Vo Tinh Dao Chuong 087

By Quyt Nho - tháng 7 08, 2024
Views

Chương 87: Sư đồ truyền thừa.

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

 Ngu Chiêu vén đạo bào quỳ xuống dập đầu:“ Đệ tử Ngu Chiêu bái kiến sư tôn.” 

Nàng đã bị Thanh Diễn chân nhân trục xuất khỏi sư môn, hiện chỉ là đệ tử nội môn không có sư phụ, tự nhiên có thể bái sư lần nữa. Huống chí nàng tu luyện Huyễn Tịch quyết của Minh Nguyệt tán nhân, hai người không phải sư đồ nhưng cũng có mối liên hệ. Bái sư là một nghi lễ để bù đắp cho sự thiếu sót. 

Minh Nguyệt tán nhân mỉm cười nhìn Ngu Chiêu hoàn thành lễ bái sư:”Ta tu đạo hàng ngàn năm, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện mà ta luôn đau đáu. Ngu Chiêu, đa tạ con đã hoàn thanh tâm nguyện của vi sư. Ta, Minh Nguyệt từ nay không còn nuối tiếc.”  

ừa dứt lời, một đao linh quang tử sắc chiếu vào mi tâm của Ngu Chiêu:”Đây là những tâm đắc của vi sư đã lĩnh ngộ được, đồng thời là sự trợ giúp cuối cùng vi sư có thể dành cho con với tư cách là một người sư tôn. Hãy nhớ lấy, con đường phía trước còn dài, nhưng đạo tâm sẽ tồn tại mãi mãi.” 

Linh quang tử sắc thâm nhập vào biển hải thức của Ngu Chiêu, trạng thái tiến vào cảm giác có chút kì lạ. Thần hồn của nàng phảng phất như bị rút ra, sau đó rót vào cơ thể của một nữ tử. Nữ hài tử không quá bốn, năm tuổi, bộ dạng đáng yêu, một đôi mắt phượng sáng tỏ trong suốt. Quan trọng nhất là nàng có một thân căn cốt Thủy linh cắn, là thiên tài tu luyện độc nhất vô nhị. Nàng được gọi là Biệt Minh Nguyệt. 

Biệt Minh Nguyệt là một người ngoại đạo trong gia tộc, vì sau khi gia tộc đưa nàng vào tông môn không lâu, nàng đã tự mình xin ra khỏi tông môn và quay trở lại gia tộc. Sau đó, nàng dành thời gian mười năm rồi rời khỏi thành nhỏ của Tây Vực nơi gia đình nàng sinh sống, bắt đầu dấn thân vào tu chân giới. Nàng đã đến rất nhiều nơi, mấy lần đứng trước ranh giới của cái chết và thu hoạch được nhiều cơ duyên lớn. Ngay khi nàng nghĩ tiếp tục du ngoạn thì nàng tình cờ gặp được nam nhân đặc biệt, đó là lúc linh hồn phiêu bạt có chốn để về. 

Ngu Chiêu điên cuồng gào thét ở bên trong Biệt Minh Nguyệt. Đừng tin hắn! Đừng tin nam nhân đó! Hắn muốn giết Người! Đáng tiếc Biệt Minh Nguyệt không nghe thấy lời Ngu Chiêu. Giờ phút này nàng đang đắm chìm vào sự ôn nhu của gã nam nhân đó. Cho đến khi nam nhân đó dùng một thanh đoản kiếm, tàn nhẫn hé lộ chân tướng. Người đàn ông tu luyện con đường vô tình, giết vợ chứng đạo, Biệt Minh Nguyệt chính là lễ vật mà hắn lựa chọn kỹ lưỡng.

Trong tích tắc này, Ngu Chiêu nghe được tiếng vỡ vụn trong cơ thể Biệt Minh Nguyệt. Biệt Minh Nguyệt và người đàn ông có tu vi tương đương, thiên phú tu luyện của nàng còn vượt trội hơn hắn. Thậm chí khi cô đâm kiếm vào tim hắn, cô đã tự ngộ ra chân lý thực sự của vô tình đạo. Từ đó, Biệt Minh Nguyệt đổi tên thành Minh Nguyệt Tản Nhân, tự sáng tạo ra Huyền Tịch Quyết.

“Huyễn Tịch quyết hoàn chỉnh hẳn là có chín tầng, đáng tiếc, với thực lực của vi sư chỉ có thể hiểu được năm tầng, hy vọng những người đến sau có thể thông hiểu nó."

Không gian đột nhiên vặn vẹo, một cỗ lực lượng cực lớn áp chế bao trùm Ngu Chiêu, linh hồn của nàng trực tiếp bật ngược trở lại khiến Ngu Chiêu rùng mình, khi mở mắt ra, linh hồn đã trở lại trong cơ thể. 

"Sư tôn! "

Ngu Chiêu lo lắng nhìn Minh Nguyệt Tản Nhân. Chỉ thấy ảo ảnh vốn linh động vô cùng, lúc này lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo bá đạo. Ngu Chiêu hiểu rằng tia tàn hồn cuối cùng mà Minh Nguyệt Tản Nhân lưu lại trong giới tu chân đã tiêu tan. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi bi thương mãnh liệt, cúi đầu khấu đầu lần nữa trước ảo ảnh. 

Mặc dù nàng với sư tôn mới chỉ gặp mặt một lần, nhưng ở trong huyễn cảnh vừa rồi, nàng đã cùng sư tôn trải qua gần ngàn năm. Sư tôn để lại cho nàng không chỉ mỗi công pháp Huyễn Tịch quyết năm tầng đầu tiên còn có những kỉ niệm vô giá. 

Tiễn biệt Minh Nguyệt tán nhân xong, Ngu Chiêu khoanh chân ngồi thiền để bình tĩnh lại. Khi nỗi buồn dần bóc tách trong lòng, tâm cảnh đột nhiên phát sinh biến hóa. Trong khi chứng kiến cuộc đời của Minh Nguyệt tán nhân, nàng đồng thời trải qua khảo nghiệm. 

Những điều của kiếp trước trong ngàn năm qua, tựa như sương sớm, như nước thu không dấu vết.

“Phù” một tiếng gió đột ngột vang lên trong hang động khép kín. Ngu Chiêu ngay lập tức phát ra linh lực bốn phía, linh lực dâng trào mạnh mẽ tạo thành vòng xoáy nhỏ lấy nàng làm trung tâm.

 Khi Ngu Chiêu còn ở trong Ngũ Hành Đạo Tông, tu vi vững vàng ở Trúc Cơ hậu kỳ. Sau đó nàng ra ngoài lịch luyện liền tiến thêm một bước thăng lên Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là lên Kim Đan. 

Theo như kế hoạch của Ngu Chiêu, ít nhất còn phải hơn một năm nữa mới đột phá Bình cảnh. Bây giờ, Minh Nguyệt tán ban thưởng cơ duyên giúp cho nàng rút ngắn một bước.

 Linh lực dâng tràn truyền khắp tứ chi. Nàng chịu đựng sự đau đớn kịch liệt do kinh mạch lưu, đồng thời chỉ dẫn linh lực lưu thông cơ thể trong thời gian dài để tụ vào đan điền. Sau đó, một lượng lớn linh lực bị đè ép, tập trung thành từng giọt linh lực. Không biết qua bao lâu, linh dịch trong đan điền tụ lại to cỡ nắm tay. Đây chính là hình thức ban đầu của Kim Đan. 

Ngu Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng lại. Đã có kinh nghiệm, nàng biết bước quan trọng nhất của Kim Đan là Ngưng Đan. Kim Đan một khi thành hình, coi như bước bước vào Kim Đan kỳ. 

Tuy nhiên, Ngu Chiêu gặp vấn đề nan giải. Vì đột phá quá vội vàng, nàng không chuẩn bị trước tìm địa phương có linh lực dồi dào. Ở đây linh lực vốn mỏng, trải qua thời gian dài bị thôn phệ, linh lực bên ngoài không đủ cung cấp cho nàng làm bước kế tiếp. 

Giờ mũi tên đã lên dây, không thể trì hoãn thêm. Ánh mắt Ngu Chiêu hiện lên sự quyết tâm. Nàng móc ra một nắm đan dược, một ngụm nuốt hết rồi lấy hết linh thạch trong túi trữ vật rồi đem nó bao phủ toàn thân. Dưới sự tẩy rửa liên tục của linh lực, một viên Kim Đan dần dần ngưng tụ. 

Cùng lúc đó, sấm sét đột ngột vang lên. Núi rừng hoang vắng tản ra linh lực kịch liệt dao động. Các tu sĩ gần đó nghe được liền vội vàng nhao tới.

"Dao động mạnh mẽ thế này, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế?" Một tu sĩ ánh mắt rực lửa, như chớp lao nhanh về hướng dao động linh lực.

Cũng có những tu sĩ cẩn trọng hơn, dừng lại ở phía xa, nghi hoặc quan sát tình hình xung quanh.

Khi bọn họ còn chưa kịp đến nơi, dao động linh lực vốn rầm rộ đột nhiên dừng lại, ngọn núi hoang trở lại yên tĩnh.

"Sao lại thế? Sao đột nhiên biến mất?"

"Chắc chắn có người đã nhanh chân đoạt bảo vật trước chúng ta!"

"Ta thấy động tĩnh vừa rồi không giống như bảo vật xuất thế, mà giống như có vị tiền bối nào đó đang đột phá."

"Không thể nào! Nơi này hoang vắng, linh lực thưa thớt, làm sao có ai chọn nơi này để đột phá chứ!"

"......"

Mọi người bàn tán sôi nổi, mỗi người một ý.

“Đừng ầm ĩ, đến xem rồi biết!”, nói rồi kẻ đó dẫn đầu phi về phía trước. Những người khác thấy thế liền lập tức đuổi theo. Nhưng trước khi họ bước vào vài bước, một cỗ uy áp bất ngờ ập tới. Họ chưa kịp phản ứng đã bị uy áp đè xuống đất. 

“Kẻ cản ta, chết!” 

Một giọng nói lạnh băng của nữ tử vang lên. Cả đám người chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn, lỗ tai đau như bị kim châm, sau đó là những tiếng ù ù vang lên không dứt. 

“Tiền bối bớt giận.” 

“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng.” 

 Lúc này bọn họ nào còn không biết mình đã xông nhầm vào nơi tu luyện của một vị tiền bối cao nhân, mạo phạm tiền bối, không khỏi kinh hãi đến tột độ, liên tục cầu xin tha mạng. Càng có những người kiến thức rộng rãi, đoán ra được tu vi của vị tiền bối này, lòng hối hận đến ruột gan xanh xao.

Rốt cuộc là vị lão quái nguyên anh nào lại chạy đến nơi hoang vu thế này để bế quan tu luyện, thật sự là khó tin, khó tin quá đi!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments