Vo Tinh Dao Chuong 086

By Quyt Nho - tháng 7 08, 2024
Views

Chương 86: Chẳng lẽ ta đã sinh ra tâm ma?

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

“Thôi Ngọc, đệ có tin vào nhân quả báo ứng không?”  

Phương Thành Lãng thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, mang theo một cỗ lạnh lẽo quanh người khiến cho lòng Thôi Ngọc bất giác khẽ run lên. 

Thôi Ngọc trầm mặc một lát, sau đó miễn cưỡng cười nói:”Sư huynh, huynh vì cớ gì lại hỏi vấn đề này?” 

Phương Thành Lãng nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của hẳn liền biết hắn không tin lời mình vừa nói. Hắn lặng lẽ thở dài một hơi:” Huynh vừa có một giấc mộng” 

Thôi Ngọc giật mình. Tu sĩ cảm ngộ thiên đạo, bản thân phải rũ bỏ tạp niệm trong tâm để giữ cho tâm luôn sáng. Chỉ có những tu sĩ tâm không tịnh mới gặp mộng. Đại sư huynh luôn là người có tâm kiên định nhất trong đám sư huynh đệ. Làm sao bây giờ huynh ấy gặp rắc rối trong mộng? 

Phương Thành Lãng dường như không chú ý đến vẻ mặt của hắn biến đổi đặc sắc lúc này, tiếp tục nói:” Trong mộng huynh thấy bản thân trong đó nhưng lại không phải là huynh…” 

Thôi Ngọc nhịn không được mở miệng:”Sư huynh, mộng là giả.” 

Phương Thành Lãng nhàn nhạt nhìn hắn:” Trước đây, huynh luôn bán tín bán nghi một chuyện. Cho đến hôm nay, trong mộng mà huynh thấy ngoại trừ huynh cùng tiểu Lục, còn có đệ. Huynh hỏi đệ, đệ với tiểu Lục có phải phát sinh mâu thuẫn gì ở Dược viên không?”

 Thôi Ngọc trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục bình thường:”Chuyện ở Dược viên quả thật đệ có trách cứ tiểu Chiêu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đệ đã trách lầm muôi ấy, là tiểu Chiêu nói qua với huynh sao?” 

Mặc dù linh dược ở Dược viên có độc, nhưng Thôi Ngọc tin tưởng Ngu Chiêu không phải cố ý, cho nên hắn rộng lượng đẩy trách nhiệm đó về phía bản thân. 

Phương Thành Lãng lắc đầu, nhếch khóe miệng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng ẩn chứa vô tận bi thương:” Không, muội ấy cái gì cũng đều không nói với huynh, là ở trong mộng huynh đã nhìn thấy.” 

Ở trong mộng, Ngu Chiêu khắp người chằng chịt vết thương quỳ gối trước mặt hắn và Thôi Ngọc. Nàng  ấy bày tỏ ý kiến qua đôi mắt đỏ rực cùng vẻ mặt buồn bã nhìn hai người. Ngu Chiêu nói tới Dược viên, nói rằng nàng không phải hạ độc lên linh dược. Thôi Ngọc trước sau vẫn không tin lời nàng, Phương Thành Lãng không muốn nhớ lại diễn biến tiếp theo, chỉ cần tiếp tục nghĩ về nó thôi cũng đủ làm hắn lòng đau như cắt, tim như bị khoét một lỗ hổng lớn. 

“Đại sư huynh, đó chỉ là mộng thôi mà.”  

Thôi Ngọc không hiểu được sự tuyệt vọng và thống khổ của Phương Thành Lãng. Đó là mộng, không thể lý giải được.

 Phương Thành Lãng gầm nhẹ”Đó không phải là mộng.” 

Đây là Thiên Đạo gửi lời cảnh báo tới hắn! 

Thôi Ngọc cau mày nhìn vẻ mặt như nhập ma của Phương Thành Lãng. Hắn hoài nghi Đại sư huynh đang đạo tâm bất ổn, từ đó sinh ra tâm ma, giờ đem mộng cảnh lẫn hiện thực lẫn lộn với nhau. 

“Thôi, đệ trở về đi.” 

Phương Thành lãng bất đắc dĩ lắc đầu, toàn thân giống như mất hết sức lực. Thôi Ngọc bế quan đã lâu, đã không còn biết những gì phát sinh trên Ngu Chiêu nữa, đệ ấy sẽ không hiểu. 

“Đại sư huynh.” Thôi Ngọc muốn nói lại thôi. Tuy nhiên, giờ Phương Thành Lãng không để ý tới hắn, vậy nên Thôi Ngọc chỉ còn biết rời đi. 

Sau khi trở lại phòng, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói với vẻ mặt của Đại sư huynh. Có lẽ nào lời sư huynh nói là sự thật? Ý nghĩ vừa chợt lóe lên đã được hắn vô tình bóp nát. Không thể nào, mộng chỉ là mộng, làm sao có thể trở thành hiện thực được. Đại sư huynh nhất định là bị tâm ma phiền nhiễu, cho nên thần trí mới mất tỉnh táo. Hắn nên luyện một lò đan dược giúp Đại sư huynh giải nạn này. Thôi Ngọc trong lòng có chủ ý liền từ trong túi trữ vật không gian lục lọi…

Trong sơn động hoang phế, Ngu Chiêu ngồi xếp bằng khoanh chân nghịch chiếc ấm nhỏ màu tím. Một lúc sau, nàng dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi từ từ rót linh lực vào chiếc bình nhỏ tử sắc. 

Một làn sương mù quen thuộc bay lên trời và nhanh chóng hóa thành hình dáng nữ tu sĩ áo đỏ. Vẻ mặt nàng kiêu ngạo, đầu ngẩng cao, chỉ lẳng lặng đứng đấy cũng toát ra một cỗ khí thế bá đạo coi thường thiên hạ. 

“Kẻ cản ta, chết!” 

Áp lực kinh người tỏa ra khắp sơn động, bụi bay mịt mù bốn phía. Đạo bào của Ngu Chiêu không có gió mà động, bay phất phới. Đồng tử Ngu Chiêu chấn động đến run rẩy. Dưới sự quan sát chặt chẽ, nàng vẫn không nhìn ra được sơ hở trong ảo ảnh, như thể người đứng trước mặt nàng hiện tại là một tiền bối cao nhân. 

Ngu Chiêu suy nghĩ một lúc, tiếp tục truyền linh lực liên tục vào chiếc bình nhỏ. Khi linh lực nàng dần cạn kiệt, chiếc bình ngược lại không chút phản ứng, tựa như đã đạt tới giới hạn. Ngu Chiêu cau mày, tình huống này nằm trong dự đoán của nàng. Nếu như chiếc bình có phép thần thông nào khác, hẳn là Phù Dung sẽ giới thiệu kĩ càng tại buổi đấu giá ở Hắc Thủy thành, tất nhiên giá của nó sẽ không còn là đặt hai khối linh thạch thượng phẩm. Nàng tin rằng chiếc bình nhỏ tử sắc này sẽ không đơn giản tới vậy, nàng không nhận lầm khí tức của Huyễn Tịch quyết. 

Nghĩ tới đậy, âm trí nàng lay động, một tay bấm luyện quyết pháp hướng về chiếc bình nhỏ tử sắc đánh ra một đạo Huyễn Tịch quyết. Linh quang chợt lóe lên rồi biến mất vào chiếc bình. Đột nhiên, ánh sáng vàng rực sáng khắp sơn động như ban ngày. Ngu Chiêu bị ánh sáng làm tổn thương liền vô thức nhắm mắt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, kim quang biến mất, chiếc ấm nhỏ cũng bình tĩnh lại, tựa như mọi chuyện vừa mới phát sinh như chưa hề tồn tại. 

Khi Ngu Chiêu đang nghi hoặc, giọng nói bá khi của nữ tử áo đỏ chợt vang lên trong hang động:”Người hữu duyên, chúng ta rốt cuộc cũng đã gặp nhau.” 

Ngu Chiêu kinh ngạc nhìn về ảo ảnh của nữ tử áo đỏ đột nhiên nói chuyện với nàng. Nàng ta nhướng mày nhìn Ngu Chiêu, cười như không cười dò xét. 

Một lát sau, nàng hài lòng gật đầu nói:” Thủy linh căn cốt vững chắc, ngộ tính không tệ, là ứng cử viên xuất sắc để tu luyện Huyễn Tịch quyết.” 

Ngu Chiêu trầm mặc nữa ngày, chắp tay hành lễ:”Gặp qua Minh Nguyệt tán nhân.” 

Minh Nguyệt tán nhân cười haha một tiếng:”Ngươi thật thông minh, ngươi không sợ tàn hồn của ta chiếm lấy thân thể ngươi, đoạt xá* trùng tu?” 

*đoạt xá: mượn xác

Ngu Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng, giọng nói kiên định, mạnh mẽ:”Minh Nguyệt tán nhân đã có thể sáng tạo ra Huyễn Tịch quyết không mưu cầu ham muốn tình ái, tất sẽ không làm chuyện chiếm thân thể người khác.” 

Người vô tình  là người sẽ không lấy yêu ghét làm tổn thương bản thân, điều này thường không có lợi cho bản thân. Trong lòng có dục vọng, ham muốn nhưng không bị nó cho phối. Họ vô cùng bình tĩnh. 

Minh Nguyệt tán nhân cười to, vui mừng không thôi:”Ngươi đã hiểu được ý nghĩa thật sự của Vô Tình. Ta tự sáng tạo Huyễn Tịch quyết, luôn mong muốn tìm được đệ tử có thể thừa kế công pháp của ta. Nhưng những người vì ăn ngũ cốc đủ loại, bị thất tình lục dục vây khốn nên cuối cùng khó giải thoát. Ta cũng chỉ vì chậm chạp không tìm thấy đệ tử hợp ý nên lòng sinh dục niệm…” 

Lời Minh Nguyệt tán nhân giống như tiếng chuông cảnh bảo trong biển ý thức của Ngu Chiêu. Đều nói ba ngàn đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Tại tu chân giới, thường nghe nói có tu sĩ lấy kiếm đạo để phi thăng, có tu sĩ lại lấy nho đạo để phi thăng, rất ít nghe nói tới lấy vô tình đạo phi thăng. Có thể thấy được tu luyện vô tình đạo có bao nhiêu gian khổ. Minh Nguyệt tán nhân-người sáng ta ra Huyễn Tịch quyết cũng bởi trong lòng sinh oán niệm, tận thọ mà ra đi. 

Ngu Chiêu trong long ưu tư, vẻ mặt không thay đổi. Dù con đường phía trước có nguy hiểm ra sao, nãng cũng không sợ! 

Minh Nguyệt tán nhân đột nhiên hỏi:”Ngươi tên là gì?”

 “Ngu Chiêu” Minh Nguyệt tán nhân lẩm bẩm tên nàng mấy lần, mỉm cười: “Ngu Chiêu, Ngu Chiêu, Ngu Chiêu…. Thật là một cái tên hay. Ngu Chiêu, ngươi có nguyện ý làm đệ tử thân truyền của ta không? Từ nay về sau, ngươi có coi mình thành đệ tử của Minh Nguyệt tán nhân ta.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments