Chương 701: Bảo Dưỡng
Ngày hôm sau, tòa nhà trụ sở của Quốc Vương trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Bởi vì Nghiêm Thanh Văn đã trở về.
Hơn nữa, anh ấy còn về một cách nguyên vẹn không chút thương tổn—Nghiêm Thanh Văn, Tô Mạn, Lư Vũ Văn, Chu Thư, không thiếu một ai.
Bốn người này không biết đã trải qua những gì, khi về đến nơi, sắc mặt tuy nhẹ nhõm nhưng lại vô cùng mệt mỏi. Chưa kịp kể về mê cung, bọn họ đã lần lượt về phòng rồi ngủ thiếp đi.
Bọn họ ngủ, nhưng bên ngoài thì nổ tung như pháo hoa, ai ai cũng vui mừng không thôi.
Bởi vì sự trở về của Nghiêm Thanh Văn đồng nghĩa với việc bốn vị Quốc Vương của căn cứ đều bảo toàn được tư cách tham chiến trận đầu tiên. Đây là một điều đáng để ăn mừng.
Đến trưa, Bạch Ấu Vi nhận được thông báo: Tối mai sẽ tổ chức tiệc chúc mừng tại nhà hàng của trụ sở.
Cô không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân thì lại vô cùng phấn khởi. Cả những nhân viên trong tòa nhà cũng mang vẻ mặt hân hoan, tràn ngập không khí vui vẻ.
Có lẽ vì con người ta luôn thích dùng những dịp như thế này để cổ vũ chính mình.
Tuy nhiên, thầy Thừa lại không có trong danh sách mời.
Bởi vì kết quả kiểm tra vẫn chưa có, nên ông ấy tạm thời bị hạn chế tự do đi lại, không thể tiếp xúc với đám đông, càng không thể tham dự buổi tiệc này.
May mắn là thầy Thừa rất thoải mái, không quá để tâm đến chuyện này. Ông dọn dẹp đồ đạc rồi chuyển vào ở trong căn nhà búp bê—
Căn nhà búp bê giờ đây đã thay đổi hoàn toàn.
Trước kia chỉ là một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, nhưng bây giờ trước cửa trồng hoa, sau nhà trồng rau, giàn nho phủ đầy dây leo xanh mướt, xa xa còn có mấy con gà đang vỗ cánh phành phạch.
Lúc này, thầy Thừa mặc áo len cổ cao, quần xắn gấu, đeo găng tay, ăn mặc chẳng ra làm sao, đang cặm cụi làm việc trong sân sau. Ông định mở rộng ao cá đã đào trước đó thêm một vòng nữa.
Chắc là đang chuẩn bị tích trữ lương thực cho tương lai đây mà.
Thầy Thừa vốn thật thà, chỉ lo che kín nửa thân trên, hoàn toàn không biết rằng những lớp vảy nhỏ sau gót chân đã bị Bạch Ấu Vi nhìn thấy không sót một chi tiết nào.
Bạch Ấu Vi vắt chéo chân, đang nằm dài trên bệ cửa sổ ở tầng hai phơi nắng.
Phơi nắng giúp thúc đẩy quá trình hấp thụ canxi cho xương, ngăn ngừa thiếu hụt canxi và loãng xương. Đây cũng là một phương pháp bảo dưỡng quan trọng.
Dưới sân, thầy Thừa duỗi thẳng lưng rồi vẫy tay gọi cô: "Vi Vi, tôi đi nhặt ít trứng gà, tối nay làm bánh trứng ăn nhé."
"Ừm~" Bạch Ấu Vi lười biếng đáp một tiếng.
Bọn họ không có kinh nghiệm chăn nuôi, gà thì chạy loạn khắp núi, trứng cũng rơi tứ tung chẳng theo quy luật gì.
Có trứng ăn đã là may lắm rồi. Ở trụ sở có điều kiện tốt như vậy, thế mà trong nhà ăn lại chẳng có trứng gà tươi, chỉ toàn trứng bắc thảo với trứng vịt muối…
Bạch Ấu Vi vừa nghĩ linh tinh, vừa thu lại ánh mắt, cầm lấy mấy miếng mặt nạ đã chuẩn bị sẵn, đắp từng cái lên chân mình.
Phơi nắng tuy tốt nhưng cũng không thể quá lâu, vì sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa da, làm mất nước khiến da khô ráp. Thế nên cô phải kịp thời cấp ẩm cho đôi chân của mình.
Đắp mặt nạ cho chân xong, không thể di chuyển nhiều, cô liền cầm lọ sơn móng tay lên, bắt đầu tô móng.
Sơn xong móng tay, rồi lại sơn tiếp móng chân.
Bỗng nhiên, một bàn tay đứt lìa lén lút bò tới.
Bạch Ấu Vi cực kỳ chán ghét nó, lập tức giơ chân đá văng ra xa.
Không biết tính cách của nó có phải bị ảnh hưởng bởi Mary hay không, mà đặc biệt thích làm đẹp. Rõ ràng chỉ là một cánh tay cụt, vậy mà lại thích trưng diện, trên cánh tay quấn đầy vòng cổ, vòng tay, năm đầu ngón tay thì đeo kín nhẫn, trông lấp lánh hào nhoáng, mà cũng ngu ngốc không kém.
Bàn tay đứt lìa lăn lộn trên mặt đất hai vòng, mấy chuỗi ngọc trai, vòng cẩm thạch, lắc tay vàng leng keng vang lên, rồi lại lếch thếch bò về, dai như đỉa đói, nhất quyết mon men đến gần lọ sơn móng.
"Được rồi được rồi, đừng chen nữa, để tao sơn cho." Bạch Ấu Vi nhíu mày, giọng đầy ghét bỏ: "Sơn xong thì đi nhặt trứng gà, biết không?"
Bàn tay cụt giơ lên một ngón, ngoắc ngoắc, coi như gật đầu.
Bạch Ấu Vi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, khẽ nhếch môi cười, nói với nó: "Tao sẽ sơn cho mi thật đẹp…"
0 comments