Chương 78: Chứng kiến buổi đấu giá
Người dịch: Quýt
—
Các ghế thường trong buổi đấu giá ở Hắc Thủy Thành nhanh chóng được bán hết, điều này không có nghĩa là ghế ít, ngược lại, trong mỗi buổi đấu giá, số ghế thường luôn là nhiều nhất. Vì thế, ở lối vào của sáu khu ghế thường, hàng dài người đứng xếp hàng chờ. Trong khi đó, tại lối vào của khu ghế thượng hạng, nơi Ngu Chiêu và Trần Thiên Đông đi vào, chỉ có lác đác vài người xếp hàng. Hai người vừa gia nhập hàng không lâu đã theo lối đi tiến vào bên trong phòng đấu giá.
Bố trí của buổi đấu giá lần này là đặt sân khấu ở vị trí trung tâm, tất cả các ghế xếp theo hình quạt bao quanh sân khấu. Hai hàng ghế phía trước nhất là ghế khách quý, được bày trí vô cùng sang trọng và có không gian rộng rãi nhất, tiếp theo sau là các ghế thượng hạng và ghế thường. Sự khác biệt trong cách bố trí giữa các ghế rất lớn, nên cũng không khó để phân biệt. Lúc này, cả sảnh đấu giá rộng lớn tràn ngập âm thanh ồn ào. Ở các khu ghế thường và cao cấp, đã có không ít tu sĩ ngồi xuống, họ đang sôi nổi bàn luận về những món đồ sẽ được đưa lên đấu giá trong hôm nay.
"Chúng cũng ở đây sao?" Ngu Chiêu đang tìm ghế của mình thì đột nhiên nghe thấy Trần Thiên Đông bên cạnh lẩm bẩm. Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Hôm nay, Phạm công tử ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, trang phục xa hoa của hắn nổi bật giữa đám đông. Không biết có phải do ấn tượng từ trước hay không, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của hắn, Ngu Chiêu cũng có thể cảm nhận được sự khoe khoang không thể che giấu của hắn.
"Những tu sĩ xuất hiện ở Hắc Thủy Thành lúc này, tám chín phần là đến vì buổi đấu giá."
Trần Thiên Đông cười ha hả: "Ngu tiền bối nói phải, chỉ là ta không ngờ bọn họ lại có thể ngồi ở ghế khách quý."
Trần Thiên Đông cũng xuất thân từ một gia tộc tu tiên, hắn có thể nhìn ra Phạm công tử bề ngoài thì phô trương, nhưng xuất thân thực sự của hắn không quá cao quý, thậm chí còn không bằng nhà họ Trần. Đối phương chịu bỏ tiền mua vé ghế khách quý thực sự khiến hắn bất ngờ, cũng khiến hắn tự hỏi liệu phán đoán của mình có sai không.
Ngu Chiêu mỉm cười nhạt, không nhắc đến chuyện xảy ra ngày mua vé, Trần Thiên Đông dĩ nhiên cũng không nghĩ rằng điều này có liên quan đến Ngu Chiêu. Vì họ mua vé không cùng lúc, nên cũng không ở cùng khu vực, sau khi tìm được chỗ ngồi, hai người liền chia ra, mỗi người ngồi vào chỗ của mình.
Bên phải Ngu Chiêu là một cô gái nhỏ mặt tròn, tu vi ở tầng thứ bảy của luyện khí, tính cách hoạt bát, cởi mở. Vừa thấy Ngu Chiêu ngồi xuống, cô đã háo hức chào hỏi và tự giới thiệu.
Cô gái nhỏ họ Mạnh, tên Nguyệt, là tu sĩ bản địa của Hắc Thủy Thành, rất am hiểu về các quy trình của buổi đấu giá.
"Ngu tỷ tỷ, tỷ chắc là lần đầu tiên tham gia đấu giá ở Hắc Thủy Thành đúng không? Muội cũng là lần đầu tiên đấy! Nghe nói lần này buổi đấu giá lớn hơn nhiều so với các lần trước. Muội đã năn nỉ người nhà rất lâu mới được phép tham dự."
Mạnh Nguyệt tỏ vẻ cực kỳ phấn khích. Dù nàng ấy không tiết lộ về hoàn cảnh gia đình, nhưng qua cách ăn nói, cử chỉ và trang phục, có thể đoán được phần nào xuất thân của nàng ấy. Mạnh Nguyệt rõ ràng đáp ứng tốt hơn các điều kiện của con cái thế gia so với Phạm công tử.
"Muội còn nghe nói vật phẩm nổi bật nhất trong buổi đấu giá lần này là một phương đan* tứ phẩm, rất nhiều người đều đến vì nó." Mạnh Nguyệt hạ giọng, tiếp tục nói.
*phương pháp luyện đan
Ngu Chiêu thoáng ngạc nhiên. Nàng chỉ từng nghe nói đôi khi trong buổi đấu giá có bán một viên đan tứ phẩm, nhưng chưa bao giờ nghe nói có phương đan tứ phẩm được đưa ra đấu giá. Phải biết rằng, ngay cả tại Thanh Mộc Môn nổi tiếng về luyện đan, một phương đan tứ phẩm cũng là bảo vật vô cùng quý giá, tuyệt đối không để tiết lộ cho đệ tử ngoài Đan Đường.
Ngu Chiêu có thể hình dung ra cảnh tượng tranh đấu khốc liệt trong phiên đấu giá cuối cùng.
"Ngu tỷ tỷ, tỷ cũng không phải đến vì phương đan tứ phẩm đó chứ?" Mạnh Nguyệt nhìn Ngu Chiêu với ánh mắt nghi ngờ khi thấy nàng không có phản ứng gì lớn.
Ngu Chiêu lắc đầu.
Mạnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, còn phóng đại hành động bằng cách vỗ ngực: "May quá, Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng tranh giành phương đan tứ phẩm với bọn họ, rất nguy hiểm đấy."
Nói xong, Mạnh Nguyệt nhăn mũi, như thể nhớ lại điều gì không tốt. Nhưng cảm xúc của cô thay đổi rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã quên bẵng chuyện về phương đan tứ phẩm và lại bắt đầu nói líu lo với Ngu Chiêu về các món đấu giá khác.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong tiếng nói nhẹ nhàng của Mạnh Nguyệt, và khi buổi đấu giá sắp chính thức bắt đầu, không gian đã dần yên tĩnh, bỗng nhiên sảnh đấu giá lại bùng nổ náo nhiệt.
"Nhà họ Trương! Người nhà họ Trương cuối cùng cũng đến!"
"Gia chủ nhà họ Trương cũng đến sao, chẳng lẽ lần này có bảo vật gì ghê gớm sắp được đem ra đấu giá?"
"Vị kia chắc là thiếu gia nhà họ Trương, quả nhiên là phong thái xuất chúng!"
"…"
Ở nơi gần nhất, mọi người đều rõ nhất. Số lượng tu sĩ bản địa Hắc Thủy Thành đông đảo nhất chính là những người như Mạnh Nguyệt. Vì thế, khi gia tộc mạnh nhất Hắc Thủy Thành xuất hiện, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Nhà họ Trương có bốn người tham dự buổi đấu giá, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò, ánh mắt sắc bén. Đi sát bên ông ta là một thanh niên phong thái hiên ngang, có năm phần tương tự với ông.
Sau khi bốn người tiến vào sảnh đấu giá, họ trực tiếp ngồi xuống hàng ghế khách quý ở hàng đầu tiên, suốt quá trình không nói lời nào, thần thái nghiêm nghị.
Mạnh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc: "Nhà họ Trương là gia tộc đứng đầu Hắc Thủy Thành, nghe nói lão tổ nhà họ chỉ còn cách một bước nữa là có thể kết Đan thành Anh."
Thực ra không cần Mạnh Nguyệt giới thiệu, Ngu Chiêu đã sớm nghe từ những người khác về tình hình của nhà họ Trương. Ngoài lão tổ đã rất ít khi lộ diện, nhà họ Trương còn có hai tu sĩ Kim Đan, trong đó gia chủ là một trong hai người này. Thiếu gia nhà họ Trương cũng là tu sĩ trẻ tuổi có triển vọng nhất để đột phá Kim Đan ở Hắc Thủy Thành, vì thế, ảnh hưởng của nhà họ Trương ngày càng lớn trong thành.
Điều khiến tất cả tu sĩ ở Hắc Thủy Thành bất ngờ là họ nghĩ rằng bảy chỗ còn lại trong hàng ghế khách quý đầu tiên đều thuộc về nhà họ Trương. Nhưng khi người nhà họ Trương ngồi xuống, họ mới phát hiện ra rằng nhà họ Trương đã để lại các chỗ ở giữa.
Mọi người bắt đầu đoán xem ba chỗ ngồi khách quý còn lại thuộc về ai.
"Lạ thật, nhà họ Ngụy, nhà họ Vương, nhà họ Triệu đều đến đủ rồi, còn ai chưa đến sao?" Mạnh Nguyệt cũng thấy khó hiểu, ngón tay bắt đầu đếm các gia tộc lớn xung quanh. Sau khi phát hiện những người đáng lẽ phải đến đều đã có mặt, cô không khỏi bối rối.
Trong lòng Ngu Chiêu chợt có một ý nghĩ. Ba chỗ ngồi còn lại chẳng lẽ là của…
Nàng vừa nảy ra suy đoán, thì đã thấy ba nam nhân trẻ tuổi bước ra từ lối vào dành cho khách quý. Ngu Chiêu ngẩn người, rồi khẽ mỉm cười, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
Trong ba người kia, có hai người mà Ngu Chiêu đã từng gặp. Nếu nàng nhớ không nhầm, người có dáng cao hơn một chút tên là Điền Hãn, người còn lại vóc dáng to lớn tên là Quách Minh Ân, cả hai đều là đệ tử của Võ Đường của Thanh Mộc Môn. Lần trước, tại Long Minh Cốc, họ chính là những người bảo vệ Mộc Dã.
Vì Mộc Dã kiên quyết muốn hành động cùng với Ngu Chiêu và không muốn để nàng đơn độc đối mặt với nguy hiểm, nên đã xảy ra mâu thuẫn với bốn đệ tử của Võ Đường. Sau khi ra khỏi vùng nguy hiểm, bốn đệ tử của Võ Đường lại tìm đến Mộc Dã để tiếp tục bảo vệ nàng, nhưng một lần nữa bị Mộc Dã từ chối thẳng thừng. Cảnh tượng lúc đó khiến Ngu Chiêu nhớ mãi, nên giờ gặp lại hai người, nàng lập tức nhận ra họ.
0 comments