Chương 87: Sư đồ truyền thừa.
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Ngu Chiêu vén đạo bào quỳ xuống dập đầu:“ Đệ tử Ngu Chiêu bái kiến sư tôn.”
Nàng đã bị Thanh Diễn chân nhân trục xuất khỏi sư môn, hiện chỉ là đệ tử nội môn không có sư phụ, tự nhiên có thể bái sư lần nữa. Huống chí nàng tu luyện Huyễn Tịch quyết của Minh Nguyệt tán nhân, hai người không phải sư đồ nhưng cũng có mối liên hệ. Bái sư là một nghi lễ để bù đắp cho sự thiếu sót.
Minh Nguyệt tán nhân mỉm cười nhìn Ngu Chiêu hoàn thành lễ bái sư:”Ta tu đạo hàng ngàn năm, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện mà ta luôn đau đáu. Ngu Chiêu, đa tạ con đã hoàn thanh tâm nguyện của vi sư. Ta, Minh Nguyệt từ nay không còn nuối tiếc.”
ừa dứt lời, một đao linh quang tử sắc chiếu vào mi tâm của Ngu Chiêu:”Đây là những tâm đắc của vi sư đã lĩnh ngộ được, đồng thời là sự trợ giúp cuối cùng vi sư có thể dành cho con với tư cách là một người sư tôn. Hãy nhớ lấy, con đường phía trước còn dài, nhưng đạo tâm sẽ tồn tại mãi mãi.”
Linh quang tử sắc thâm nhập vào biển hải thức của Ngu Chiêu, trạng thái tiến vào cảm giác có chút kì lạ. Thần hồn của nàng phảng phất như bị rút ra, sau đó rót vào cơ thể của một nữ tử. Nữ hài tử không quá bốn, năm tuổi, bộ dạng đáng yêu, một đôi mắt phượng sáng tỏ trong suốt. Quan trọng nhất là nàng có một thân căn cốt Thủy linh cắn, là thiên tài tu luyện độc nhất vô nhị. Nàng được gọi là Biệt Minh Nguyệt.
Biệt Minh Nguyệt là một người ngoại đạo trong gia tộc, vì sau khi gia tộc đưa nàng vào tông môn không lâu, nàng đã tự mình xin ra khỏi tông môn và quay trở lại gia tộc. Sau đó, nàng dành thời gian mười năm rồi rời khỏi thành nhỏ của Tây Vực nơi gia đình nàng sinh sống, bắt đầu dấn thân vào tu chân giới. Nàng đã đến rất nhiều nơi, mấy lần đứng trước ranh giới của cái chết và thu hoạch được nhiều cơ duyên lớn. Ngay khi nàng nghĩ tiếp tục du ngoạn thì nàng tình cờ gặp được nam nhân đặc biệt, đó là lúc linh hồn phiêu bạt có chốn để về.
Ngu Chiêu điên cuồng gào thét ở bên trong Biệt Minh Nguyệt. Đừng tin hắn! Đừng tin nam nhân đó! Hắn muốn giết Người! Đáng tiếc Biệt Minh Nguyệt không nghe thấy lời Ngu Chiêu. Giờ phút này nàng đang đắm chìm vào sự ôn nhu của gã nam nhân đó. Cho đến khi nam nhân đó dùng một thanh đoản kiếm, tàn nhẫn hé lộ chân tướng. Người đàn ông tu luyện con đường vô tình, giết vợ chứng đạo, Biệt Minh Nguyệt chính là lễ vật mà hắn lựa chọn kỹ lưỡng.
Trong tích tắc này, Ngu Chiêu nghe được tiếng vỡ vụn trong cơ thể Biệt Minh Nguyệt. Biệt Minh Nguyệt và người đàn ông có tu vi tương đương, thiên phú tu luyện của nàng còn vượt trội hơn hắn. Thậm chí khi cô đâm kiếm vào tim hắn, cô đã tự ngộ ra chân lý thực sự của vô tình đạo. Từ đó, Biệt Minh Nguyệt đổi tên thành Minh Nguyệt Tản Nhân, tự sáng tạo ra Huyền Tịch Quyết.
“Huyễn Tịch quyết hoàn chỉnh hẳn là có chín tầng, đáng tiếc, với thực lực của vi sư chỉ có thể hiểu được năm tầng, hy vọng những người đến sau có thể thông hiểu nó."
Không gian đột nhiên vặn vẹo, một cỗ lực lượng cực lớn áp chế bao trùm Ngu Chiêu, linh hồn của nàng trực tiếp bật ngược trở lại khiến Ngu Chiêu rùng mình, khi mở mắt ra, linh hồn đã trở lại trong cơ thể.
"Sư tôn! "
Ngu Chiêu lo lắng nhìn Minh Nguyệt Tản Nhân. Chỉ thấy ảo ảnh vốn linh động vô cùng, lúc này lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo bá đạo. Ngu Chiêu hiểu rằng tia tàn hồn cuối cùng mà Minh Nguyệt Tản Nhân lưu lại trong giới tu chân đã tiêu tan. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi bi thương mãnh liệt, cúi đầu khấu đầu lần nữa trước ảo ảnh.
Mặc dù nàng với sư tôn mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng ở trong huyễn cảnh vừa rồi, nàng đã cùng sư tôn trải qua gần ngàn năm. Sư tôn để lại cho nàng không chỉ mỗi công pháp Huyễn Tịch quyết năm tầng đầu tiên còn có những kỉ niệm vô giá.
Tiễn biệt Minh Nguyệt tán nhân xong, Ngu Chiêu khoanh chân ngồi thiền để bình tĩnh lại. Khi nỗi buồn dần bóc tách trong lòng, tâm cảnh đột nhiên phát sinh biến hóa. Trong khi chứng kiến cuộc đời của Minh Nguyệt tán nhân, nàng đồng thời trải qua khảo nghiệm.
Những điều của kiếp trước trong ngàn năm qua, tựa như sương sớm, như nước thu không dấu vết.
“Phù” một tiếng gió đột ngột vang lên trong hang động khép kín. Ngu Chiêu ngay lập tức phát ra linh lực bốn phía, linh lực dâng trào mạnh mẽ tạo thành vòng xoáy nhỏ lấy nàng làm trung tâm.
Khi Ngu Chiêu còn ở trong Ngũ Hành Đạo Tông, tu vi vững vàng ở Trúc Cơ hậu kỳ. Sau đó nàng ra ngoài lịch luyện liền tiến thêm một bước thăng lên Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là lên Kim Đan.
Theo như kế hoạch của Ngu Chiêu, ít nhất còn phải hơn một năm nữa mới đột phá Bình cảnh. Bây giờ, Minh Nguyệt tán ban thưởng cơ duyên giúp cho nàng rút ngắn một bước.
Linh lực dâng tràn truyền khắp tứ chi. Nàng chịu đựng sự đau đớn kịch liệt do kinh mạch lưu, đồng thời chỉ dẫn linh lực lưu thông cơ thể trong thời gian dài để tụ vào đan điền. Sau đó, một lượng lớn linh lực bị đè ép, tập trung thành từng giọt linh lực. Không biết qua bao lâu, linh dịch trong đan điền tụ lại to cỡ nắm tay. Đây chính là hình thức ban đầu của Kim Đan.
Ngu Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng lại. Đã có kinh nghiệm, nàng biết bước quan trọng nhất của Kim Đan là Ngưng Đan. Kim Đan một khi thành hình, coi như bước bước vào Kim Đan kỳ.
Tuy nhiên, Ngu Chiêu gặp vấn đề nan giải. Vì đột phá quá vội vàng, nàng không chuẩn bị trước tìm địa phương có linh lực dồi dào. Ở đây linh lực vốn mỏng, trải qua thời gian dài bị thôn phệ, linh lực bên ngoài không đủ cung cấp cho nàng làm bước kế tiếp.
Giờ mũi tên đã lên dây, không thể trì hoãn thêm. Ánh mắt Ngu Chiêu hiện lên sự quyết tâm. Nàng móc ra một nắm đan dược, một ngụm nuốt hết rồi lấy hết linh thạch trong túi trữ vật rồi đem nó bao phủ toàn thân. Dưới sự tẩy rửa liên tục của linh lực, một viên Kim Đan dần dần ngưng tụ.
Cùng lúc đó, sấm sét đột ngột vang lên. Núi rừng hoang vắng tản ra linh lực kịch liệt dao động. Các tu sĩ gần đó nghe được liền vội vàng nhao tới.
"Dao động mạnh mẽ thế này, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế?" Một tu sĩ ánh mắt rực lửa, như chớp lao nhanh về hướng dao động linh lực.
Cũng có những tu sĩ cẩn trọng hơn, dừng lại ở phía xa, nghi hoặc quan sát tình hình xung quanh.
Khi bọn họ còn chưa kịp đến nơi, dao động linh lực vốn rầm rộ đột nhiên dừng lại, ngọn núi hoang trở lại yên tĩnh.
"Sao lại thế? Sao đột nhiên biến mất?"
"Chắc chắn có người đã nhanh chân đoạt bảo vật trước chúng ta!"
"Ta thấy động tĩnh vừa rồi không giống như bảo vật xuất thế, mà giống như có vị tiền bối nào đó đang đột phá."
"Không thể nào! Nơi này hoang vắng, linh lực thưa thớt, làm sao có ai chọn nơi này để đột phá chứ!"
"......"
Mọi người bàn tán sôi nổi, mỗi người một ý.
“Đừng ầm ĩ, đến xem rồi biết!”, nói rồi kẻ đó dẫn đầu phi về phía trước. Những người khác thấy thế liền lập tức đuổi theo. Nhưng trước khi họ bước vào vài bước, một cỗ uy áp bất ngờ ập tới. Họ chưa kịp phản ứng đã bị uy áp đè xuống đất.
“Kẻ cản ta, chết!”
Một giọng nói lạnh băng của nữ tử vang lên. Cả đám người chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn, lỗ tai đau như bị kim châm, sau đó là những tiếng ù ù vang lên không dứt.
“Tiền bối bớt giận.”
“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng.”
Lúc này bọn họ nào còn không biết mình đã xông nhầm vào nơi tu luyện của một vị tiền bối cao nhân, mạo phạm tiền bối, không khỏi kinh hãi đến tột độ, liên tục cầu xin tha mạng. Càng có những người kiến thức rộng rãi, đoán ra được tu vi của vị tiền bối này, lòng hối hận đến ruột gan xanh xao.
Rốt cuộc là vị lão quái nguyên anh nào lại chạy đến nơi hoang vu thế này để bế quan tu luyện, thật sự là khó tin, khó tin quá đi!
Chương 86: Chẳng lẽ ta đã sinh ra tâm ma?
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
“Thôi Ngọc, đệ có tin vào nhân quả báo ứng không?”
Phương Thành Lãng thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, mang theo một cỗ lạnh lẽo quanh người khiến cho lòng Thôi Ngọc bất giác khẽ run lên.
Thôi Ngọc trầm mặc một lát, sau đó miễn cưỡng cười nói:”Sư huynh, huynh vì cớ gì lại hỏi vấn đề này?”
Phương Thành Lãng nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của hẳn liền biết hắn không tin lời mình vừa nói. Hắn lặng lẽ thở dài một hơi:” Huynh vừa có một giấc mộng”
Thôi Ngọc giật mình. Tu sĩ cảm ngộ thiên đạo, bản thân phải rũ bỏ tạp niệm trong tâm để giữ cho tâm luôn sáng. Chỉ có những tu sĩ tâm không tịnh mới gặp mộng. Đại sư huynh luôn là người có tâm kiên định nhất trong đám sư huynh đệ. Làm sao bây giờ huynh ấy gặp rắc rối trong mộng?
Phương Thành Lãng dường như không chú ý đến vẻ mặt của hắn biến đổi đặc sắc lúc này, tiếp tục nói:” Trong mộng huynh thấy bản thân trong đó nhưng lại không phải là huynh…”
Thôi Ngọc nhịn không được mở miệng:”Sư huynh, mộng là giả.”
Phương Thành Lãng nhàn nhạt nhìn hắn:” Trước đây, huynh luôn bán tín bán nghi một chuyện. Cho đến hôm nay, trong mộng mà huynh thấy ngoại trừ huynh cùng tiểu Lục, còn có đệ. Huynh hỏi đệ, đệ với tiểu Lục có phải phát sinh mâu thuẫn gì ở Dược viên không?”
Thôi Ngọc trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục bình thường:”Chuyện ở Dược viên quả thật đệ có trách cứ tiểu Chiêu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đệ đã trách lầm muôi ấy, là tiểu Chiêu nói qua với huynh sao?”
Mặc dù linh dược ở Dược viên có độc, nhưng Thôi Ngọc tin tưởng Ngu Chiêu không phải cố ý, cho nên hắn rộng lượng đẩy trách nhiệm đó về phía bản thân.
Phương Thành Lãng lắc đầu, nhếch khóe miệng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng ẩn chứa vô tận bi thương:” Không, muội ấy cái gì cũng đều không nói với huynh, là ở trong mộng huynh đã nhìn thấy.”
Ở trong mộng, Ngu Chiêu khắp người chằng chịt vết thương quỳ gối trước mặt hắn và Thôi Ngọc. Nàng ấy bày tỏ ý kiến qua đôi mắt đỏ rực cùng vẻ mặt buồn bã nhìn hai người. Ngu Chiêu nói tới Dược viên, nói rằng nàng không phải hạ độc lên linh dược. Thôi Ngọc trước sau vẫn không tin lời nàng, Phương Thành Lãng không muốn nhớ lại diễn biến tiếp theo, chỉ cần tiếp tục nghĩ về nó thôi cũng đủ làm hắn lòng đau như cắt, tim như bị khoét một lỗ hổng lớn.
“Đại sư huynh, đó chỉ là mộng thôi mà.”
Thôi Ngọc không hiểu được sự tuyệt vọng và thống khổ của Phương Thành Lãng. Đó là mộng, không thể lý giải được.
Phương Thành Lãng gầm nhẹ”Đó không phải là mộng.”
Đây là Thiên Đạo gửi lời cảnh báo tới hắn!
Thôi Ngọc cau mày nhìn vẻ mặt như nhập ma của Phương Thành Lãng. Hắn hoài nghi Đại sư huynh đang đạo tâm bất ổn, từ đó sinh ra tâm ma, giờ đem mộng cảnh lẫn hiện thực lẫn lộn với nhau.
“Thôi, đệ trở về đi.”
Phương Thành lãng bất đắc dĩ lắc đầu, toàn thân giống như mất hết sức lực. Thôi Ngọc bế quan đã lâu, đã không còn biết những gì phát sinh trên Ngu Chiêu nữa, đệ ấy sẽ không hiểu.
“Đại sư huynh.” Thôi Ngọc muốn nói lại thôi. Tuy nhiên, giờ Phương Thành Lãng không để ý tới hắn, vậy nên Thôi Ngọc chỉ còn biết rời đi.
Sau khi trở lại phòng, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói với vẻ mặt của Đại sư huynh. Có lẽ nào lời sư huynh nói là sự thật? Ý nghĩ vừa chợt lóe lên đã được hắn vô tình bóp nát. Không thể nào, mộng chỉ là mộng, làm sao có thể trở thành hiện thực được. Đại sư huynh nhất định là bị tâm ma phiền nhiễu, cho nên thần trí mới mất tỉnh táo. Hắn nên luyện một lò đan dược giúp Đại sư huynh giải nạn này. Thôi Ngọc trong lòng có chủ ý liền từ trong túi trữ vật không gian lục lọi…
Trong sơn động hoang phế, Ngu Chiêu ngồi xếp bằng khoanh chân nghịch chiếc ấm nhỏ màu tím. Một lúc sau, nàng dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi từ từ rót linh lực vào chiếc bình nhỏ tử sắc.
Một làn sương mù quen thuộc bay lên trời và nhanh chóng hóa thành hình dáng nữ tu sĩ áo đỏ. Vẻ mặt nàng kiêu ngạo, đầu ngẩng cao, chỉ lẳng lặng đứng đấy cũng toát ra một cỗ khí thế bá đạo coi thường thiên hạ.
“Kẻ cản ta, chết!”
Áp lực kinh người tỏa ra khắp sơn động, bụi bay mịt mù bốn phía. Đạo bào của Ngu Chiêu không có gió mà động, bay phất phới. Đồng tử Ngu Chiêu chấn động đến run rẩy. Dưới sự quan sát chặt chẽ, nàng vẫn không nhìn ra được sơ hở trong ảo ảnh, như thể người đứng trước mặt nàng hiện tại là một tiền bối cao nhân.
Ngu Chiêu suy nghĩ một lúc, tiếp tục truyền linh lực liên tục vào chiếc bình nhỏ. Khi linh lực nàng dần cạn kiệt, chiếc bình ngược lại không chút phản ứng, tựa như đã đạt tới giới hạn. Ngu Chiêu cau mày, tình huống này nằm trong dự đoán của nàng. Nếu như chiếc bình có phép thần thông nào khác, hẳn là Phù Dung sẽ giới thiệu kĩ càng tại buổi đấu giá ở Hắc Thủy thành, tất nhiên giá của nó sẽ không còn là đặt hai khối linh thạch thượng phẩm. Nàng tin rằng chiếc bình nhỏ tử sắc này sẽ không đơn giản tới vậy, nàng không nhận lầm khí tức của Huyễn Tịch quyết.
Nghĩ tới đậy, âm trí nàng lay động, một tay bấm luyện quyết pháp hướng về chiếc bình nhỏ tử sắc đánh ra một đạo Huyễn Tịch quyết. Linh quang chợt lóe lên rồi biến mất vào chiếc bình. Đột nhiên, ánh sáng vàng rực sáng khắp sơn động như ban ngày. Ngu Chiêu bị ánh sáng làm tổn thương liền vô thức nhắm mắt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, kim quang biến mất, chiếc ấm nhỏ cũng bình tĩnh lại, tựa như mọi chuyện vừa mới phát sinh như chưa hề tồn tại.
Khi Ngu Chiêu đang nghi hoặc, giọng nói bá khi của nữ tử áo đỏ chợt vang lên trong hang động:”Người hữu duyên, chúng ta rốt cuộc cũng đã gặp nhau.”
Ngu Chiêu kinh ngạc nhìn về ảo ảnh của nữ tử áo đỏ đột nhiên nói chuyện với nàng. Nàng ta nhướng mày nhìn Ngu Chiêu, cười như không cười dò xét.
Một lát sau, nàng hài lòng gật đầu nói:” Thủy linh căn cốt vững chắc, ngộ tính không tệ, là ứng cử viên xuất sắc để tu luyện Huyễn Tịch quyết.”
Ngu Chiêu trầm mặc nữa ngày, chắp tay hành lễ:”Gặp qua Minh Nguyệt tán nhân.”
Minh Nguyệt tán nhân cười haha một tiếng:”Ngươi thật thông minh, ngươi không sợ tàn hồn của ta chiếm lấy thân thể ngươi, đoạt xá* trùng tu?”
*đoạt xá: mượn xác
Ngu Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, giọng nói kiên định, mạnh mẽ:”Minh Nguyệt tán nhân đã có thể sáng tạo ra Huyễn Tịch quyết không mưu cầu ham muốn tình ái, tất sẽ không làm chuyện chiếm thân thể người khác.”
Người vô tình là người sẽ không lấy yêu ghét làm tổn thương bản thân, điều này thường không có lợi cho bản thân. Trong lòng có dục vọng, ham muốn nhưng không bị nó cho phối. Họ vô cùng bình tĩnh.
Minh Nguyệt tán nhân cười to, vui mừng không thôi:”Ngươi đã hiểu được ý nghĩa thật sự của Vô Tình. Ta tự sáng tạo Huyễn Tịch quyết, luôn mong muốn tìm được đệ tử có thể thừa kế công pháp của ta. Nhưng những người vì ăn ngũ cốc đủ loại, bị thất tình lục dục vây khốn nên cuối cùng khó giải thoát. Ta cũng chỉ vì chậm chạp không tìm thấy đệ tử hợp ý nên lòng sinh dục niệm…”
Lời Minh Nguyệt tán nhân giống như tiếng chuông cảnh bảo trong biển ý thức của Ngu Chiêu. Đều nói ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Tại tu chân giới, thường nghe nói có tu sĩ lấy kiếm đạo để phi thăng, có tu sĩ lại lấy nho đạo để phi thăng, rất ít nghe nói tới lấy vô tình đạo phi thăng. Có thể thấy được tu luyện vô tình đạo có bao nhiêu gian khổ. Minh Nguyệt tán nhân-người sáng ta ra Huyễn Tịch quyết cũng bởi trong lòng sinh oán niệm, tận thọ mà ra đi.
Ngu Chiêu trong long ưu tư, vẻ mặt không thay đổi. Dù con đường phía trước có nguy hiểm ra sao, nãng cũng không sợ!
Minh Nguyệt tán nhân đột nhiên hỏi:”Ngươi tên là gì?”
“Ngu Chiêu” Minh Nguyệt tán nhân lẩm bẩm tên nàng mấy lần, mỉm cười: “Ngu Chiêu, Ngu Chiêu, Ngu Chiêu…. Thật là một cái tên hay. Ngu Chiêu, ngươi có nguyện ý làm đệ tử thân truyền của ta không? Từ nay về sau, ngươi có coi mình thành đệ tử của Minh Nguyệt tán nhân ta.”
Chương 85: Phải thêm tiền
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
“Trước đó các ngươi không phải còn rất nhiều điều muốn nói sao? Giờ sao lại câm lặng rồi? Hả? Điền sư huynh? Quách sư huynh?”
Vương Khiêm vẫn không thể dập tắt ngọn lửa giận dữ trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía Điền Hán và Quách Minh Ân đang im lặng. Hai người bị gọi tên liếc nhau, đều nhìn thấy sự hối tiếc trong ánh mắt đối phương. Họ không ngờ Ngu Chiêu lại tỏ ra cứng rắn đến vậy, không hề nể mặt họ chút nào. Bây giờ không chỉ không trả được thù, mà còn mất mặt hoàn toàn.
Quách Minh Ân cố gắng mở miệng: “Vương Khiêm sư đệ, người như Ngu Chiêu hẹp hòi, cay nghiệt, cho dù có sư phụ là Thanh Diễn Chân Nhân, sau này cũng không thể thành tài.”
“Điền sư huynh nói đúng, Vương Khiêm sư đệ đừng vì một kẻ tiểu nhân mà nổi nóng, không đáng đâu.” Điền Hãn cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Không được!” Vương Khiêm trừng mắt dữ dằn nhìn họ, ánh mắt lạnh lẽo, “Các ngươi có thể nuốt trôi cơn giận này, nhưng ta thì không! Ngu Chiêu dám động vào ta thì phải trả giá!”
Hai người kinh hãi.
“Vương Khiêm sư đệ! Ngu Chiêu là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, lại có sư phụ là một tu sĩ Hóa Thần, ngươi đừng kích động!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Vương Khiêm sư đệ, hai năm nữa là đại hội tu chân giới rồi, đến lúc đó ngươi dạy dỗ nàng ta cũng chưa muộn!”
Vương Khiêm cười lạnh lùng: “Các ngươi nghĩ ta ngu đến mức tự tay ra mặt sao?”
Vương Khiêm không hề tự phụ cho rằng mình đủ sức đối đầu với thế lực hùng mạnh của Ngũ Hành Đạo Tông. Trong thâm tâm, hắn đã ấp ủ một kế hoạch tinh vi, chỉ khi nào Điền Hán và Quách Minh Ân đồng ý hợp tác, hắn mới chịu chia sẻ. Hai người kia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bởi họ thật sự lo sợ Vương Khiêm sẽ liều lĩnh đối đầu với Ngu Chiêu mà bất chấp hậu quả..
Điền Hán nhanh trí thăm dò: “Xem ra Vương Khiêm sư đệ đã có kế hoạch, không biết có cần ta giúp sức chỗ nào không? Ta tuyệt đối không từ chối!”
Quách Minh Ân cũng chậm một bước, bày tỏ lòng trung thành với Vương Khiêm. Vương Khiêm nở nụ cười: “ Hai vị sư huynh đã chủ động nói vậy, ta cũng không tiện từ chối, thật ra có một số việc cần các ngươi giúp đỡ...”
Ban đầu, Điền Hán và Quách Minh Ân còn cười, nhưng càng nghe càng cảm thấy không ổn. Ý của Vương Khiêm là để họ bỏ tiền bỏ công, còn hắn thì đứng sau quan sát. Một khi sự việc bại lộ, hai người họ sẽ trở thành kẻ chịu tội.
“Cái này...” Điền Hán và Quách Minh Ân vốn là những kẻ khôn ngoan, chưa cần nghe hết họ đã nhận ra sự nguy hiểm, trên mặt lộ vẻ chống đối. Vương Khiêm sắc mặt trầm xuống: “Sao? Hai vị sư huynh không định giúp ta việc này sao? Nếu không vì các ngươi, ta làm sao lại đối đầu với Ngu Chiêu? Đừng có qua cầu rút ván!”
Lời đe dọa trong giọng của Vương Khiêm không hề che giấu. Trong mối quan hệ giữa ba người, hắn luôn ở vị trí trên. Hơn nữa, hắn cũng không sai, Điền Hán và Quách Minh Ân tưởng rằng khiến hắn đối đầu với Ngu Chiêu thì mình có thể đứng ngoài cuộc, nghĩ như vậy thật quá đơn giản. Hắn sẽ không để hai người thoát thân dễ dàng như vậy. Điền Hán và Quách Minh Ân nghe ra sự quyết tâm của Vương Khiêm, hai người cười khổ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm, ta sẽ nói các ngươi phải làm thế nào. Vạn Bảo Các có một tổ chức tình báo tên là Ám Các...”
...
Ám Các ở Hắc Thủy Thành.
Cầu Đạo Nhân liếc nhìn người mặc áo đen chỉ lộ ra đôi mắt trong căn phòng kín bưng, rồi cúi đầu xem xét nhiệm vụ mà người đó đưa vào, khóe mắt khẽ giật. Hành động tự lừa mình dối người của đối phương quả là khiến ông mở mang tầm mắt. Ai dám giao nhiệm vụ truy sát Ngu Chiêu vào lúc này chứ. Ngoài người của Thanh Mộc Môn, không còn ai khác. Tuy nhiên, không thể không nói người của Thanh Mộc Môn thật gan dạ, dám ban lệnh truy sát đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông. Đây là lần đầu ông gặp.
Ngay từ khi bước vào Ám Các, Điền Hán đã rất lo lắng. Thấy Ám Các mãi không phản hồi, hắn càng sốt ruột, vô thức muốn rời khỏi phòng. Lúc này, một tấm thẻ gỗ từ khe cửa bay ra, giữ chân hắn lại. Điền Hán vội vã nhận lấy tấm thẻ và nhìn vào, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Trên tấm thẻ chỉ viết ba chữ lớn: “Phải thêm tiền!”
Điền Hán do dự một lát. Hắn hiểu rõ ý đồ của Ám Các: chúng muốn thêm tiền. Việc truy sát đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Đạo Tông vốn là nhiệm vụ đầy rủi ro, chỉ những kẻ liều lĩnh mới dám nhận. Vương Khiêm đã tiêu tốn hết tài sản để mua đan phương, còn linh thạch đăng ký nhiệm vụ cũng do hắn và Quách Minh Ân đóng góp. Giờ đây, Ám Các lại đòi thêm tiền, và hiển nhiên gánh nặng lại đè lên vai hai người họ. Dù không muốn, nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Vương Khiêm, Điền Hán đành chấp nhận. Hắn rời đi, bóng lưng lộ rõ vẻ bất mãn.
Cầu Đạo Nhân nhìn đống linh thạch trên khay, khẽ cười ẩn ý. Ám Các quả là thông minh. Trước khi Điền Hán đến, chúng đã điều tra kỹ về Ngu Chiêu. Thân phận đệ tử thân truyền của nàng giờ đây chẳng còn giá trị gì nữa. Nàng chỉ còn là một nội môn đệ tử không có thầy chỉ dẫn. Dựa vào điều này, Ám Các mới dám nhận nhiệm vụ do Điền Hán giao phó. Nếu không thì chẳng ai muốn vì vài viên linh thạch mà mạo hiểm đắc tội với người đứng đầu tu chân giới, điều này thật quá không đáng.
Còn việc có gây thù với Ngũ Hành Đạo Tông hay không... Ánh mắt của Cầu Đạo Nhân thoáng hiện lên một tia u ám. Ám Các chỉ giúp hoàn thành nhiệm vụ, nếu Ngũ Hành Đạo Tông có tìm cũng nên tìm đến Thanh Mộc Môn mà gây phiền phức.
…
"Khụ, khụ." Phương Thành Lãng bất chợt tỉnh giấc, hơi thở gấp gáp. Một giọt mồ hôi từ trán chậm rãi chảy xuống. Hắn vô lực đưa tay lên che mặt. Hắn lại gặp ác mộng rồi. Phương Thành Lãng ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra sân sau của khách điếm. Đêm lạnh như nước. Hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, gương mặt biểu lộ cảm xúc mơ hồ khó đoán. Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng khó nhận ra. Hắn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào khoảng không.
"Đại sư huynh."
Thôi Ngọc nhìn vào ánh mắt trống rỗng của Phương Thành Lãng, không khỏi lo lắng. Từ khi họ rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, trạng thái của đại sư huynh ngày càng tồi tệ, điều này làm hắn lo lắng. Vừa nãy vô tình thấy bóng dáng đại sư huynh từ cửa sổ, hắn liền vội vàng đuổi theo.
Phương Thành Lãng khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
"Đại sư huynh, huynh có thể nói cho đệ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Huynh có biết huynh đang làm gì không?"
Thôi Ngọc vốn không phải là người hay can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mỗi người trên Độc Nguyệt Phong đều có ý nghĩa quan trọng đối với hắn. Hắn không thể chỉ đứng nhìn đại sư huynh tiếp tục sa sút như vậy, ta muốn giúp sư huynh giải thoát khỏi gông xiềng trong lòng. Phương Thành Lãng vẫn im lặng, chỉ có ánh mắt thêm phần u uất.
"Đại sư huynh."
Vẻ mặt lạnh lùng của Thôi Ngọc hiện lên chút lo âu. Cuối cùng, Phương Thành Lãng quay đầu nhìn cậu một cái. Ánh mắt của Phương Thành Lãng khiến Thôi Ngọc toàn thân run rẩy, bất giác nảy sinh một cảm giác sợ hãi không rõ nguyên do.
Chương 84: Đường Ai Nấy Đi
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
Dư Chính Mậu lại khuyên nhủ thêm vài lần, thấy Ngu Chiêu kiên quyết, hắn biết cách này không thể thực hiện được. Dù tiếc nuối nhưng đồng thời hắn cũng không khỏi tán thưởng Ngu Chiêu trong lòng. "Là chúng tôi đã suy nghĩ không chu toàn."
Hắn lấy ra một con dấu nhỏ màu vàng, "Đây là ấn khách quý của phòng đấu giá Hắc Thủy Thành, có thể miễn phí sử dụng dịch vụ dành cho khách quý và nhận ưu đãi. Mong Ngu cô nương hãy nhận lấy."
Dư Chính Mậu đã chuẩn bị hai phương án từ trước. Khi phương án đầu tiên không khả thi, hắn chuyển sang phương án thứ hai. Lần này Ngu Chiêu không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Dư Chính Mậu lấy đó làm cớ, chỉ thu của Ngu Chiêu tám phần chi phí, xem như cả hai bên đều vui vẻ.
"Nếu Ngu cô nương không quá bận rộn, tại hạ xin phép mời cô nương dùng trà một lát ở phòng bên cạnh để nghỉ ngơi."
Ánh mắt Ngu Chiêu khẽ dao động. Cái nhìn của Dư quản sự thoáng chút lo lắng, ngầm nhắc nhở nàng về những rắc rối có thể xảy ra. Ngu Chiêu gật đầu nhẹ, mỉm cười cảm ơn. Tuy nhiên, nàng khéo léo từ chối: "Đa tạ Dư quản sự quan tâm, nhưng ta còn có việc phải giải quyết, xin cáo từ."
Trong mắt Ngu Chiêu, ba người của Thanh Mộc Môn chẳng đáng để nàng bận tâm. Nếu họ khôn ngoan, lẽ ra họ không nên chủ động khiêu khích nàng trong buổi đấu giá, đẩy mâu thuẫn lên cao. Việc xung đột công khai tại buổi đấu giá đã khiến danh tiếng của nàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với nàng, ba người kia sẽ khó lòng thoát khỏi trách nhiệm. Với bản lĩnh tu luyện của mình, nàng tin rằng mình có thể tự bảo vệ bản thân trước bất kỳ mối nguy hiểm nào, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Nguyên Anh.
"Hahaha, là ta lo xa quá rồi. Ta sẽ tiễn Ngu cô nương rời đi."
Ngu Chiêu càng thể hiện sự cứng rắn, Dư Chính Mậu càng vui mừng. Mạnh Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ là phông nền, suốt cả buổi không thể nói được vài lời với Dư Chính Mậu. Tuy vậy, nàng ta không cảm thấy bị coi thường, ngược lại còn rất vui, cảm thấy đã mở mang kiến thức và có thêm nhiều câu chuyện để kể.
" Ngu tỷ tỷ, tỷ sắp đi rồi sao?" Mạnh Nguyệt không nỡ rời mắt khỏi Ngu Chiêu. Có lẽ vì kính trọng cường giả, dù chỉ mới gặp một lần, Mạnh Nguyệt đã sinh ra cảm giác lệ thuộc mạnh mẽ với Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu xoa đầu Mạnh Nguyệt, "Ừ, tỷ phải đi rồi."
“ Ngu tỷ tỷ, tỷ có thể cho muội biết tỷ sống ở đâu không? Đợi một ngày nào đó khi muội có thể tự do phiêu bạt như tỷ, muội sẽ đến tìm tỷ." Mạnh Nguyệt vừa nói, vừa lo lắng xoắn chặt tay lại, sợ rằng Ngu Chiêu sẽ không thích.
Ngu Chiêu suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình rất hợp với Mạnh Nguyệt. Đây là một cô gái đơn thuần, không có gì cần phải giấu giếm.
"Ta là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông. Sau này nếu muội ra ngoài trải nghiệm, có thể đến Ngũ Hành Đạo Tông tìm ta. Nhưng ta cũng không chắc liệu có ở trong tông hay không, muội có thể gửi thư trước cho ta."
Mắt Mạnh Nguyệt mở to, trong lòng hét lên không thành tiếng. Aaa! Ngu tỷ tỷ là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông! Thật lợi hại quá! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nguyệt ửng hồng nhanh chóng, xúc động đến mức không nói thành lời, "Được ạ, muội nhất định sẽ đến! Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng quên muội nhé!"
"Được, tỷ sẽ đợi muội ở Ngũ Hành Đạo Tông." Sau khi nhận được lời hứa của Ngu Chiêu, Mạnh Nguyệt lưu luyến quay đầu nhìn ba lần rồi mới rời đi.
Ngu Chiêu không rời đi ngay mà quay trở lại nhà trọ. Trong phòng, Trần Thiên Đông đang nhiệt tình kể lại diễn biến buổi đấu giá cho người cùng tộc nghe. Khi nghe đến đoạn Ngu Chiêu bị kẻ khác cố ý đẩy giá, mọi người đồng loạt cau mày. Đến khi nghe Ngu Chiêu phản công, khiến kẻ kia phải trả thêm gần một nghìn viên linh thạch thượng phẩm, họ đồng loạt vỗ tay khen ngợi, như thể đang chứng kiến tận mắt vậy.
Cốc cốc— Khi mọi người vẫn còn chìm trong cảm xúc hưng phấn, cửa phòng bất ngờ có tiếng gõ. Trần Thiên Đông đầu tiên cau mày, sau đó nghĩ ra điều gì liền vui mừng chạy ra mở cửa. Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Ngu Chiêu.
" Ngu tiền bối, người đã về rồi." Người trong phòng nghe thấy Ngu Chiêu lập tức đứng dậy chào hỏi. Tiếng chào hỏi của cả chục người cùng lúc khiến không khí ồn ào náo nhiệt. Trần Thiên Đông lo ngại làm phiền các khách trọ khác, liền đuổi hết mọi người vào trong phòng và mời Ngu Chiêu vào.
"Không cần khách sáo, ta đến đây để chào tạm biệt mọi người." Dù sao cũng quen biết một lần, nếu lặng lẽ rời đi sẽ có chút thất lễ.
Trần Thiên Đông nghe vậy liền có chút lo lắng: " Ngu tiền bối, người định đi ngay bây giờ sao?"
"Ừ." Trần Thiên Đông ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mặt dày hỏi: "Xin hỏi Ngu tiền bối định đi đâu tiếp theo? Nếu tiện đường, đoàn xe của gia tộc chúng tôi có thể hộ tống người thêm một đoạn."
Nói xong, chính Trần Thiên Đông cũng cảm thấy ngượng ngùng. Lần này đến Hắc Thủy Thành, nhờ có Ngu tiền bối mà họ thoát khỏi tay Hắc bào đạo nhân, nếu không gia tộc họ đã gặp chuyện rồi. Ngu tiền bối đâu cần họ hộ tống, ngược lại, chính họ mới là người hưởng lợi từ tiền bối.
Ngu Chiêu đáp: " Nam Minh Thành." Thủy Vân Cung ở gần Nam Minh Thành, đây là điểm đến tiếp theo của nàng.
Trần Thiên Đông lộ rõ vẻ thất vọng. Nam Minh Thành gần Nam Minh, nằm ở phía nam, hoàn toàn ngược hướng với Trần gia.
" Ngu tiền bối, chúng tôi không có duyên được đi cùng người, xin chúc người thượng lộ bình an, đạt được điều mong muốn. Nếu sau này tiền bối có qua Tê Sơn Thành, xin nhất định ghé thăm Trần gia. Nơi đây luôn mở cửa sẵn sàng chào đón tiền bối.."
Trần Thiên Đông nói xong, cúi chào một cách trịnh trọng. Thái độ chân thành của Trần Thiên Đông khiến Ngu Chiêu mỉm cười đồng ý, sau đó nàng từ biệt Trần gia. Các thành viên trong gia tộc tranh nhau tiễn khách, đưa Ngu Chiêu đến tận ngoài quán trọ. Nếu không phải vì Ngu Chiêu liên tục yêu cầu dừng lại, có lẽ họ còn muốn tiễn nàng đến tận cổng thành.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình của Trần gia, Ngu Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Nàng rời khỏi cổng thành, ánh nắng chiều buông vàng trên vai, rồi hướng về phía nam.
Không ngờ, chỉ đi chưa đến nửa giờ, nàng đã gặp ba người quen trên đường lớn. Ba người nhìn thấy Ngu Chiêu đang ung dung bước đến, miệng há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng gà. Ba bóng người như đóng băng giữa đường tiến thoái lưỡng nan. May mắn thay, Ngu Chiêu không có ý định trò chuyện, nàng đi thẳng qua ba người, để lại một khoảng không im lặng đến nghẹt thở.
Phải một lúc lâu sau, khi bóng dáng Ngu Chiêu đã hoàn toàn biến mất, Phạm công tử mới giật mình tỉnh lại, sợ hãi nói với thị vệ bên cạnh: " Nàng ấy đi rồi phải không? Nàng ấy thật sự đã đi rồi đúng không?"
Thị vệ với khuôn mặt như vừa trải qua cơn hoạn nạn, đáp: "Công tử, nàng ấy đi rồi, đi xa lắm rồi."
"Phù."
Phạm công tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau lại cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn đưa tay lên sờ và nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng áo. Hắn không kìm được rùng mình. Thế giới bên ngoài thật đáng sợ! Hắn muốn về nhà!
Trong một quán trọ khác ở Hắc Thủy thành.
Bốp! Vương Khiêm đập mạnh xuống bàn. Chiếc bàn gỗ lập tức vỡ nát, cốc chén cũng vỡ vụn rơi đầy sàn. "Thật quá đáng, thật quá đáng!"
Vương Khiêm nhìn vào đan phương dược cấp bốn trong không gian lưu trữ, trong lòng chẳng có chút niềm vui nào, chỉ ngập tràn sự tức giận và oán hận. Điền Hán và Quách Minh Ân ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn chiếc áo và giày đã bị nước trà làm ướt, không nói lời nào.
"Khách quan, ngài có cần dọn dẹp phòng không?" Một tiểu nhị nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ liền cẩn thận hỏi từ ngoài cửa.
"Cút!"
Tên đó co rụt cổ, nhanh chóng rời đi.
Chương 83: Gậy ông đập lưng ông
Người dịch: Dũng
Beta: Quýt
—
Lúc này, Trần Thiên Đông tại một nơi khác trong lòng mê mang còn nhiều hơn cả Vương Khiêm. Hắn từng nghĩ qua, Ngu tiền bối nếu không xuất thân từ thế gia vọng tộc thì cũng từ các tông môn tu tiên, nhưng vào khoảnh khắc này hắn phát giác hắn đã đánh giá thấp Ngu tiền bối. Ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch, có bán cả Trần gia cũng không bằng nhiêu đó. Đây là lão Trần gia bốc khói xanh, mới để Ngu tiền bối tuyển thương đội Trần gia bọn họ. Vài chục năm qua đi, Trần Thiên Đông vẫn như cũ không thể quên đên cú sốc Ngu Chiêu mang tới cho hắn.
Phạm công tử và hai tên thị vệ của hắn trốn trong góc xó rùng mình. Tới tận lúc này, người ngốc mới nhìn không ra thân phận của Ngu Chiêu không tầm thường. Bọn hắn thiếu chút đã phát sinh xung đột với Ngu Chiêu, bây giờ nghĩ lại lại thấy rùng mình.
“Ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch, vị khách quý số 199 ra giá ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch!” Phù Dung cực kì kích động, suýt nữa hét bể họng.
Nàng ta chắc chắn vạn phần, đây chính là ngày huy hoàng nhất trong sự nghiệp đấu giá của nàng ta! Nàng ta một bên nhắc lại Ngu Chiêu báo giá, một bên hàm ý mong đợi nhìn về Vương Khiêm. Đến lúc này bên trong đấu giá đại sảnh người duy nhất có thể cùng Ngu Chiêu cạnh tranh chỉ có thể là hắn thôi.
Vương Khiêm cắn chặt răng, không dám quyết định. Gia thế Vương Khiêm so với Ngu Chiêu còn tốt hơn một bậc. Phụ mẫu của hắn đều là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, còn có một vị lão tổ tông rất cưng chiều hắn, thiên tư của bản thân cũng không tồi, bằng không cũng sẽ không trở thành Đan Đường đệ tử quý giá nhất bên trong Thanh Mộc môn. Cho dù như vậy, 3000 khối thượng phẩm linh thạch đối với hắn mà nói vẫn không phải là con số nhỏ.
Nhưng cái tứ phẩm đan phương này đối với hắn cũng mười phần quan trọng, có thể giúp hắn bộc lộ hết khả năng trong kỳ sát hạch Đan Đường đệ tử. Hắn không muốn cái cơ hội trở thành Thanh Mộc Môn thiếu môn chủ rơi vào kẻ khác, nhất là cái tên Mộc Dã trước giờ tranh giành vị trí đó với hắn.
Vương Khiêm trải qua một loạt đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cắn răng từng câu từng chữ nói: “3050 khối.”
Đây vẫn như cũ là một cái giá rất cao, nhưng không hiểu tại sao mọi người đều cảm giác có chút thất vọng. Rõ ràng Vương Khiêm tung ra cái giá cao hơn, nhưng lại mất đi khí thế, bị Ngu Chiêu áp chế đi mấy phần. Mọi người lại bắt đầu hướng ánh nhìn về Ngu Chiêu. Nàng sẽ không tiếp tục ra cái giá khác chứ?
Đáp án là không.
Cái giá mà Vương Khiêm đưa ra dễ thấy đã chạm tới cực hạn, nếu cứ tiếp tục ra giá cao hơn, cho dù hắn muốn cũng lực bất tòng tâm. Ngu Chiêu từ đầu đến cuối cũng là mục đích để Vương Khiêm trải qua cái cảm giác bị người khác ác ý tăng giá. Cho nên, nàng cười cười, môi lặng thinh khép lại. “Ta rút lui.”
Lời rút lui của Ngu Chiêu nói ra rất dứt khoát, so với cái tư thái nửa bước không lùi hồi nãy của nàng khác biệt rõ ràng, tất cả mọi người đều giật mình. Vương Khiêm chết lặng một lát, lập tức hiểu ra Ngu Chiêu chính là cố ý nâng giá cho hắn, nổi đóa đùng đừng đứng dậy, “Ngu Chiêu! Ngươi chơi ta!”
Mọi người mắt sáng lên. Thì ra bọn hắn quen biết nhau sao. Xem ra có kịch xem rồi. Tuy Ngu Chiêu với Vương Khiêm đều là hai người xa lạ, nhưng Vương Khâm có thể chính xác hét ra tên của Ngu Chiêu, điều này càng tiện chứng tỏ hắn trước đây là ác ý tăng giá.
Ngu Chiêu thần sắc lạnh nhạt:”Ta chỉ là lấy gậy của người đập lưng người thôi, đạo hữu tại sao lại tức giận?”
Nói cho đúng thì cũng là Vương Khiêm trêu chọc Ngu Chiêu trước, Ngu Chiêu chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng, đáp lễ hắn mà thôi. “Ngươi! Ngươi vu khống!”
Vương Khiêm làm sao lại có thể nguyện ý thừa nhận hắn lừa người không thành, ngược lại còn bị Ngu Chiêu tàn nhẫn lừa hắn một vố, chỉ có thể cắn răng cố cãi.
Ngu Chiêu nhún vai một cái, ngữ điệu thong thả, “Vậy ta cũng có thể nói vừa nãy ta chỉ là đang bình thường báo giá, hoàn toàn không có ác ý lừa ngươi.”
“Ngươi!” Vương Khiêm nói không nên lời, tức tím cả mặt.
Phạm công tử thấy thế thì cực kì khoái chí, hận không thể đứng lên hò hét cổ vũ cho Ngu Chiêu. Một vài người trong các gia tộc lớn cũng sớm đã cảm thấy không vừa mắt với cái thái độ kiêu căng của Vương Khiêm, nhìn thấy hắn bị Ngu Chiêu giáo huấn trước mặt mọi người, thầm lặng hài lòng.
“Vương Khiêm sư đệ, chúng ta thân là đại trượng phu, đại nhân vật rộng lượng, cớ gì phải so đo với nàng ta.”
“Đúng vậy, Vương Khiêm sư đệ, có vài người thực lực không mạnh, cũng chỉ dám dùng mưu mô xảo quyệt để đối phó thôi.”
Điền Hãn và Quách Minh Ân đều là tay chân của Vương Khiêm, tự nhiên muốn nói chuyện với hắn, chỉ là vừa mở miệng đã đắc tội với hầu hết nữ tu ở trong đây. Đến cả Phù Dung đang đứng trên bục đấu giá hội cũng mờ nhạt nụ cười dần.
Ngu Chiêu nhẹ nhàng ồ một tiếng, “Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là các ngươi sao. Thật không hổ là nam tử đội trời đạp đất, co được giãn được, ngay cả lúc chạy trốn cũng chạy hơn hơn cả nữ tử, bỏ lại xa tiểu sư muội rồi.”
“Ăn nói xằng bậy!”
“Ngậm máu phun người!”
Điền Hãn và Quách Minh Ân cũng nhảy dựng lên. Ánh mắt hai người bốc lửa nhìn về phía Ngu Chiêu, hận không thể nhào lên chặn cái họng của nàng lại.
Mọi người cho dù tận lực che giấu, nhưng vẫn có thể bắt gặp vài tia khinh bỉ thoáng qua trong mắt bọn họ. Tuy rằng bọn hắn đang trong thời khắc đối mặt với nguy cơ sinh tử, rất có khả năng biểu hiện giống như Điền Hãn hai người đó, nhưng mà điều đó hoàn toàn không ngăn cản bọn hắn phê phán hai người bọn hắn. Vương Khiêm không chịu được cau mày lại.
Hắc Thủy Thành đấu giá hội thấy mùi thuốc súng giữa bốn người bọn họ càng ngày càng đậm, liền nhanh chóng phái người đi hòa giải, khuyên can mãi mới trấn an được ba người bọn Vương Khiêm, đấu giá hội như vậy mới có thể thuận lợi kết thúc.
“Ngu tỷ tỷ, Ngu tỷ tỷ! Tỷ lợi hại quá, ba người bọn họ hợp lại cũng không phải đối thủ của tỷ! Hừ, ai biểu bọn hắn dám coi thường nữ tử, đáng đời…”
Ngu Chiêu tay cầm hai tờ chứng từ, dự định đi nhận vật phẩm mà nàng đấu giá được. Mạnh Nguyệt như một cái đuôi ve vẩy ở thân sau của nàng, cái miệng một khắc cũng không dừng lại.
“Ngu cô nương, lối này.”
Nhờ phúc của Vương Khiêm mà tên tuổi của Ngu Chiêu giờ đây không người nào tham gia đấu giá hội là không biết. Ngu Chiêu được phương hội đấu giá cung kính mời tới một gian phòng trên tàu.
Dư Chính Mậu canh giữa ở cửa phòng, gặp được hai người Ngu Chiêu và Mạnh Nguyệt, nở một nụ cười nhiệt tình chào đón. “Ngu cô nương, lại gặp nhau rồi.”
Dự Chính Mậu vô cùng may mắn bởi vì lúc trước kết được thiện duyên, không có thu linh thạch của Ngu Chiêu, Ngu Chiêu chính là quý nhân của Dư Chính Mậu hắn ta.
“Dư quản sự” Ngu Chiêu cười nhẹ đáp lại.
Dư Chính Mậu ân cần dẫn hai người Ngu Chiêu vào gian phòng, đợi sau khi hai nàng ngồi xuống, hắn cười ha ha kêu người khác mang vật phẩm Ngu Chiêu đấu được mang lên.
“Ngu cô nương, Tử Hồ Huyễn Khí* và Thái Chân Thủy đều đã ở đây rồi, mời ngài kiểm tra.”
*Tên của cái ấm màu tím được đấu giá
Ngu Chiêu quét thần thức thoáng qua, xác nhận hai cái vật phẩm đều không có vấn đề, sau đó liền lấy linh thạch từ trong nhẫn trữ vật ra. Những viên linh thạch trong suốt long lanh xếp chồng lên trên mặt bàn, tỏa ra khí tức quyến rũ. Mạnh Nguyệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lại véo đùi một cái, mới miễn cưỡng không để bản thân mất kiểm soát.
Dư Chính Mậu bất ngờ, liên tục khoát tay: “Ngu cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải đến đây để lấy linh thạch, ta cho rằng Ngu cô nương tạo nên ảnh hưởng đối với đấu giá hội, Hắc Thủy thành đấu giá phương hội quyết định miễn phí hai vật phẩm mà Ngu cô nương đấu giá được, bày tỏ tạ ý. “
Mạnh Nguyệt nghe thấy Dư Chính Mậu giải thích, hâm mộ tới mức nước mắt kém chút từ khóe miệng chảy ra. Một cái Tử Hồ Huyễn Khí, lại thêm một bình Thái Chân Thủy, giá trị có thể lên đến gần hai trăm khối thượng phẩm linh thạch, vậy mà cứ thế tặng đi rồi.
Ngu Chiêu cũng bất ngờ một lát, nàng lưỡng lự một lát, lắc đầu nói “Không làm không nhận lộc, thứ lỗi ta không thể nhận.”
Một vé ghế cao cấp, giá bán chỉ có 10 khối trung phẩm linh thạch, gần như không đáng nhắc đến đối với một nhà đấu giá, nàng thu cũng đã thu được rồi. Nhưng hai kiện đấu giá phẩm này, bất kể là nói về ý nghĩa hay giá cả, đều khác với các ghế ngồi cao cấp, nhưng mà Ngu Chiêu cũng không muốn bởi vì cái này đối với Hắc Thủy Thành đấu giá hội có liên hệ mật thiết. Có những lúc những món vật miễn phí lại là đắt nhất.
About me
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
Ủng hộ nếu thấy truyện hay nhé!
TRAN HUONG LIEN 0326586236
Fanpage
Người theo dõi
Tổng số lượt xem trang
Nhãn
Recent Posts
Bài viết đã đăng
-
▼
2024
(399)
- ► 30/06 - 07/07 (69)
-
▼
07/07 - 14/07
(18)
- Vo Tinh Dao Chuong 070
- Vo Tinh Dao Chuong 071
- Vo Tinh Dao Chuong 072
- Vo Tinh Dao Chuong 073
- Vo Tinh Dao Chuong 074
- Vo Tinh Dao Chuong 075
- Vo Tinh Dao Chuong 076
- Vo Tinh Dao Chuong 077
- Vo Tinh Dao Chuong 078
- Vo Tinh Dao Chuong 079
- Vo Tinh Dao Chuong 080
- Vo Tinh Dao Chuong 081
- Vo Tinh Dao Chuong 082
- Vo Tinh Dao Chuong 083
- Vo Tinh Dao Chuong 084
- Vo Tinh Dao Chuong 085
- Vo Tinh Dao Chuong 086
- Vo Tinh Dao Chuong 087
- ► 04/08 - 11/08 (60)
- ► 11/08 - 18/08 (66)
- ► 03/11 - 10/11 (23)
- ► 10/11 - 17/11 (20)
- ► 17/11 - 24/11 (23)
- ► 24/11 - 01/12 (17)
- ► 01/12 - 08/12 (19)
- ► 08/12 - 15/12 (21)
- ► 15/12 - 22/12 (21)
- ► 22/12 - 29/12 (22)
- ► 29/12 - 05/01 (20)
-
►
2025
(757)
- ► 05/01 - 12/01 (33)
- ► 12/01 - 19/01 (28)
- ► 19/01 - 26/01 (29)
- ► 26/01 - 02/02 (39)
- ► 02/02 - 09/02 (18)
- ► 09/02 - 16/02 (25)
- ► 16/02 - 23/02 (28)
- ► 23/02 - 02/03 (27)
- ► 02/03 - 09/03 (28)
- ► 09/03 - 16/03 (28)
- ► 16/03 - 23/03 (29)
- ► 23/03 - 30/03 (30)
- ► 30/03 - 06/04 (35)
- ► 06/04 - 13/04 (37)
- ► 13/04 - 20/04 (35)
- ► 20/04 - 27/04 (35)
- ► 27/04 - 04/05 (41)
- ► 04/05 - 11/05 (35)
- ► 11/05 - 18/05 (33)
- ► 18/05 - 25/05 (33)
- ► 25/05 - 01/06 (35)
- ► 01/06 - 08/06 (36)
- ► 08/06 - 15/06 (42)
- ► 15/06 - 22/06 (18)