Vo Tinh Dao Chuong 072

By Quyt Nho - tháng 7 07, 2024
Views

Chương 72: Thương đội Trần Gia

Người dịch: Lia Wang

Beta: Quýt

Ngày hôm sau. Tại chân núi Ngũ Hành Đạo Tông. 

Phương Thành Lãng trầm tư quan sát bốn người trước mặt. Ngoại trừ Quyền Dã vẫn còn đang suy nghĩ về lỗi lầm quá khứ và việc Ngu Chiêu mất tích thì đệ tử của Độc Nguyệt Phong đều đang có mặt ở đây. Thôi Giác cũng có vẻ ngạc nhiên. Hắn ta chỉ đồng ý với tiểu sư muội, mà không thông báo với Lam Tử Du và Tô Minh. Vậy bọn họ làm sao mà biết được?

Dường như cảm thấy bầu không khí trên sân quá ngượng ngùng, Diệp Tụng Tâm chủ động đứng ra phá vỡ tình thế bế tắc:

“ Đại sư huynh, huynh đừng trách Tứ sư huynh, là ta nói cho Nhị sư huynh và Tam sư huynh biết. Ta thấy việc tìm kiếm Lục sư tỷ có liên quan đến toàn bộ Độc Nguyệt Phong, nên do tất cả chúng ta phải cùng nhau hoàn thành.”

Tình hình thực tế là Diệp Tụng Tâm không muốn bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào để có được thiện cảm tốt. Nếu nàng ta không thông báo cho Lam Tử Du và Tô Minh, vậy tiếp theo đây đều sẽ không thể liên lạc với hai người trong một thời gian dài.

Ngộ nhỡ nửa đường tình cờ gặp phải điều gì ngoài tầm kiểm soát, khiến cho mức độ thiện cảm của hai người dành cho nàng ta lại giảm xuống lần nữa, nàng ta có muốn khóc lóc cũng không có nơi nào để khóc ra. Cho nên vì để an toàn, nàng ta vẫn là cảm thấy tất cả mọi người cùng đi là ổn thỏa nhất. 

“ Tử Du, Tiểu Minh các ngươi cũng muốn tiểu Lục về sao?”

Phương Thành Lãng nghe Diệp Tụng Tâm giải thích xong, hỏi Lam Tử Du cùng Tô Minh. Cả hai lưỡng lự một lúc, mới nặng nề gật đầu. Phương Thành Lãng nghĩ rằng nếu mọi người đều có cùng quan điểm, vậy có thêm bao nhiêu người cũng không quan trọng, nên hắn ta không còn bận tâm đến vấn đề này nữa.

"Chúng ta không biết Tiểu Lục đã rời khỏi tông môn bao lâu rồi, vì vậy trước tiên đi mấy thành trì lân cận xem có thể dò la được tin tức gì không. Nếu không được, chỉ có thể tìm người của Vạn Bảo Các giúp một tay."

Đối với những người khác hiển nhiên không có ý kiến gì. Thế nên, nhóm người khởi hành về hướng thành tu chân gần nhất. 

... 

Ngu Chiêu rời khỏi Ám Các và trở về quán trọ trước. Ám Các kinh doanh dưới danh hiệu "vạn sự thông",  trước đây Ngu Chiêu luôn cảm thấy cách nói này có chút khoa trương. Bây giờ mới biết Ám Các có thể trở thành tổ chức mạng lưới tình báo lớn nhất trong giới tu chân, quả nhiên là có điểm độc đáo riêng. 

Nàng thậm chí còn thắc mắc liệu Ám Các có phải là ở trong mỗi một tông phái tu chân đều có tay trong của họ hay không. Nếu không, làm sao bọn họ có thể biết nhiều thông tin tuyệt mật như vậy? 

Ngu Chiêu muốn biết thân phận của nữ tử trong bức họa, nhưng manh mối trong tay chỉ có hai chữ được viết trên tấm bia đá bên trong bức tranh. Mà nàng cũng không chắc chắn cảnh trong bức tranh có thực sự từng xảy ra hay là do người vẽ tưởng tượng ra.

Vì vậy, nàng dùng hai từ “ Thủy Vân” trên bia đá tông môn làm điểm đầu mối, trong tâm không có quá sự kỳ vọng quá lớn.  Không ngờ Ám Các lại mang đến cho nàng một bất ngờ lớn. 

Tất nhiên, mức giá mà Ám Các đưa ra cũng đủ đắt đỏ, Ngu Chiêu cảm thấy hơi đau lòng khi phải trả tiền. 

Căn cứ theo tình báo từ Ám Các, quả thực có một tông môn rất phù hợp với manh mối mà Ngu Chiêu cung cấp. Tông môn đó tên là Thủy Vân Cung, tông chủ là một nữ tu Trung Kỳ Kim Đan, được biết đến với cái tên Thủy Thanh Nguyệt, ở khóe mắt nàng ta cũng có một nốt ruồi chu sa. Chỉ là vào 20 năm trước, Thủy Vân Cung đã bị một lão quái cấp Nguyên Anh tấn công mà không rõ lý do. Rất nhiều đệ tử của Thủy Vân Cung đã bị giết hoặc bị thương. Thủy Thanh Nguyệt bị thương nặng và bỏ trốn, tung tích không rõ. Từ đó, Thủy Vân Cung không còn tồn tại nữa.

Nói cách khác, cho dù Ngu Chiêu có tìm ra tông phái và thân phận của người phụ nữ trong bức tranh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy vì không ai biết tung tích của Thủy Thanh Nguyệt. Ngu Chiêu trầm tư một lát, đem manh mối cất vào trong vòng trữ vật, nàng còn quyết định đi đến địa điểm cũ của Thủy Vân Cung xem thử.

Có lẽ Thủy Thanh Nguyệt sẽ để lại một số manh mối, đương nhiên nàng còn chưa chuẩn bị rời đi ngay lúc này. Chỉ còn cách chưa đầy hai tháng nữa là phiên đấu giá ở Hắc Thủy Thành sẽ bắt đầu.

Mà Thủy Vân Cung vừa vặn ở hướng ngược lại với Hắc Thủy Thành, cứ đi tới đi lui Ngu Chiêu nhất định sẽ bỏ lỡ buổi đấu giá, cho nên nàng định giành Thái Chân Thủy về tay trước. Sau đó lại cân nhắc đi Thủy Vân Cung hoặc là đến Chiểu Trạch Lâm tìm Thiên Tiên Tử. Dù sao, mối quan hệ giữa nàng và Thủy Thanh Nguyệt vẫn chưa được làm rõ, tâm trạng của nàng cũng không quá gấp gáp. Nàng sẽ quyết định điểm đến theo thứ tự ưu tiên mà nàng đã sắp xếp trong lòng.

Sau khi trời sáng, Ngu Chiêu đi đến con phố phồn hoa nhất nơi tập trung Thương hội, hỏi thăm từng người một, xem có thương đội nào đi đến Hắc Thủy Thành ở Nam Vực hay các thành phố lân cận không. Vận may của nàng không tệ, vừa đúng lúc có một thương đội chuẩn bị tiến về phía Hắc Thủy Thành.

Người chủ sự của đoàn thương nhân họ Trần, tên Thiên Đông, là một trung niên khá thân thiện, tu vi cùng Nghiêu Chiêu đều ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ. Ngoài hắn, đoàn thương nhân còn có mười tám người bảo vệ, hầu hết đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ có vài người là Trúc Cơ trung kỳ. Nói là bảo vệ, nhưng thực ra đều là tộc nhân của Trần Thiên Đông. Đoàn thương nhân này do chính nhà họ Trần lập ra.

Ngu Chiêu đã nộp một viên linh thạch trung phẩm, thuận lợi giành được một chỗ trên xe để đi cùng. Thương đội của Trần gia lần này tổng cộng phái đi sáu cỗ xe ngựa, mỗi cỗ xe có thể chở bốn người. Trên cỗ xe ngựa Ngu Chiêu ngồi, ngoại trừ nàng ra, còn có hai nam tu giống như nàng trả tiền để đi nhờ xe.

Một người mũi củ tỏi, bờ môi dày, bẩm sinh tự mang một cảm giác vui vẻ. Người kia tai vểnh, mắt tam giác, nhìn qua giống người không dễ chọc. Ngu Chiêu lên xe ngựa, lúc nhìn thấy hai người liền có dự cảm chuyến đi này có lẽ sẽ không được yên bình.

Hai người đàn ông đó kể từ khi lên xe không nói qua một lời, cứ như thể họ chưa từng quen biết nhau vậy. Ngu Chiêu cũng không mở miệng bắt chuyện gì với hai người bọn họ, mà chỉ nhắm mắt ngủ thiếp đi trên xe ngựa.

Thương đội dùng một loại yêu thú cấp thấp tên là Đại Hãn Câu để kéo xe, nó có sức bền cứng cỏi, tốc độ nhanh, chạy nhanh như gió, ngay cả khi Ngu Chiêu ngồi trong xe cũng không cảm thấy có cảm giác gập ghềnh quá mạnh. Hai ngày sau, đoàn xe dừng lại bên một con đường núi hẹp.

"Nghỉ ngơi ở đây một giờ trước khi lên đường tiếp.”

Giọng nói của Trần Thiên Đông vang lên từ phía trước xe ngựa, chỉ có một số ít hộ vệ của Trần gia ở lại trên xe ngựa, những người khác đều nhảy xuống xe, di chuyển xung quanh.

Ngu Chiêu liếc nhìn hai người đàn ông vẫn ngồi yên như tượng trong xe, rồi nhảy xuống xe, bước tới trước mặt Trần Thiên Đông. 

"Trần quản sự, sao ngài lại dừng ở đây?"

Theo kinh nghiệm đi nhờ xe trước đây của Ngu Chiêu, thương đội hiếm khi dừng lại sửa sang ở những nơi không có nguồn nước và địa hình hẹp. Hơn nữa, còn chưa đến ba giờ kể từ lần nghỉ ngơi chỉnh đốn cuối cùng, có vẻ hơi quá thường xuyên. Trần Thiên Đông sắc mặt trịnh trọng: 

"Ngu cô nương, ngươi có điều không biết, phía trước chính là nơi có mệnh danh hẻm núi Vạn Trượng một đi không trở lại. Làn xe ở đó chật hẹp, hai bên lại là khe núi dốc, thường có người phục kích lén ở đó để cướp bóc các thương đội đi qua, vì vậy khi đi qua hẻm núi Vạn Trượng, các đoàn xe sẽ nghỉ ngơi trước, chuẩn bị sẵn sàng phòng có người tập kích bất ngờ. “

Ngu Chiêu đột nhiên hiểu ra, nàng quay đầu liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa mình đang ngồi, nếu như hai người ngồi trong xe ngựa kia thật sự có ý đồ xấu với thương đội, hiện đây chính là cơ hội vô cùng tốt. Ngu Chiêu suy nghĩ một lát rồi lấy lư hương hoa sen từ trong vòng tay ra, buộc vào eo. 

Một giờ sau. Ngu Chiêu trở về xe ngựa, thương đội tiếp tục khởi hành. Tốc độ tiến về phía trước của đoàn xe rõ ràng đã giảm xuống đáng kể. Ngu Chiêu mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy con đường phía trước càng ngày càng hẹp, rừng cây hai bên đường cũng dần thưa thớt, lộ ra trần trụi vách núi dựng đứng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments