Chương 77: Ôm cây đợi thỏ
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Sự xuất hiện của Phạm công tử đã thành công giải quyết sự bất mãn của mọi người về cuộc đấu giá ở Hắc Thủy Thành. Chờ sau khi Phạm công tử gật gù đắc ý rời đi, những người chưa mua vé khác cũng nhanh chóng giải tán.
Dư Chính Mậu định rời ghế, đang muốn rời đi thì nhìn thấy một nữ tử có khí chất không tầm thường đang đi về phía hắn. Bước chân nữ tử đó ngừng lại, trên mặt vừa vặn hiện lên ý cười:”Dư quản sự, ta muốn một ghế ngồi thượng hạng.”
Giọng nói vừa dứt, mười khối linh thạch trung phẩm liền bày ra ở bàn. Dư Chính Mậu hơi giật mình, sau đó cười lớn. Hắn ta cho người mang đến ghế ngồi thượng hạng và đưa lại mười khối linh thạch trung phẩm cho Ngu Chiêu. Ngu Chiêu nhíu mày tỏ ý không hiểu. Dư Chính Mậu cười nói:” Cô nương đã giúp tại hạ việc làm ăn lớn, tại hạ chỉ bày tỏ chút tâm ý, mong cô nương đây không chê.”
Ngu Chiêu vừa lên tiếng, hắn liền nghe ra nàng chính là người vừa rồi khích bác khiến Phạm công tử không thể không mua liền ba phiếu ghế khách quý. So với tiền hoa hồng của ba phiếu ghế khách quý, thì một ghế ngồi thượng hạng không đáng nhắc tới. Hơn nữa, nhìn vị nữ tử này tuổi trẻ tài cao, Dư Chính Mậu không ngần ngại tạo mối quan hệ giao hảo với mức giả nhỏ đó.
Ngu Chiêu đã hiểu, nàng mỉm cười nhận lấy đồ Dư Chính Mậu đưa lại và cảm tạ lần nữa. Dư Chính Mậu hết sức vui mừng, cùng Ngu Chiêu trao đổi họ tên với nhau, sau đó chủ động cáo từ. Sau khi Ngu Chiêu có được thứ mình muốn, nàng cũng không dừng lại trên đường phố mà đi thẳng về quán trọ, đợi cuộc đấu giá bắt đầu.
Cùng lúc đó, đoàn người của Phương Thành Lãng cũng biết được tung tích của Ngu Chiêu từ chỗ của Ám Các. Sư huynh đệ bốn người của Phương Thành Lãng đều tụ tập trong gian phòng ở bên trong quán trọ. Tô Minh lo lắng hét lên:” Ta đi thông báo với sư muội, ngày mai chúng ta liền xuất phát tới Hắc Thủy thành!”
Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, chuẩn bị đi gõ cửa phòng cách vách bên cạnh.
“Từ từ đã.” Người ngăn cản hắn chính là Lam Tử Du đang trưng vẻ mặt không vui: ”Trước hết nghe Đại sư huynh nói đã nào.”
Tô Minh chống tay lên bàn, nhìn ba người còn lại:” Việc này còn gì để nói nữa. Ngu Tiểu Chiêu đang trên đường đến Hắc Thủy Thành, bây giờ có lẽ đến rồi. Nếu chúng ta không đi ngay thì sẽ quá muộn.”
Phương Thành Lãng nói: ” Quá muộn rồi.”
Tô Minh sửng sốt, Thôi Ngọc giải thích:” Dựa vào khoảng cách của chúng ta so với Hắc Thủy thành, phải mất ít nhất nửa tháng mới tới nơi. Đến lúc đó, cuộc đấu giá ở Hắc Thủy thành đã sớm kết thúc. Tiểu Chiêu chắc hẳn sẽ rời đi, chúng ta sẽ không gặp được tiểu Chiêu.”
“Chúng ta có thể tăng tốc độ hành trình….” Tô Minh nói được một nửa liền ngừng lại. Hắn chợt nhớ tới trong đội còn có Diệp Tụng Tâm, nên biện pháp của hắn không thể thực hiện được.
Tô Minh bực bội vò tóc:” Vậy giờ phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể biết trước được tiểu Chiêu sẽ đi đâu kế tiếp. Bây giờ chẳng làm gì, ngồi chờ đến ngốc trong phòng!”
Phương Thành Lãng khẽ mỉm cười, giọng điệu ngập tràn sự tự tin:“Ai nói chúng ta không thể biết trước!”
Đôi mắt của Lam Tử Du và Tô Minh sáng lên.
Thôi Ngọc như có điều suy nghĩ:” Đại sư huynh, huynh phán đoán được tiểu Chiêu kế tiếp sẽ đi đâu?” Phương Thành Lãng gật đầu:”Đúng vậy.” Thôi Ngọc cùng Phương Thành Lãng liếc nhau, ngầm hiểu.
Tô Minh bất mãn:“Đại sư huynh, lão tứ, hai người đang chơi trò bí mật gì.” Lam Tử Du bộ mặt cũng hoang mang nhìn hai người. Phương Thành Lãng và Thôi Ngọc cũng đông thanh nói: ”Chiểu Trạch Lâm.”
Tô Minh và Lam Tử Du cùng thắc mắc: “Chiểu Trạch Lâm?”
“Đúng vậy, chính là Chiểu Trạch Lâm.”
Để nhanh chóng tìm ra tung tích của Ngu Chiêu, Phương Thành Lãng đã bỏ ra rất nhiều tiền mua manh mối từ chỗ Ám Các. Ám Các luôn tuân thủ nguyên tắc khách hàng là trên hết. Không chỉ thông báo chi tiết lộ trình của Ngu Chiêu, thậm chí còn thông báo cả việc nàng đã mua hàng ở Ám Các. Phương Thành Lãng cũng biết trọng tâm lịch luyện của nàng chuyến này là để đi thu thập hai loại vật liệu luyện chế vũ khí. Những nơi có khả năng thu thập được hai loại vật liệu đó ở Hắc Thủy thành, kế tiếp là Chiểu Trạch Lâm. Hiện tại, Ngu Chiêu đã tới Hắc Thủy thành, nơi kế tiếp chắc chắn sẽ là Chiểu Trạch Lâm. Thay vì đuổi theo Ngu Chiêu khắp nơi không mục đích, tốt hơn hết là nên đến nơi nàng ấy muốn trước một bước. Phương Thành Lãng nêu ra quan điểm bản thân cho Tô Minh, Lam Tử Du. Tất nhiên, đã thuyết phục được họ. Sau một hồi bàn bạc, bốn người quyết định đến Chiểu Trạch Lâm, ngồi ôm cây đợi thỏ.
Vào ngày hôm sau, Diệp Tụng Tâm nghe được kế hoạch của các sư huynh, trong lòng nàng sụp đổ. Chiểu Trạch Lâm nằm ở phía nam của Tây Vực, quanh năm không có ánh sáng mắt trời chiếu rọi. Ở đấy chỉ có tăm tối, ẩm ướt, đầy chướng khí trong giới tu chân. Rắn, chuột, kiến, côn trùng thân mang kịch độc phần lớn đều tập trung sinh sống. Người ta nói rằng, hàng năm có hàng ngàn tu sĩ chết bởi độc trùng. Đối với Diệp Tụng Tâm, người được nuông chiều từ nhỏ, không thể nghi ngờ rằng Chiểu Trạch Lâm là địa phương đáng sợ hơn cấm địa. Tuy nhiên, nàng biết rõ bản thân không thể thay đổi quyết định của Phượng Thành Lãng và các sư huynh khác, nên nàng chỉ có thể giả vờ đồng ý, trong lòng thầm chửi rủa…
Ngu Chiêu vẫn chưa biết rằng Phương Thành Lãng cùng nhóm của hắn đang có ý định đến Chiểu Trạch Lâm trước nàng, ngồi đó chờ đợi sẵn. Nàng hiện tại tập trung tu luyện ở gian phòng trong nhiều ngày, mãi đến ngày đấu giá mới bước ra khỏi phòng.
“Ngu tiền bối.” Nghe được tiếng động, Trần Thiên Đông lập tức chạy ra khỏi phòng, cúi đầu chào Ngu Chiêu. Không đợi Ngu Chiêu đáp lại, Trần Thiên Đông hưng phấn nói: "Tiền bối, ngài có định tham gia đấu giá không? Không biết tại hạ có may mắn được đi cùng ngài không?"
Trần Thiên Đông là thay mặt Trần gia đến tham dự đấu giá ở Hắc Thủy thành. Viên Đan đột phá cảnh giới mà hắn mang theo cũng chính là một trong những vật phẩm của buổi đấu giá. Tất nhiên Ngu Chiêu sẽ không từ chối lời thỉnh cầu này. Vậy là hai người cùng nhau đến phòng đấu giá.
Cuộc đấu giá ở Hắc Thủy thành được tổ chức định kỳ năm năm một lần, mỗi lần đấu giá sẽ có nghìn vật phẩm được trưng ra và nó có danh tiếng lâu đời ở Nam Vực. Vì thế mỗi lần tổ chức đấu giá, các tu sĩ từ ngàn dặm xa xôi đều đến tham dự chỉ để thấy được sự hoành tráng của cuộc đấu giá.
Trên đường phố, các du khách đông như trẩy hội. Những cuộc thảo luận về cuộc đấu giá ở khắp nơi. Trần Thiên Đông cảm khái nói:” Cuộc đấu giá ở Hắc Thủy thành từ trước tới nay vẫn luôn tốt hơn rất nhiều so với các buổi đấu giá ở nơi khác về mức độ phổ biến và danh tiếng. Chẳng trách được vì sao lão gia chủ lại lựa chọn nơi đây.”
Mặc dù Trần Thiên Đông không nói rõ ràng, nhưng Ngu Chiêu vẫn có thể đoán được ý tứ trong lời nói, hành động của hắn. Trần gia hiện tại có vẻ xuống dốc, một viên Đan đột phá cảnh giới có thể trợ giúp tu sĩ Trúc Cơ thăng cấp lên Kim Đan kỳ. Nó quả thật là một cám dỗ lớn với mọi tu sĩ, ví dụ như Hắc Bào lão nhân.
Trần gia không hề nghĩ tới việc dùng Đan đột phá cảnh giới cho tộc nhân dùng trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ mà ngược lại mang đến nơi xa xôi như Hắc Thủy thành để đấu giá. Rất có khả năng Trần gia đang thiếu tiền, chỉ có thể dựa vào việc bán đan dược để duy trì hoạt động của gia tộc. Chỉ là lợi ích của Đan đột phá cảnh giới mang lại chỉ mang tính chất tạm thời, Trần gia nếu như không nghĩ ra được biện pháp khác để thoát khỏi tình thế khó khăn này thì cuối cùng họ sẽ không cứu được chính mình.
Ngu Chiêu có thể hiểu được đạo lý này thì ắt hăn người Trần gia cũng đã sớm nghĩ đến, cho nên Ngu Chiêu không đề cập đến chuyện của Trần gia mà cùng Trần Thiên Đông câu được câu không trò chuyện.
Theo sau đám đông, họ tiếp tục tiến về phía trước. Một lúc sau, hai người đã đến phòng đấu giá. Lúc này, bên ngoài phòng đấu giá đã có nhiều người xếp hàng dài, nhiều người bán đấu giá đang duy trì trật tự bên ngoài địa điểm.
0 comments