Vo Tinh Dao Chuong 081

By Quyt Nho - tháng 7 08, 2024
Views

Chương 81: Đấu Giá Đầy Ác Ý

Người dịch: Quýt

“Cho dù nàng ta là đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân thì đã sao? Chờ xem.” Vương Khiêm cứng rắn buông lời lớn tiếng, đổi lại là một loạt lời khen ngợi từ Điền Hán và Quách Minh Ân. Tâm trạng căng thẳng của hắn từ từ dịu lại, sự kiêu ngạo tiềm ẩn nơi chân mày dần hiện ra.

Sau chiếc ấm nhỏ màu tím, vài món đồ kỳ lạ khác xuất hiện, dẫn đến sự tranh giành náo nhiệt, và cuối cùng đều bị những người ngồi ở ghế khách quý mua hết. Một canh giờ sau, Ngu Chiêu cuối cùng cũng thấy được thứ mà nàng mong đợi đã lâu – Thái Chân Thủy.

“Thái Chân Thủy được lấy từ nơi cực hàn, không màu không vị, là âm nhu chí cực, là nguyên liệu luyện khí tuyệt hảo cho tu sĩ linh căn thuộc tính thủy. Trong bình ngọc này có tổng cộng năm mươi giọt Thái Chân Thủy, giá khởi điểm ba mươi viên linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một viên linh thạch thượng phẩm...” Phù Dung đứng trên bục đấu giá, cẩn thận giảng giải.

Thái Chân Thủy là món đồ áp chót trong buổi đấu giá tại Hắc Thủy Thành, một món hàng quý hiếm, điều này đủ thấy độ trân quý của nó. Không chờ Phù Dung nói dứt lời, đã có người sốt ruột bắt đầu ra giá.

“Ba mươi lăm viên linh thạch thượng phẩm!”

“Ta ra giá ba mươi tám viên!”

“Bốn mươi...”

Người ra giá chủ yếu tập trung ở khu ghế khách quý. Gần như ngay khi có người báo giá, lập tức có người khác tăng giá theo, nhanh chóng đẩy giá lên trên năm mươi viên linh thạch thượng phẩm.

Vương Khiêm là song linh căn hỏa mộc, thích hợp nhất với việc luyện đan, nên không hứng thú với Thái Chân Thủy. Mục tiêu của hắn lần này là đơn phương tứ phẩm, vì vậy khi nghe người khác đấu giá, hắn vẫn ung dung nhắm mắt, không để tâm. Nhưng đến khi nghe giọng nói thanh lãnh của Ngu Chiêu vang lên, ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, vội ngồi thẳng người.

“Tám mươi viên linh thạch thượng phẩm.” Vương Khiêm lần đầu tiên giơ biển đấu giá.

Nụ cười của Phù Dung càng rạng rỡ hơn, cô vui vẻ thông báo: “Khách quý số một ra giá tám mươi viên linh thạch thượng phẩm.”

Những người ngồi ở khu ghế khách quý chủ yếu là hào tộc đến từ Hắc Thủy Thành hoặc các thành lân cận, từ lâu đã nhận được thông tin từ nhà đấu giá, biết rõ thân phận của Vương Khiêm. Nghe hắn ra giá, những người vốn muốn cạnh tranh lập tức lùi bước. Không cần nói đến việc họ có dám đắc tội với Vương Khiêm hay không, chỉ riêng con số tám mươi viên linh thạch thượng phẩm cũng đã gần chạm đến giới hạn của họ. Hơn nữa, vẫn còn một món đấu giá quan trọng chưa được đưa ra, nếu họ dồn hết sức vào Thái Chân Thủy, chắc chắn sẽ bỏ lỡ đơn phương tứ phẩm.

Lúc này, việc nhường bước cũng được xem như cho người của Thanh Mộc Môn một chút thể diện, để lát nữa có ra giá cũng không bị quá nhiều người để ý. Sau một hồi cân nhắc, những người trước đó còn ra giá hăng hái đều lắc đầu, từ bỏ Thái Chân Thủy.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng Thái Chân Thủy đã nằm trong tay Vương Khiêm, Ngu Chiêu lại giơ biển đấu giá lần nữa.

“Tám mươi tám viên linh thạch thượng phẩm.”

Ầm—— Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Ngu Chiêu. Người sáng suốt đều có thể thấy rằng các đại gia tộc ở khu ghế khách quý đã nhường đường cho Vương Khiêm, vậy mà lại có người làm ngược lại, không biết nên khen nàng dũng cảm hay là ngốc nghếch.

“Ngu tỷ tỷ.” Mạnh Nguyệt lo lắng nhìn nàng.

Ngu Chiêu khẽ lắc đầu với nàng, ra hiệu không cần phải lo lắng.

“Một trăm viên linh thạch thượng phẩm!” Vương Khiêm không giận mà còn cười lớn.

Hắn thực sự sợ rằng Ngu Chiêu sẽ không tiếp tục ra giá. Hắn lấy được Thái Chân Thủy mà không có mục đích gì cụ thể, chỉ đơn giản là muốn làm khó dễ Ngu Chiêu. Trong đám người tham gia buổi đấu giá này, có lẽ chỉ có Điền Hãn và Quách Minh Ân là hiểu rõ ý đồ của hắn. Cả hai tuy vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khinh bỉ. Vương Khiêm biểu hiện bên ngoài như không sợ hãi gì, nhưng thực tế vẫn không dám trực tiếp đối đầu với người của Ngũ Hành Đạo Tông, chỉ biết dùng cách gián tiếp này để thể hiện sự bất mãn của mình. Thật hèn nhát!

Ban đầu, Ngu Chiêu không nhận ra Vương Khiêm cố ý nhắm vào mình. Chỉ khi giá của Thái Chân Thủy đã tăng vọt vượt xa giá trị thật, mà Vương Khiêm vẫn không chịu từ bỏ, nàng mới nhận ra ý đồ của hắn: cố tình đội giá lên, nhưng mục đích vẫn chưa rõ.

Ánh mắt Ngu Chiêu lạnh dần, nói: “Một trăm sáu mươi sáu viên linh thạch thượng phẩm. Nếu số Một tiếp tục tăng giá, ta sẽ bỏ cuộc.”

Mặt Vương Khiêm cứng lại. Ngu Chiêu đột nhiên tiết lộ giá trần của mình khiến hắn không kịp trở tay. Hắn lưỡng lự, không rõ liệu Ngu Chiêu có cố tình kích hắn hay thật sự quyết định như vậy. Điền Hãn và Quách Minh Ân rất muốn xúi giục Vương Khiêm tiếp tục, nhưng lại lo Ngu Chiêu bỏ cuộc, khiến Thái Chân Thủy rơi vào tay Vương Khiêm, dẫn đến việc hắn sẽ đổ lỗi lên đầu họ. Vì vậy, cả hai đều im lặng, để Vương Khiêm tự quyết định.

“Phù!” Sau một khoảng lặng ngắn, Vương Khiêm thở dài, ra hiệu cho Phù Dung dừng đấu giá. Hắn tự nhủ nên dừng lại đúng lúc, dù sao cũng đã khiến Ngu Chiêu phải trả giá gần gấp đôi số linh thạch. Tiếp tục nữa có lẽ sẽ dẫn đến oán thù với Ngu Chiêu.

Phù Dung thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười chúc mừng Ngu Chiêu đã thành công mua được Thái Chân Thủy. Ngu Chiêu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng những người khác thì lại không bình tĩnh như vậy, đặc biệt là Phạm công tử và Trần Thiên Đông, những người đã từng tiếp xúc với nàng. Cả hai đều nhìn Ngu Chiêu với ánh mắt đầy phức tạp.

Mạnh Nguyệt thì đơn thuần hơn, không suy nghĩ nhiều như những người khác. Khi thấy Ngu Chiêu mua được Thái Chân Thủy, nàng vui mừng thay cho Ngu Chiêu, trên môi nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

“Chư vị khách quý, tiếp theo đây sẽ là vật phẩm đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay. Tin rằng có không ít người trong số các vị đến đây chỉ để chờ đợi vật phẩm này.” Phù Dung nói với giọng hào hứng. “Ngay cả bản thân Phù Dung lúc nghe cũng giật mình. Bây giờ, xin mời ra mắt vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá tại Hắc Thủy Thành: Đan phương tứ phẩm Đan Trừ Tà.”

Ồ! 

Cả đại sảnh như nồi dầu sôi sục. Những người có tính cách nóng nảy thậm chí đã đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khay được nữ tu sĩ mang ra.

Phù Dung tiếp tục: “Đan Trừ Tà giúp tĩnh tâm, minh ngộ, giảm thiểu tác động của tâm ma, gia tăng khả năng đột phá. Các vị có thể hoàn toàn yên tâm, buổi đấu giá đã mời một vị đại sư luyện đan kiểm chứng, có thể đảm bảo tính chân thực của đan phương này.”

Ánh mắt Vương Khiêm trở nên cuồng nhiệt. Hắc Thủy Thành đã mời một vị trưởng lão của Thanh Mộc Môn, chính là người mà Vương Khiêm đã bỏ ra số tiền lớn để mua được tin tức này. Thanh Mộc Môn vốn có truyền thừa lâu đời, trong đó có những đan phương có công dụng tương tự Đan Trừ Tà nhưng tiêu tốn ít linh dược hơn, nên môn phái không mấy để ý đến đan phương này. Nhưng đối với Vương Khiêm, một đệ tử của Đan Đường đầy tham vọng, một đan phương tứ phẩm là vô cùng quý giá.

Vì vậy, hắn đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến Hắc Thủy Thành, chỉ để giành lấy đan phương Đan Trừ Tà.

“Đan phương tứ phẩm Đan Trừ Tà, giá khởi điểm là một nghìn viên linh thạch thượng phẩm, mỗi lần ra giá không dưới mười viên linh thạch thượng phẩm.”

“Một nghìn viên linh thạch thượng phẩm! Buổi đấu giá tại Hắc Thủy Thành trước đây chỉ cao nhất là tám trăm tám mươi tám viên, lần này đã phá kỷ lục rồi!”

“Các ngươi không nghe sao? Đây là đan phương tứ phẩm! Một khi rơi vào tay đại sư luyện đan, chẳng phải sẽ kiếm lại dễ dàng sao?”

“Làm sao mà Hắc Thủy Thành có được đan phương tứ phẩm thế này, lại còn dám đem ra đấu giá?”

Phần lớn các tu sĩ đều tự biết thân phận, hiểu rằng buổi đấu giá lần này đã vượt xa tầm với của họ, không dám mơ tưởng gì hơn. Họ chỉ tò mò về xuất xứ của đan phương tứ phẩm này và muốn biết nó cuối cùng sẽ thuộc về ai.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments