Chương 75: Tới Hắc Thủy Thành
Người dịch: Dũng
Beta: Quýt
—
“Ngu tiền bối, còn một canh giờ nữa là tới Hắc Thủy Thành rồi.” Trần Thiên Đông ngồi ở trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười.
Ngu Chiêu ừm một tiếng, tính toán thời gian cũng sắp đến Hắc Thủy Thành rồi.
“Ngu tiền bối, ngài có chỗ nào để trọ ở Hắc Thủy Thành chưa? Hắc Thủy Thành bảy ngày sau sẽ tổ chức một hội đấu giá quy mô lớn, rất nhiều tu sĩ tham gia Đại hội đấu giá đều sẽ khởi hành sớm, rất nhiều khách sạn bên trong thành không còn phòng trống rồi.”
Ngu Chiêu hơi giật mình. Nàng còn chưa tính tới chuyện này. Thấy Ngu Chiêu im lặng, Trần Thiên Đông nhanh chóng nịnh bợ: “Trần gia của ta sớm đã thuê được khách sạn tại Hắc Thủy Thành, vừa hay lại có một phòng dư, Ngu tiền bối nếu không chê thì ở chung một phòng khách sạn với chúng ta đi.”
Ngu Chiêu không cười được nữa. Hắc Thủy Thành vì tổ chức đại hội đấu giá mà phòng trọ khan hiếm, chắc hẳn giá phòng sẽ không thấp. Trần gia mắc gì vô duyên vô cớ dư một căn phòng, rõ ràng căn phòng đó là cố ý chừa lại cho nàng.
“Đa tạ.”
“Ngu tiền bối không cần khách sáo, mạng của mấy người chúng ta đều là do ngài cứu lấy, một căn phòng cũng chẳng có gì đáng nói.” Trần Thiên Đông thành kính nói.
Ngu tiền bối không chỉ cứu lấy bọn hắn, mà còn biết rõ trên người bọn hắn có đan đột phá cảnh giới nhưng lại không cướp lấy, quả thật là một vị hiền nhân đức độ, một vị tiền bối tỏa ra hào quang công đức. Có thể nói chuyện với vị tiền bối này, là cả một phúc phần đối với hắn, hoặc có thể nói là cả Trần gia.
Một canh giờ sau, đoàn xe dừng lại ở cửa Hắc Thủy Thành, tất cả mọi người xuống xe ngựa. Trần Thiên Đông phân phó sáu tên thị vệ dắt những con ngựa Đại Hãn đến chỗ chuyên để ngựa ở ngoài cửa thành, những người còn lại thì xếp hàng chuẩn bị vào thành.
Ngu Chiêu đứng ở trong hàng, nhìn thấy cổng thành nhộn nhịp, không khỏi vui mừng khi gặp được thương đội của Trần gia, nếu không thì có lẽ nàng đã lạc đường rồi. Đoàn người xếp hàng tuy nhiều, nhưng tốc độ vào thành không có chậm. Không cần đợi tới một nén hương, Ngu Chiêu và thương đội Trần gia đã vào tới bên trong Hắc Thủy Thành.
Hắc Thủy Thành này cùng với các thành trì tu chân mà Ngu Chiêu đi qua cũng không khác lắm. Có lẽ là bởi vì Đại hội đấu giá sẽ được tổ chức nên người trên đường đông nườm nượp, cực kì phồn hoa và nhộn nhịp.
Trần Thiên Đông trước đây đã đi qua Hắc Thủy Thành, hắn quen thuộc dẫn dắt đội ngũ đi xuyên khắp đường phố. Sau khi đi qua ba con đường, lại rẽ liên tục qua mấy con đường, bọn hắn cuối cũng đến được một tòa khách sạn cao bốn tầng.
“Mời Ngu tiền bối!” Trần Thiên Đông vui vẻ nói.
Ngu Chiêu cười một cái, đi vào khách sạn trước. Trần Thiên Đông theo sát nàng.
“Ba vị khách, họ đã đặt phòng này rồi, quán này thật sự không còn phòng trống đâu.”
Đám người Ngu Chiêu vừa bước vào khách sạn, một vài ánh nhìn quy tụ vào người bọn họ. Một người đàn ông nhìn như ông chủ chỉ vào bọn họ, lắc đầu khó xử. Ba tên nam tử cũng theo hướng ông chủ chỉ tay mà nhìn bọn họ.
Kẻ cầm đầu tướng mạo bình tường, khí chất bình thường, nhưng từ đầu đến đuôi không có chỗ nào là không có trang sức lấp lánh, làm cho hắn ta nhìn giống như một tên nhà mới giàu. Ngoài ra còn có hai người nhìn giống tay sai hoặc thị vệ của hắn, cả ba dùng một loại ánh mắt kiêu căng soi mói đám người Ngu Chiêu.
Trần Thiên Đông đã quen với việc đi nam vượt bắc rồi, cho nên nhìn một cái đã biết vừa xảy ra chuyện gì, hắn cực kì bất mãn với hành động chỉ tay vào bọn họ của ông chủ, bước về phía trước lạnh lùng nói: “Lấy phòng.”
Ông chủ lúng túng cười một cái, đang chuẩn bị lên làm thủ tục cho Trần Thiên Đông thì cái tên trông như nhà mới giàu đột nhiên khụ khụ một tiếng, mấy tên thị vệ của hắn đứng dậy, nói với Trần Thiên Đông: “Công tử của bọn ta nhìn trúng phòng của các ngươi rồi, ra cái giá đi.”
Trần Thiên Đông không để ý bọn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào ông chủ, “Ông chủ à, ông nên nhanh nhanh tí đi, các huynh đệ của ta đều đang cần nghỉ ngơi kìa.”
Sắc mặt ba tên kia cùng lúc u ám. “Ê! Ngươi biết công tử nhà ta là ai không? Vậy mà dám lơ bọn ta! Cẩn thận gánh không nổi hậu quả!”
“Đúng thế, đưa phòng đây, công tử nhà chúng ta không so đo với các ngươi! Bằng không......hừ hừ!” Hai tên thị vệ kẻ xướng người họa, những lời ngạo mạn tựa hồ sắp trào ra.
Ngu Chiêu chứng kiến thì thấy buồn cười. Không nói cái tên nhà giàu mới nổi kia, hai cái tên thị vệ kế bên hắn tu vi đã không bằng Trần Thiên Đông, còn dám đứng trước mặt hắn diễu võ dương oai. Nếu như bọn hắn thực sự mạnh mẽ như trong lời bọn hắn, vậy sao phải cướp phòng ở cái con phố không gần khu phố chính như vậy, hẳn nên có rất nhiều người nguyện ý vì bọn hắn an bài chuẩn bị. Chỉ sợ nội tình gia tộc của hắn không đủ sâu, nên mới có thể dưỡng ra loại con cháu ngạo mạn như hắn. Không cần để nàng xuất thủ, Trần Thiên Đông đã có thể giải quyết bọn hắn rồi. “Chúng ta không phải đã nói rồi sao, ngươi muốn thế nào! Cứ vẽ một con đường, Trần gia chúng ta tiếp tới cũng!”
Trần Thiên Đông cười khẩy một tiếng, sau đó vỗ vỗ tay. Các tộc nhân Trần gia vốn đang đợi ở ngoài nối đuôi nhau mà vào, làm cái khách sạn rộng rãi trong thoáng chốc chật kín người. Những người có thể tham gia thương đội Trần gia, đều là những tinh anh được Trần gia chọn lọc kỹ càng, mỗi người đều có thể phách mạnh mẽ, cao to uy mãnh. Vào lúc này họ lại đứng sát lại với nhau, tỏa ra mười phần cảm giác áp bách.
Ba tên nhà mới giàu kia vốn còn đang vênh váo hống hách vậy mà đứng trước mặt người của Trần gia lại giống như ba con tiểu kê yếu đuối mong manh vậy. “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, hahaha.” Mấy tên nhà mới giàu gạt đi mồ hôi lạnh, cúi đầu xuống giảng hòa.
“Hiểu lầm?” Trần Thiên Đông cười như không cười nhếch nhếch khóe miệng, “Một câu hiểu lầm đã xem như xong rồi, đây là coi thường huynh đệ nhà bọn ta sao!” Trần gia tộc nhân cùng lúc trừng trừng hai mắt, còn có người không thiện chí mà liếm liếm khóe miệng.
Mấy tên mới giàu che vội hoa cúc, mắng to xui xẻo. Thằng cha nó, hắn đây là gặp một tên biến thái rồi! Vốn đang muốn tìm một cái khách sạn hoang vắng, làm bộ làm tịch dọa người, có thể đổi lấy hai căn phòng trống, không ngờ gặp phải chuyện ngoài dự liệu. Nhìn thấy đám người này, còn ngấp nghé cơ thể tươi rói của họ, hắn run rẩy hét lên: “Ta đền tiền! Ta đền tiền!”
Trần Thiên Đông cười cười, dùng lực đánh đánh vào vai của hắn, “Được thôi!”
Mấy tên nhà mới giàu muốn khóc mà chẳng có nước mắt. ….. Hài kịch của mấy tên nhà giàu mới nổi cũng sắp hết rồi. Ông chủ đích thân dẫn đám người Ngu Chiêu lên lầu vào ở. Dưới sự nài nỉ dai dẳng của Trần Thiên Đông, Ngu Chiêu rốt cục ở vào căn phòng tốt nhất trong các căn phòng được đặt trước.
Ngu Chiêu vào phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó nàng rời khỏi khách sạn đi tới địa điểm tổ chức Đại hội đấu giá. Để có thể tham gia Đại hội đấu giá, cần có một cái tiêu chuẩn của nó. Đầu tiên, bắt buộc phải trả đủ tiền đặt cọc trước, mới có thể lấy được tư cách để vào trong Đại hội đấu giá. Tiếp theo, trong Đại hội đấu giá, giá của các chỗ ngồi là không giống nhau, mỗi ghế ở mức giá khác nhau sẽ được hưởng thụ các đãi ngộ tương ứng. Cuối cùng, các vật phẩm sau khi đấu giá được thành công sẽ giao dịch ngay sau khi Hội đấu giá kết thúc, nếu có trường hợp người đấu giá không thể thanh toán, Hội đấu giá sẽ bằng phương thức của mình để lấy được thù lao tương ứng.
Ngu Chiêu rất ít khi tham gia hội đấu nhưng Tô Minh là khách quen của Hội đấu giá. Hắn thường ra dáng vẻ phô trương khoe khoang với Ngu Chiêu về các cảnh tượng ở Đại hội đấu giá. Mưa dần thấm đất, Ngu Chiêu đối với cách thức làm ăn của Đại hội đấu giá cũng xem như là có hiểu biết.
Hắc Thủy Thành tổ chức Hội đấu giá ở bên trong một cái phường thị. Ngu Chiêu không cần phải hỏi thăm, nàng đi theo phương hướng có nhiều người nhất, rất nhanh đã tới được bên trong Đại hội đấu giá.
“Cái gì! Hết rồi? Hết nhanh như vậy!”
“Ta đã phải đi một quãng đường một tháng mới có thể tới được Hắc Thủy Thành! Giờ ngươi nói với ta hết vé rồi! Hội đấu giá các ngươi như thế là có ý gì! “
“Ta không biết! Các ngươi bởi vì tổ chức Hội đấu giá cỡ lớn như vậy, nên phải chuẩn bị đủ vé! Ngươi tìm lại cho ta một tấm vé đi!”
0 comments