Chương 79: Vương Khiêm của Thanh Mộc Môn
Người dịch: Quýt
—
Trong ba người, có hai người là đệ tử của Thanh Mộc Môn, danh tính của người còn lại cũng đã rõ ràng. Ban đầu, Ngu Chiêu cảm thấy khá bất ngờ khi gặp họ, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp lý. Thanh Mộc Môn nổi danh về luyện đan, khi nghe tin có đan phương tứ phẩm được đấu giá, họ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Các gia tộc ở Hắc Thủy Thành hẳn đã nhận được tin từ nhà đấu giá, khi thấy ba người Thanh Mộc Môn đến, họ lập tức đứng dậy hành lễ, khiến những người khác không khỏi ngạc nhiên.
Phạm công tử ngồi ở góc hàng ghế thứ hai, thấy cảnh đó, mắt anh ta đỏ lên vì ghen tị. Anh ta nghĩ rằng mình ngồi ở hàng ghế khách quý thì sẽ được tiếp đón nồng nhiệt, nhưng những người ngồi xung quanh chẳng ai để ý đến anh ta, cứ như anh không tồn tại vậy. Nếu chỉ có thế thì cũng đành chịu, nhưng đáng giận thay, họ lại tung hô ba người kia, những người chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi, điều này khiến vị công tử ngạo mạn khó lòng chấp nhận. Tuy nhiên, dù lòng đầy oán giận, anh ta cũng không dám làm loạn tại buổi đấu giá, chỉ có thể ngấm ngầm tức giận trong lòng.
Sau khi ba người của Thanh Mộc Môn ngồi vào chỗ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên xuất hiện là một nữ tu sĩ với khí chất ôn hòa. Dung mạo của nàng ta không quá nổi bật, nhưng lại có một sức hút tự nhiên, khiến người ta khó lòng rời mắt.
“Cảm ơn quý khách đã đến tham dự buổi đấu giá của Hắc Thủy Thành. Tôi là người điều hành buổi đấu giá, tên là Phù Dung. Trong buổi đấu giá hôm nay, chúng tôi sẽ đưa ra 188 món vật phẩm, tất cả đều được tuyển chọn kỹ càng từ nhà đấu giá, tuyệt đối không lừa gạt, đảm bảo mỗi khách hàng mua được đều cảm thấy xứng đáng với số tiền bỏ ra…”
Giọng nói của nàng ta mềm mại như dòng suối róc rách, tuy không cần cố tình nâng cao âm lượng, nhưng vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong khán phòng rộng lớn. Lúc này, chỉ còn tiếng nói của nàng ta vang lên.
Ánh mắt Ngu Chiêu lóe sáng. Nàng không ngờ huyễn thuật lại có thể tạo ra hiệu ứng như vậy. Theo lý thuyết, Phù Dung đang sử dụng mị thuật, mà thực chất, mị thuật cũng là một dạng huyễn thuật. Cả hai đều dựa vào ngũ giác để mê hoặc tâm trí.
Trước đây, Ngu Chiêu sử dụng huyễn thuật thường là dùng hương để phân tán sự chú ý, sau đó kết hợp với pháp thuật tạo ra ảo cảnh, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc dùng giọng nói để tạo nên ảo cảnh. Mị thuật của Phù Dung đã mang lại cho nàng sự gợi mở lớn.
“Món đấu giá đầu tiên hôm nay là một viên tam phẩm đan dược - Đan đột phá cảnh giới. Tác dụng chính của nó là giúp các tu sĩ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan kỳ, với tỷ lệ thành công lên đến bảy phần...”
Khi Ngu Chiêu còn đang trầm tư, buổi đấu giá đã chính thức bắt đầu, và món đầu tiên chính là Đan đột phá cảnh giới mà nhà họ Trần đã gửi đến. Không đợi Phù Dung giới thiệu xong, cả hội trường đã sôi sục, mọi người không ngồi yên nổi.
“Cái gì? Đan đột phá cảnh giới? Trời ạ, lần này đúng là chơi lớn rồi!”
“Không ngờ lại là Đan đột phá cảnh giới chắc chắn giúp đột phá Kim Đan, nhà đấu giá lần này thực sự mạnh tay!”
“Chết tiệt! Nhiều người tranh giành như vậy, chắc chắn mình không có cơ hội rồi!”
...
Đan đột phá cảnh giới là thần đan mơ ước của mọi tu sĩ Trúc Cơ, nên không lạ khi ánh mắt mọi người nóng rực, trong đầu bắt đầu tưởng tượng cảnh mình nuốt viên đan dược và thăng tiến lên Kim Đan kỳ. Họ hoàn toàn bỏ qua tỷ lệ thất bại ba phần của Đan đột phá cảnh giới.
Phạm công tử đặc biệt kích động, thở dốc: “Đan đột phá cảnh giới! Là Đan đột phá cảnh giới!”
Hai tên vệ sĩ đi theo cũng hưng phấn một lúc, nhưng rồi khi sự hào hứng qua đi, họ chợt nhớ đến cái túi tiền đã vơi đi quá nửa của công tử, trong lòng bỗng nhiên thắt lại. Số tiền còn lại trong tay công tử e rằng không đủ để mua một viên Đan đột phá cảnh giới.
“Giá khởi điểm của Đan đột phá cảnh giới là 100 viên linh thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 10 viên linh thạch trung phẩm. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”
Một trăm viên linh thạch trung phẩm tương đương với một viên linh thạch thượng phẩm, Phạm công tử vẫn có thể cố gắng chịu đựng. Nhưng đây chỉ là giá khởi điểm, và kết quả cuối cùng sẽ không có giới hạn, anh ta không hề tự tin mình có thể mua được Đan đột phá cảnh giới.
Quả nhiên, vừa dứt lời, đã có vô số thẻ đấu giá được giơ lên.
“Số 143, 200 viên linh thạch trung phẩm!”
“Số 210, 260 viên linh thạch trung phẩm!”
“Số 47, 300 viên linh thạch trung phẩm!”
...
Giá cả leo thang chóng mặt theo những tiếng ra giá, nhanh chóng vượt quá khả năng chịu đựng của Phạm công tử. Sắc mặt hắn ta tối sầm. Nếu như không phải đã mua ba tấm vé ghế thượng hạng, thì có lẽ anh ta còn có khả năng tranh giành, nhưng đáng tiếc... Anh ta giận dữ nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự bất mãn.
Người duy nhất cười trong khán phòng là Trần Thiên Đông. Càng có nhiều người ra giá, anh ta càng phấn khích không kiềm chế nổi. Đúng như Ngu Chiêu đã đoán, những năm gần đây, nhà họ Trần phát triển không thuận lợi, trong gia tộc không có ai tài năng nổi bật. Một khi lão tổ nhà họ Trần qua đời, gia tộc sẽ không còn ai kế thừa, đội thương đoàn của họ rất có thể sẽ bị các gia tộc khác thôn tính. Sau nhiều lần suy tính, lão tổ nhà họ Trần quyết định bán viên Đan đột phá cảnh giới có được từ trước để đổi lấy nguyên liệu luyện một lò đan dược khác nhằm đột phá Nguyên Anh. Đây là một hành động liều lĩnh, nếu không cẩn thận sẽ mất cả chì lẫn chài.
Cuối cùng, Đan đột phá cảnh giới được nhà họ Vệ mua với giá 1.300 viên linh thạch trung phẩm. Người nhà họ Vệ hân hoan vui mừng, còn Quách Minh Ân khinh thường bĩu môi: “Hừ, chỉ một viên đan dược tam phẩm mà cũng đáng vui vẻ đến vậy sao?”
Điền Hãn ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội để nịnh bợ, liền phụ họa: “Quách sư huynh, những gia tộc nhỏ như họ tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể hiểu được rằng sư đệ Vương Khiêm chỉ cần sơ ý để rơi cũng là đan dược tam phẩm.”
Quách Minh Ân nghe xong, mỉm cười tán thành, đồng thời tâng bốc Vương Khiêm đang ngồi giữa bọn họ đến mức mặt anh ta ngập tràn tự mãn.
Vương Khiêm khiêm tốn đáp: “Hai vị sư huynh quá khen rồi, với trình độ hiện tại của ta, đan dược nhị phẩm không thành vấn đề, nhưng luyện tam phẩm đan dược vẫn cần bỏ ra không ít công sức.”
Mặc dù lời nói tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng gương mặt anh ta lại đầy kiêu ngạo. Quách Minh Ân và Điền Hãn liếc nhau, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Vương Khiêm ở Đan Đường khắp nơi đều bị Mộc Dã đè đầu cưỡi cổ, chỉ riêng tính cách cao ngạo của hắn đã không thể sánh với Mộc Dã. Nhưng lần trước, bọn họ đã hoàn toàn đắc tội với Mộc Dã, dẫn đến việc tất cả đệ tử Đan Đường do Mộc Dã đứng đầu không muốn giao nhiệm vụ cho bọn họ, buộc họ phải đi lấy lòng Vương Khiêm – người có mối bất hòa với Mộc Dã. Dù sao thì, kiếm tiền khó khăn, ăn phân lại càng khó chịu hơn. Vì tài nguyên, chút hy sinh này có là gì đâu.
Cuộc đối thoại của ba người tuy không cố ý nâng cao âm lượng, nhưng cũng chẳng che giấu gì, khiến người của nhà họ Trương ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một. Vị thiếu chủ trẻ tuổi của nhà họ Trương trên mặt không giấu nổi vẻ ghen tị. Ngay cả khi anh ta muốn có một viên đan dược nhị phẩm, cũng phải được gia chủ và toàn bộ trưởng lão đồng ý, đâu giống như người của Thanh Mộc Môn, coi đan dược như kẹo đường, muốn ăn là có thể ăn. Những người khác trong nhà họ Trương cũng chấn động trước sự giàu có của Thanh Mộc Môn, nhưng nghĩ đến địa vị của Thanh Mộc Môn trong giới tu chân, họ lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, tâm trạng của họ đã bị ảnh hưởng, không còn bình thản như trước.
Một viên Đan đột phá cảnh giới đã thành công khơi dậy cảm xúc của tất cả mọi người trong khán phòng, khiến cho những buổi đấu giá tiếp theo càng diễn ra thuận lợi.
0 comments