Chương 11: Người Vợ Bị Phản Bội Trong Truyện Tổng Tài Cũ (11)
Một màn tuyên bố bá đạo của tổng tài suýt nữa làm Cố Kiều Kiều quên mất tiếp theo phải diễn thế nào.
Lúc này mới nhớ ra cô là “phụ nữ có chồng” sao?
Tối qua ôm ấp với Ôn Thiến thì sao không nhớ mình là “đàn ông có vợ” hả?
Hừ, đồ đàn ông tồi!
Đồ đàn ông tiêu chuẩn kép!
Lục Trầm Dịch giả vờ như không nghe ra ẩn ý châm chọc của Mặc Vân Đình, thản nhiên rút tay về, vẻ mặt hờ hững nói: “Vân Đình nói đúng lắm, nhưng không chỉ phụ nữ có chồng phải chú ý, mà đàn ông đã có vợ cũng nên giữ ý chứ nhỉ?”
Cố Kiều Kiều suýt thì bật cười.
Càng lúc càng thú vị rồi đây.
Ánh mắt Mặc Vân Đình trầm xuống. Sao hôm nay Lục Trầm Dịch cứ kỳ lạ sao ý?
Uống nhầm thuốc à?
Chắc là hắn suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ đối phương chỉ đang khó chịu vì câu nói vừa rồi của hắn mà thôi.
Nhìn thần sắc hai người trước mặt vẫn bình thản như thường, có lẽ vừa rồi hắn hơi nóng nảy quá.
Không khí giữa ba người nhất thời rơi vào trầm mặc. Cố Kiều Kiều đẩy mạnh Mặc Vân Đình ra, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm qua hắn và Ôn Thiến ôm hôn nhau.
“Yue—”
Cố Kiều Kiều che miệng, làm bộ như muốn nôn, thật ghê tởm.
Tất nhiên là cô cố ý đấy.
Cảnh giới cao nhất của diễn xuất không phải là diễn cái gì giống cái đó, mà là diễn cái gì liền trở thành cái đó.
Mặc Vân Đình lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em ăn phải thứ gì không sạch à?”
Hắn định đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, nhưng Cố Kiều Kiều không để lộ dấu vết mà dịch người tránh đi.
Cố Kiều Kiều khẽ vỗ ngực, giọng điệu không mấy hứng thú: “Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, có lẽ là nghĩ đến vài hình ảnh ghê tởm thôi.”
Lúc này, cô hẳn phải là vừa yêu vừa hận Mặc Vân Đình. Tình cảm bao năm qua đâu thể nói buông là buông ngay được. Nhưng cô vẫn là đại tiểu thư nhà họ Cố kiêu ngạo, lại có tính sạch sẽ, nhất là sạch sẽ về mặt tinh thần.
Một thứ cô từng yêu thích nhưng nay đã “bẩn”, thì lúc này cô vẫn chưa quyết định sẽ xử lý thế nào mới phải.
Lục Trầm Dịch khẽ nhếch môi.
Mặc Vân Đình gật đầu, nghĩ rằng có lẽ cô đã thấy cảnh gì đó trong bệnh viện nên mới vậy, cũng không để trong lòng. Hắn chỉ chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt và tiều tụy của cô, ngược lại lại cảm thấy người vợ này của mình mang một nét đẹp khác.
Cố Kiều Kiều vốn rất xinh đẹp, nếu không thì một kẻ cao ngạo, luôn muốn có thứ tốt nhất như hắn cũng sẽ không chọn cô làm bạn gái, rồi còn cưới về.
Chỉ là, thứ gì có được quá dễ dàng thì luôn thiếu đi chút gì đó.
Hơn nữa dạo gần đây, Cố Kiều Kiều luôn làm khó Ôn Thiến trong công ty, khiến hắn thêm phần khó chịu.
Lần trước thấy Thẩm Yến Uyên đưa cô về, Mặc Vân Đình đã có chút không thoải mái. Hôm nay lại thấy cô thân mật với Lục Trầm Dịch như vậy, cảm giác khó chịu ấy đã biến thành sự chiếm hữu, còn có cả cảm giác lãnh thổ của mình bị xâm phạm nữa.
Bây giờ nhìn thấy Cố Kiều Kiều yếu ớt như vậy, hắn lại động lòng ít nhiều.
“Ký chủ, độ tiến triển của Mặc Vân Đình đã đạt 50% rồi nè! Ký chủ giỏi ghê!”
Cố Kiều Kiều khẽ rũ mắt xuống, che giấu biểu cảm của mình.
Cũng nhanh đấy. Quả nhiên, món ăn dù ngon đến đâu, ăn mãi cũng sẽ chán. Nhưng nếu có người tranh giành, thì lại là chuyện khác.
Cố Kiều Kiều đột ngột nhìn về phía Mặc Vân Đình, hỏi: “Vân Đình ca ca, tối qua anh không về nhà, đã đi đâu vậy? Em gọi cho anh rất nhiều cuộc mà anh không nghe máy.”
Mặc Vân Đình vẻ mặt bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lục Trầm Dịch rồi nói: “Tối qua anh uống chút rượu với đối tác, uống nhiều quá nên ngủ lại khách sạn. Điện thoại hết pin nên anh cũng không biết em gọi.”
Cố Kiều Kiều gật đầu như thể tin tưởng: “Vân Đình ca ca vất vả rồi. Nhưng sau này cũng bớt uống rượu lại nhé, không thì vài năm nữa là có bụng bia đó.”
Mặc Vân Đình: “……”
Hắn có tập gym đều đặn đấy nhé.
Khóe môi Lục Trầm Dịch ngày càng cong lên, trước đây hắn đâu biết Cố Kiều Kiều thú vị thế này.
Mặc Vân Đình ho nhẹ, đổi chủ đề: “Khụ, Kiều Kiều, dạo gần đây em thích một chiếc vòng cổ ngọc phỉ thúy đúng không? Trưa nay anh đã nhờ trợ lý đi mua rồi.”
Thì ra lời trên mạng nói không sai, đàn ông vừa ngoại tình xong đều sẽ đột nhiên đối xử tốt với vợ mình.
Nụ cười của Cố Kiều Kiều thoáng cứng lại, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Vân Đình ca ca, anh không phải đã làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ? Nếu không sao lại đột nhiên tặng em một chiếc vòng cổ mấy trăm vạn như vậy?”
Mặc Vân Đình lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ! Kiều Kiều, em đừng nghĩ linh tinh.”
Cố Kiều Kiều lặng lẽ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Vân Đình ca ca nhất định không được làm chuyện có lỗi với em đâu nhé. Anh biết mà, em là người rất nhỏ mọn đấy.”
Mặc Vân Đình giật thót, dù trong lòng hơi chột dạ, nhưng làm tổng tài mấy năm nay, hắn đã sớm học được cách không để lộ cảm xúc.
Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt, thậm chí còn cười một chút: “Đây là quà bồi tội cho em. Trước đó anh không phân biệt đúng sai đã mắng em, khiến em tức giận và buồn bã. Vì vậy anh mới mua chiếc vòng này để làm lành với em.”
“Vậy à, cảm ơn Vân Đình ca ca nhé~”
Cố Kiều Kiều lại nở nụ cười, dịu dàng nhìn Mặc Vân Đình, trong mắt lại tràn đầy tình yêu quen thuộc mà hắn nhớ nhung.
Tâm trạng Mặc Vân Đình cũng tốt hẳn lên, cuối cùng cũng dỗ dành được cô rồi. Chỉ cần Ôn Thiến không nói, hắn không nói, vậy thì chuyện tối qua sẽ không ai biết cả. Hắn và Kiều Kiều vẫn sẽ là cặp vợ chồng hạnh phúc như trước.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt bỗng mở ra. Từ bên trong, Tưởng Tinh Vọng mặc áo blouse trắng, đội mũ và đeo khẩu trang bước ra đầu tiên.
Cố Kiều Kiều vội vàng tiến lên hỏi: “Anh Tưởng, ba em sao rồi? Cuộc phẫu thuật thành công chứ?”
Tưởng Tinh Vọng liếc nhìn Mặc Vân Đình một cái rồi thu hồi ánh mắt, bình thản nói: “Phẫu thuật rất thành công. Một lát nữa Cố bá phụ sẽ được đưa ra. Vì vẫn còn tác dụng của thuốc gây mê nên ông ấy sẽ tỉnh lại vào buổi tối. Những điều cần chú ý anh đã dặn dò hộ công, anh ta sẽ chăm sóc Cố bá phụ đến khi xuất viện.”
Tất cả mọi chuyện anh đã sắp xếp ổn thỏa từ trước.
“Cảm ơn anh, lần này thật sự cảm ơn Tưởng ca ca rất nhiều! Đợi khi nào anh được nghỉ, em mời anh ăn cơm nhé?”
Tưởng Tinh Vọng còn chưa kịp trả lời, thì Mặc Vân Đình – người đã bị một câu “Tưởng ca ca” này kích thích đến khó chịu – sải bước tới: “Tinh Vọng là anh em của anh, lần này lại giúp đỡ nhiều như vậy, tất nhiên chúng ta phải mời cậu ấy ăn một bữa thật ngon rồi.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.
Mặc Vân Đình cũng không biết vì sao mình lại như vậy, chỉ là khi nghe thấy cách xưng hô trước đây vốn chỉ dành cho hắn lại được dùng với người khác, hắn liền cảm thấy chua xót. Hắn nhớ rất rõ, trước kia Cố Kiều Kiều đều gọi mấy người này là “Lục Tổng”, “Bác sĩ Tưởng” cơ mà.
Tưởng Tinh Vọng chỉ nhàn nhạt gật đầu, thuận miệng đồng ý: “Được, vậy mai đi.”
“Tôi cũng tham gia.” Lục Trầm Dịch đút một tay vào túi quần, nhướng mày: “Mọi người hẹn nhau ăn cơm ngay trước mặt tôi, sao có thể không tính tôi vào chứ.”
“Phụt.” Cố Kiều Kiều bật cười, “Được thôi, vậy thì mời Lục ca ca hôm sau nhé. Có cần gọi luôn cả Thẩm Tổng không? Em nhớ các anh bốn người quan hệ rất tốt mà.”
Lục Trầm Dịch nhún vai: “Tôi thì không vấn đề gì.”
Tưởng Tinh Vọng không biết đang nghĩ gì, cũng gật đầu đồng ý.
Mặc Vân Đình nhớ lại đêm đó, Cố Kiều Kiều khoác áo vest của Thẩm Yến Uyên, liền nói: “Được, cũng lâu rồi chúng ta chưa tụ họp. Tối nay anh sẽ liên lạc với cậu ấy.”
Tiện thể, để bọn họ xem xem hắn và Cố Kiều Kiều ân ái thế nào, tránh để từng người từng người cứ nhìn chằm chằm vào thứ trong bát của người khác!
0 comments