng thú che khuất cả bầu trời xuất hiện trước tầm mắt hắn.   

Con ngươi hắn co rụt lại, bước nhanh đến phía trước, một tay nắm chặt lấy tay Diệp Tụng Tâm, một cái tay khác từ trước ngực móc ra một viên ngọc phù bóp nát nó.

Ngọc phù vỡ vụn rồi hóa thành một vệt kim quang, bao phủ hai người. Sau đó, bọn họ bị một cỗ lực lượng thần bí nâng lên, trong nháy mắt bay xa mấy trăm dặm.

Bên trong đám trùng thú đó, có một con trùng thú toàn thân đen nhánh, nơi nó đi qua thì tất cả phi trùng nhao nhao né tránh.

Vì nó sau khi phát giác được Diệp Tụng Tâm đã chạy thoát, nó lập tức điều một đại quân trùng thú tiếp tục truy kích, nhưng mà đi tới nửa đường, nó đột nhiên bị một hương thơm kỳ lạ hấp dẫn.

Không chỉ nó, đám trùng thú còn lại cũng nhao nhao ngừng lại, tốc độ vỗ cánh rõ ràng tăng tốc.

Trùng vương nhìn thoáng qua lá từ tâm rời đi phương hướng, chuyển biến phương hướng, hướng phát ra mùi thơm địa phương mà đi.

......

Dược Vô Kỵ đem túi độc bỏ vào túi trữ vật không gian. Khi nàng buông tay ra, một con độc trùng nhan sắc tiên diễm cuống quít bò đi, tám con chân ngắn đều nhanh huy động tháo chạy.

Dược Vô Kỵ không khỏi khẽ cười một tiếng, nhưng rất nhanh trong mắt ý cười hóa thành sự bất đắc dĩ cùng bực bội.

Chỉ còn thời gian một tháng trên Phù Không Đảo, nàng vẫn như cũ không thể tìm được Trường Sinh Thụ.

Nếu không có quả Trường Sinh, nàng liền phải phụ trách với Thôi Ngọc. 

Cũng không biết Ngu Chiêu có thể hay không mang đến tin tức tốt cho nàng.  

Trong lòng có tảng đá lớn đè ép nhưng Dược Vô Kỵ cũng không có vì vậy mà sa sút tinh thần, nàng vẫn tiếp tục đi khắp bốn phía để tìm các loại độc tố hiếm thấy của ngoại giới. 

Một ngày này, Dược Vô Kỵ nhặt được một người kỳ quái trong rừng. 

Lúc nàng phát hiện ra cái người này thì hắn đang nằm trên mặt đất và không động đậy. Trên cơ thể có đầy các loại độc trùng.  

Dược Vô Kỵ còn nghĩ rằng người này đã chết.

Ngay lúc nàng chuẩn bị tiến lên xem xét đây là cái người xui xẻo nào thì người này đột nhiên ngồi dậy.

Dược Vô Kỵ lúc này mới thấy rõ tướng mạo hắn, trái tim không chịu bị khống chế mà hung hăng đập loạn.

Hắn, cái người này có dung mạo xuất sắc nhất trong cuộc đời nàng thấy được,  một cặp mắt đào hoa trong suốt kia cũng đủ để khiến kẻ tự xưng là mỹ nhân như Dao Cơ cũng phải mặc cảm.

Dược Vô Kỵ sau một hồi kinh ngạc liền nhìn về phía nam tử đó với ánh mắt đầy cảnh giác.

Lần này tiến vào Phù Không đảo có hơn một trăm người, nàng toàn toàn có thể gọi ra danh tự tất cả, không ai cùng với người trước mắt này phù hợp, hắn là thế nào trà trộn vào ?

Vì cái gì lại trần như nhộng ngã trên mặt đất thế này?

Mà hắn tựa hồ cũng không e ngại độc trùng công kích, toàn thân trên dưới cũng không có vết tích trúng độc. 

Sự tình khác thường tất có có điều kỳ lạ. 

"Ngươi là ai?"

Nam tử ngước mắt nhìn xem nàng, trên gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn há to miệng, lại chỉ phát ra âm thanh a a. 

"Kẻ ngốc?"

Dược Vô Kỵ khẽ giật mình.

"A a!"

Nam tử lại a a hai tiếng, sau đó nhếch môi hướng về phía Dược Vô Kỵ nở nụ cười ngây ngô.

Trước kia, Dược Vô Kỵ cảm thấy như chính mình chính là loại nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, sẽ không bị sắc đẹp dụ hoặc.

Thẳng đến khi gặp được người trước mắt này, nàng không thể không thừa nhận lời nói ngày trước vẫn là nói quá sớm.

Không trúng mỹ nhân kế, là nàng chưa gặp được mỹ nhân thích hợp, mà người trước mắt này dung mạo không nói quá là tốt nhất trong ấn tượng của nàng.  

Nàng nghĩ nghĩ, gọi ra một con độc trùng, ra lệnh cho nó công kích nam nhân kia.  

Ai ngờ độc trùng nhìn thoáng qua nam nhân đó lại sợ hãi đến đem tứ chi trước sau co lại thành một đoàn, run rẩy trốn sau lưng Dược Vô Kỵ. 

Ánh mắt Dược Vô Kỵ lóe lên, đem độc trùng thu hồi vào túi linh sủng, đổi ra một độc trùng khác.

Một cái độc trùng khác sau khi nhìn thấy nam nhân này cũng làm ra phản ứng giống vậy.

Dược Vô Kỵ thử đi thử lại các loại độc trùng nhiều lần, xác định xác định chúng khi nhìn hắn đều mười phần e ngại, tựa hồ gặp được khắc tinh.

Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát cũng không còn muốn dùng độc trùng nữa mà trực tiếp lấn người tiến lên, bóp miệng hắn để nhét ba loại túi độc vào.  

Hắn muốn giãy dụa nhưng lực đạo của Dược Vô Kỵ lại tăng thêm, nàng lạnh giọng quát: "Nuốt xuống."

Không biết là hắn có nghe hiểu không hay bị Dược Vô Kỵ dọa sợ mà ngoan ngoãn đem nó nuốt xuống. 

Sau một nén nhang

Hắn vẫn bình an vô sự.

Không có chút dấu hiệu nào là trúng độc. 

Hai mắt Dược Vô Kỵ tỏa sáng.

Ba loại túi độc này là nàng tỉ mỉ chọn lựa ra, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh tu sĩ ăn vào cũng sẽ xuất hiện phản ứng trúng độc rõ ràng. 

Nguyên lai trên đời này thật sự có người bách độc bất xâm. 

Dược Vô Kỵ lập tức nghĩ đến sư tôn Bảo Hoa tán nhân đang chu du bốn phía Tu chân giới.  

Nàng nếu có thể đem người này dâng cho sư tôn, lấy tính tình của sư tôn, nhất định người sẽ nguyện ý mặt dày đến kì kèo hoãn binh với Thanh Diễn chân nhân khó chơi kia.  

Dược Vô Kỵ vuốt cằm, bỉ ổi nở nụ cười.

Nam nhân mờ mịt nhìn xem nàng, da thịt bỗng nhiên nổi da gà.  

......

"Bế quan ở Phù Không Đảo sắp đến hạn rồi, Thanh Diễn, ngài không có gì muốn nói sao?"

Tễ Nguyên Tông chủ ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt ngài nhìn về phía Thanh Diễn chân nhân, ngoại trừ đắc ý vẫn là đắc ý.

Lúc trước, Thanh diễn chân nhân lúc muốn thông qua loại pháp thuật mất đạo đức là Thủy Kính thuật này nhằm mục đích cho Ngu Chiêu thân bại danh liệt.

Các tông chủ còn lại cũng không còn như dĩ vãng là giữ yên lặng, họ đều nhao nhao đứng ra lên tiếng ủng hộ Tễ Nguyên Tông chủ, nói gần nói xa đều là lời bất mãn với Thanh Diễn chân nhân. 

Thanh Diễn chân nhân mặt không đổi sắc nói: "Ngu Chiêu một mình trường kỳ tại Phù Không đảo, mọi hành động cử chỉ đều có thể là ngụy trang."

Đám người nhíu mày lại.

Tại Phù Không đảo, Ngu Chiêu không biết nhất cử nhất động của nàng đang bị mọi người giám thị, vì vậy không có chuyện nàng đang ngụy trang.  

Lời nói này của Thanh Diễn chân nhân rõ ràng là cưỡng ép chống chế.

Tễ Nguyên Tông chủ trợn trừng mắt: "Giờ mọi chuyện đã đến mức này rồi, ông vẫn còn mạnh miệng. Vậy chính ông mới là người ếch ngồi đáy giếng, tưởng ai cũng hồ đồ như ông à.  

Ta mặc kệ, dù sao ta sẽ thu Ngu Chiêu làm đệ tử!"

Thanh Diễn chân nhân sắc mặt lạnh xuống: "Người miệng lưỡi xảo ngôn, trong ngoài bất nhất vậy, ông là bị vẻ ngụy tạo của nó làm mờ mắt."

Tễ Nguyên Tông chủ sắp tức quá hóa cười.

Lão đang muốn vén tay áo lên muốn tranh luận cùng Thanh Diễn xem tột cùng là mắt ai bị mờ thì Bách Luyện chưởng môn kéo lão một cái.  

"Hai người đừng nói nữa, Ngu Chiêu cùng Lam Tử Du lại đụng phải nhau kìa."

Tễ Nguyên Tông chủ cũng không ở một bên lo tức giân thêm nữa, lão vội vàng nhìn về phía Thủy kính, sau đó trông thấy Đại đồ đệ xinh đẹp nhà mình ngay trước mặt. 

Cơn giận của hắn lập tức hóa hư không, kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên, hận không thể nói cho toàn Tu Chân giới biết Chu Kim Việt là đệ tử của lão. 

Lão thưởng thức một hồi lâu, mới phát hiện Chu Kim Việt đang đứng cạnh nhị đồ đệ ngốc Trương Tuấn của lão.  

Lão ghét bỏ rời ánh mắt đi.

Vẫn là đại đồ đệ nhà lão đẹp mắt hơn.  

Phù Không đảo.

Ngu Chiêu, Chu Kim Việt, Trương Tuấn đứng ở một bên.

Lam Tử Du, Quyền Dã, Diệp Tụng Tâm đứng đối diện.

Không ai mở miệng nói chuyện.

Không khí ngột ngạt đến đáng sợ.

Ánh mắt Diệp Tụng Tâm từ trên xuống dưới đem Ngu Chiêu đánh giá nhiều lần, thấy nàng mặt mày tỏa sáng, liền ngay cả cọng tóc cũng đều giống như là đang phát ra ánh sáng, nàng lại là ghen ghét và không cam lòng.

Dựa vào cái gì nàng ở trong Phù Không đảo bị trùng thú truy đuổi như chó nhà có tang, mà Ngu Chiêu lại có thể nhàn nhã tự đắc thăm dò bí cảnh.

Thiên đạo cũng quá thiên vị Ngu Chiêu rồi.

Đem tất cả phẩm chất tốt đều giao phó nàng ta, nhưng lại keo kiệt không cho nàng lấy một phần.   

"Ngu sư tỷ, thật sự xin lỗi."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments