Chương 84: Đường Ai Nấy Đi
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
Dư Chính Mậu lại khuyên nhủ thêm vài lần, thấy Ngu Chiêu kiên quyết, hắn biết cách này không thể thực hiện được. Dù tiếc nuối nhưng đồng thời hắn cũng không khỏi tán thưởng Ngu Chiêu trong lòng. "Là chúng tôi đã suy nghĩ không chu toàn."
Hắn lấy ra một con dấu nhỏ màu vàng, "Đây là ấn khách quý của phòng đấu giá Hắc Thủy Thành, có thể miễn phí sử dụng dịch vụ dành cho khách quý và nhận ưu đãi. Mong Ngu cô nương hãy nhận lấy."
Dư Chính Mậu đã chuẩn bị hai phương án từ trước. Khi phương án đầu tiên không khả thi, hắn chuyển sang phương án thứ hai. Lần này Ngu Chiêu không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Dư Chính Mậu lấy đó làm cớ, chỉ thu của Ngu Chiêu tám phần chi phí, xem như cả hai bên đều vui vẻ.
"Nếu Ngu cô nương không quá bận rộn, tại hạ xin phép mời cô nương dùng trà một lát ở phòng bên cạnh để nghỉ ngơi."
Ánh mắt Ngu Chiêu khẽ dao động. Cái nhìn của Dư quản sự thoáng chút lo lắng, ngầm nhắc nhở nàng về những rắc rối có thể xảy ra. Ngu Chiêu gật đầu nhẹ, mỉm cười cảm ơn. Tuy nhiên, nàng khéo léo từ chối: "Đa tạ Dư quản sự quan tâm, nhưng ta còn có việc phải giải quyết, xin cáo từ."
Trong mắt Ngu Chiêu, ba người của Thanh Mộc Môn chẳng đáng để nàng bận tâm. Nếu họ khôn ngoan, lẽ ra họ không nên chủ động khiêu khích nàng trong buổi đấu giá, đẩy mâu thuẫn lên cao. Việc xung đột công khai tại buổi đấu giá đã khiến danh tiếng của nàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với nàng, ba người kia sẽ khó lòng thoát khỏi trách nhiệm. Với bản lĩnh tu luyện của mình, nàng tin rằng mình có thể tự bảo vệ bản thân trước bất kỳ mối nguy hiểm nào, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Nguyên Anh.
"Hahaha, là ta lo xa quá rồi. Ta sẽ tiễn Ngu cô nương rời đi."
Ngu Chiêu càng thể hiện sự cứng rắn, Dư Chính Mậu càng vui mừng. Mạnh Nguyệt từ đầu đến cuối chỉ là phông nền, suốt cả buổi không thể nói được vài lời với Dư Chính Mậu. Tuy vậy, nàng ta không cảm thấy bị coi thường, ngược lại còn rất vui, cảm thấy đã mở mang kiến thức và có thêm nhiều câu chuyện để kể.
" Ngu tỷ tỷ, tỷ sắp đi rồi sao?" Mạnh Nguyệt không nỡ rời mắt khỏi Ngu Chiêu. Có lẽ vì kính trọng cường giả, dù chỉ mới gặp một lần, Mạnh Nguyệt đã sinh ra cảm giác lệ thuộc mạnh mẽ với Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu xoa đầu Mạnh Nguyệt, "Ừ, tỷ phải đi rồi."
“ Ngu tỷ tỷ, tỷ có thể cho muội biết tỷ sống ở đâu không? Đợi một ngày nào đó khi muội có thể tự do phiêu bạt như tỷ, muội sẽ đến tìm tỷ." Mạnh Nguyệt vừa nói, vừa lo lắng xoắn chặt tay lại, sợ rằng Ngu Chiêu sẽ không thích.
Ngu Chiêu suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình rất hợp với Mạnh Nguyệt. Đây là một cô gái đơn thuần, không có gì cần phải giấu giếm.
"Ta là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông. Sau này nếu muội ra ngoài trải nghiệm, có thể đến Ngũ Hành Đạo Tông tìm ta. Nhưng ta cũng không chắc liệu có ở trong tông hay không, muội có thể gửi thư trước cho ta."
Mắt Mạnh Nguyệt mở to, trong lòng hét lên không thành tiếng. Aaa! Ngu tỷ tỷ là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông! Thật lợi hại quá! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nguyệt ửng hồng nhanh chóng, xúc động đến mức không nói thành lời, "Được ạ, muội nhất định sẽ đến! Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng quên muội nhé!"
"Được, tỷ sẽ đợi muội ở Ngũ Hành Đạo Tông." Sau khi nhận được lời hứa của Ngu Chiêu, Mạnh Nguyệt lưu luyến quay đầu nhìn ba lần rồi mới rời đi.
Ngu Chiêu không rời đi ngay mà quay trở lại nhà trọ. Trong phòng, Trần Thiên Đông đang nhiệt tình kể lại diễn biến buổi đấu giá cho người cùng tộc nghe. Khi nghe đến đoạn Ngu Chiêu bị kẻ khác cố ý đẩy giá, mọi người đồng loạt cau mày. Đến khi nghe Ngu Chiêu phản công, khiến kẻ kia phải trả thêm gần một nghìn viên linh thạch thượng phẩm, họ đồng loạt vỗ tay khen ngợi, như thể đang chứng kiến tận mắt vậy.
Cốc cốc— Khi mọi người vẫn còn chìm trong cảm xúc hưng phấn, cửa phòng bất ngờ có tiếng gõ. Trần Thiên Đông đầu tiên cau mày, sau đó nghĩ ra điều gì liền vui mừng chạy ra mở cửa. Quả nhiên, người đứng ngoài cửa chính là Ngu Chiêu.
" Ngu tiền bối, người đã về rồi." Người trong phòng nghe thấy Ngu Chiêu lập tức đứng dậy chào hỏi. Tiếng chào hỏi của cả chục người cùng lúc khiến không khí ồn ào náo nhiệt. Trần Thiên Đông lo ngại làm phiền các khách trọ khác, liền đuổi hết mọi người vào trong phòng và mời Ngu Chiêu vào.
"Không cần khách sáo, ta đến đây để chào tạm biệt mọi người." Dù sao cũng quen biết một lần, nếu lặng lẽ rời đi sẽ có chút thất lễ.
Trần Thiên Đông nghe vậy liền có chút lo lắng: " Ngu tiền bối, người định đi ngay bây giờ sao?"
"Ừ." Trần Thiên Đông ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mặt dày hỏi: "Xin hỏi Ngu tiền bối định đi đâu tiếp theo? Nếu tiện đường, đoàn xe của gia tộc chúng tôi có thể hộ tống người thêm một đoạn."
Nói xong, chính Trần Thiên Đông cũng cảm thấy ngượng ngùng. Lần này đến Hắc Thủy Thành, nhờ có Ngu tiền bối mà họ thoát khỏi tay Hắc bào đạo nhân, nếu không gia tộc họ đã gặp chuyện rồi. Ngu tiền bối đâu cần họ hộ tống, ngược lại, chính họ mới là người hưởng lợi từ tiền bối.
Ngu Chiêu đáp: " Nam Minh Thành." Thủy Vân Cung ở gần Nam Minh Thành, đây là điểm đến tiếp theo của nàng.
Trần Thiên Đông lộ rõ vẻ thất vọng. Nam Minh Thành gần Nam Minh, nằm ở phía nam, hoàn toàn ngược hướng với Trần gia.
" Ngu tiền bối, chúng tôi không có duyên được đi cùng người, xin chúc người thượng lộ bình an, đạt được điều mong muốn. Nếu sau này tiền bối có qua Tê Sơn Thành, xin nhất định ghé thăm Trần gia. Nơi đây luôn mở cửa sẵn sàng chào đón tiền bối.."
Trần Thiên Đông nói xong, cúi chào một cách trịnh trọng. Thái độ chân thành của Trần Thiên Đông khiến Ngu Chiêu mỉm cười đồng ý, sau đó nàng từ biệt Trần gia. Các thành viên trong gia tộc tranh nhau tiễn khách, đưa Ngu Chiêu đến tận ngoài quán trọ. Nếu không phải vì Ngu Chiêu liên tục yêu cầu dừng lại, có lẽ họ còn muốn tiễn nàng đến tận cổng thành.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình của Trần gia, Ngu Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Nàng rời khỏi cổng thành, ánh nắng chiều buông vàng trên vai, rồi hướng về phía nam.
Không ngờ, chỉ đi chưa đến nửa giờ, nàng đã gặp ba người quen trên đường lớn. Ba người nhìn thấy Ngu Chiêu đang ung dung bước đến, miệng há to đến nỗi có thể nhét được quả trứng gà. Ba bóng người như đóng băng giữa đường tiến thoái lưỡng nan. May mắn thay, Ngu Chiêu không có ý định trò chuyện, nàng đi thẳng qua ba người, để lại một khoảng không im lặng đến nghẹt thở.
Phải một lúc lâu sau, khi bóng dáng Ngu Chiêu đã hoàn toàn biến mất, Phạm công tử mới giật mình tỉnh lại, sợ hãi nói với thị vệ bên cạnh: " Nàng ấy đi rồi phải không? Nàng ấy thật sự đã đi rồi đúng không?"
Thị vệ với khuôn mặt như vừa trải qua cơn hoạn nạn, đáp: "Công tử, nàng ấy đi rồi, đi xa lắm rồi."
"Phù."
Phạm công tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau lại cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn đưa tay lên sờ và nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng áo. Hắn không kìm được rùng mình. Thế giới bên ngoài thật đáng sợ! Hắn muốn về nhà!
Trong một quán trọ khác ở Hắc Thủy thành.
Bốp! Vương Khiêm đập mạnh xuống bàn. Chiếc bàn gỗ lập tức vỡ nát, cốc chén cũng vỡ vụn rơi đầy sàn. "Thật quá đáng, thật quá đáng!"
Vương Khiêm nhìn vào đan phương dược cấp bốn trong không gian lưu trữ, trong lòng chẳng có chút niềm vui nào, chỉ ngập tràn sự tức giận và oán hận. Điền Hán và Quách Minh Ân ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn chiếc áo và giày đã bị nước trà làm ướt, không nói lời nào.
"Khách quan, ngài có cần dọn dẹp phòng không?" Một tiểu nhị nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ liền cẩn thận hỏi từ ngoài cửa.
"Cút!"
Tên đó co rụt cổ, nhanh chóng rời đi.
0 comments