Chương 70: Quyển trục đến tay
Người dịch: Dũng
Beta: Quýt
—
Không gian bên trong túi trữ vật của Hỏa Long Đại Tiên tuy không lớn, nhưng đồ vật lại không ít, ngoại trừ một công cụ chế phù chú, đều là vải vóc tơ lụa và những trân châu ngọc thạch sang trọng. Ngu Chiêu quét thần thức một lượt, nhanh chóng tìm được một quyển trục phát ra ba tia linh lực nhợt nhạt bên trong đống hỗn tạp.
Quyển trục dài khoảng chừng một cánh tay, thanh trục có màu xám xanh, có mùi hương lạ. Hỏa Long Đại Tiên khả năng là cảm giác quyển trục này có chút lai lịch, cho nên không nguyện ý lấy ra.
Ngu Chiêu cầm cuốn trục lấy ra từ không gian trữ vật, nhưng không vội mở ra, nhìn hai người ở trên mặt đất, rơi vào trầm tư. Hỏa Long Đại Tiên và Giả huyện lệnh tựa hồ cảm nhận được Ngu Chiêu dò xét, nhịn không được phát run lên. “Ngươi không bỏ được vinh hoa phú quý phàm tục, vậy ta tiễn ngươi đi một đoạn.”
Hỏa Long Đại Tiên còn chưa kịp phản ứng được ẩn ý trong lời của Ngu Chiêu, đan điền đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rát như bị thiêu cháy.
“Khônggg!”
Hỏa Long Đại Tiên mặt mày tái mét, cuộn tròn lại như tôm luộc, hét ra một tiếng tuyệt vọng, không cam lòng. Thể nội linh lực của hắn từ từ tán đi, khuôn mặt nhanh chóng lão hóa, hai bên tóc mai mọc dài trắng ra.
Giả huyện lệnh tận mắt chứng kiến Hỏa Long Đại Tiên từ một nam nhân trung niên biến thành một lão già, hắn bàng hoàng và sợ hãi tới mức khó tả, dưới quần bĩnh ra một bãi. Hắn nhắm mắt chặt lại, lắp bắp xin tha: “ Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng,…..”
“Đại nhân! Đại nhân! Không ổn rồi! Có chuyện rồi!”
Lúc Giả huyện lệnh đang còn nghĩ mình sắp chết, giữa gian phòng đột nhiên truyền đến một âm thanh ầm ĩ. Ngay sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn. “Đại nhân, ngài…..ngài bị làm sao vậy?”
Giả huyện lệnh được quản gia và một số người hầu đỡ dậy, thần sắc vẫn còn hoảng hốt, hoài nghi. Hắn vậy mà không sao? Tiên nhân đã đi rồi? Đám người hầu cảm thấy khó xử: “ Đại nhân, vị lão nhân gia này là…?”
Giả huyện lệnh liếc qua Hỏa Long Đại Tiên tóc trắng xóa đang bất tỉnh, ánh mắt lộ ra cừu hận và khoái chí chi sắc. “Một cái thần côn giả danh lừa bịp, giam hắn vào tù đi, chờ ta ra lệnh.”
“Đại nhân, đừng quan tâm tên Thần côn này nữa, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tên quản gia khẩn trương nói. “Hừ, dưới quyền kiểm soát của ta thì vùng đất này có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
Lão nhân chính là đại nạn không chết, sau này chắc chắn có phước. Giả Chính Đức hắn ta có thể bảo toàn cái mạng nhỏ dưới tay Tiên nhân, chắc chắn vận may của hắn sẽ lại càng đậm hơn, mọi thứ sẽ tốt hơn.”Đại nhân, bảo khố của ngài đều không cánh mà bay đi mất rồi!”
“Cái gì!!!”
Giả huyện lệnh không thể tin được chính tai của hắn. Cái gì bay đi cơ? Quản gia lo lắng dẫm chân xuống, làm cho hai tên người hầu trực tiếp kéo Giả huyện lệnh đến bên ngoài gian phòng, chỉ vào không trung mà hét lên: “Đại nhân. ngài xem đi!”
Vừa nhìn thấy, Giả huyện lệnh lại té bịch xuống đất. Sắc mặt tái mét. Hắn xong rồi, hoàn toàn hết đường lui rồi. Hắn đặt những linh châu, ngọc thạch, vải vóc trân quý thành một hàng dài, từ vị trí khố phòng tới vân tiêu, hệt như một trường long đang chiếm cứ bầu trời. Bây giờ người trong huyện thành đều có thể thấy được trong bao năm hắn nhậm chức đã vơ vét đi bao nhiêu của cải của nhân dân. Đừng nói giữ được vị trí thẩm phán, mạng của hắn còn chưa chắc sống nổi nữa rồi. Hai mươi, ba mươi người vây quanh chật cứng cả khu hậu viên, nhưng chẳng có nổi một tiếng động.
Sợi xích trên tay của Vương Hữu Tài và Tiền chưởng quỹ được tháo xuống, nhưng thấy Ngu Chiêu chẳng nói một lời, cả hai cũng đều không có gan lên tiếng. Chỉ là trong nội tâm cũng mười phần nghi hoặc. Tiên nhân vì sao tĩnh tọa không động, chẳng lẽ là đợi Giả huyện lệnh tự mình tìm tới cửa?
Lúc này, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống. Hai người chỉ thấy một bông hoa trước mắt, tỉ mỉ quan sát, Tiên nhân trên tay vậy mà nhiều thêm một quyển trục.
Vương Hữu Tài thất thanh nói: “Bảo vật gia truyền!” Hắn vừa nhìn thấy đã nhận ra đây là bảo vật gia truyền của Vương gia bọn hắn, quyển trục của Tiên Nhân! Và Tiền chưởng quỹ cũng nhận ra vật này. Hai người đối mặt nhìn nhau, đối với Tiên nhân càng thêm kính sợ. Ngu Chiêu không có chú ý bọn họ, tâm hồn của nàng đã hoàn toàn bị quyển trục kia hấp dẫn. Mặc dù không có mở quyển trục đó ra, nhưng nàng đã cảm ứng được nhân quả vi diệu giữa nàng và quyển trục. Ngu Chiêu suy đoán hắn lần đầu tới tiểu trấn này, có lẽ hắn đã bị cám dỗ bởi dục vọng. Nàng hít một ngụm khí, sau đó từ từ mở cuốn trục ra. Sau thoáng chốc, nàng bất ngờ, thầm hiểu ra vài chuyện. Đây là quyển mật thất của Tiên nhân, bức tranh được khắc họa trên tranh là một nữ tử mặc lục sắc đạo bào đứng trước sơn môn hùng vĩ, vì các đệ tử truyền đạo. Thế nhưng vị nữ tử ấy với Ngu Chiêu lại giống nhau tới chín phần, điểm khác biệt duy nhất là trên mặt của nàng ta có một nốt chu sa ở dưới mắt phải.
Ngu Chiêu nhẹ nhàng chỉ tay xoa xoa nốt chu sa, đôi mắt lóe lên tia sáng. Nàng ta là ai? Nàng và Ngu Chiêu có mối quan hệ như thế nào? Ngu Chiêu lần đầu tiên sinh ra ý muốn tìm hiểu về thân thế của mình. Nàng trước kia cho rằng phụ mẫu đã chết bên trong chiến loạn năm đó, cho nên mới bỏ mặc nàng ta lang thang khắp nơi. Nhưng bây giờ nhìn thấy bức chân dung này, Ngu Chiêu không thể không tin nàng và nữ tử trong bức họa không có liên quan đến nhau.
Nếu như mẫu thân của nàng cũng là một tu sĩ, vậy tại sao lại vứt bỏ nàng? Phụ thân của nàng lại là người nào? Ngu Chiêu như đang nghĩ đến chuyện gì đó, nhãn quang đột nhiên định tại sơn môn đằng sau nữ tử trong tranh. Trung tâm sơn môn có một tấm bia đá, lờ mờ có thể thấy được ba cái chữ lớn. Ngu Chiêu tỉ mỉ quan sát một lát, mới có thể mơ hồ nhận ra hai chữ ở mặt trên là “Thủy Vân”.
“Thủy Vân?”
Nàng trong lòng nghĩ thầm. Lần này ngoài ý muốn thu hoạch được manh mối về thân thế của chính mình, cũng xem như chuyến đi này không vô ích.
“Quyển trục này ta sẽ lấy đi, ngươi lại chuẩn bị một bảo vật gia truyền cho nhà họ Vương của ngươi đi.” Ngu Chiêu nhìn về phía Vương Hữu Tài.
Vương Hữu Tài cười khổ. Hắn cũng không phải đối với việc Ngu Chiêu lấy đi quyển trục có ý kiến, hắn lúc đầu hô lên thân phận của Ngu Chiêu chính là vì muốn dùng quyển trục đổi lấy cái mạng của bản thân, đồng thời cũng muốn cùng Tiên nhân kết thiện duyên. Dù sau cũng có bao nhiêu người có đủ phúc để cùng Tiên nhân mặt đối mặt nói chuyện, chỉ sợ ngay cả những vương gia quyền quý kia cũng chẳng có nổi một cái cơ hội.
Hắn tựa hồ vì câu nói sau đó của Ngu Chiêu mà cảm thấy chua xót. Hắn mang cơ nghiệp của Vương gia phá không còn một mảnh, lại chẳng có bảo vật gì để lưu lại cho con cháu sau này. Chờ tới lúc xuống dưới hoàng tuyền, hắn lại càng không có mặt mũi với tổ tông. Vương Hữu Tài nắm chặt quả đấm, nhớ đến cái cảnh tượng trong quá khứ hắn trầm mê trong cờ bạc tới nỗi tán gia bại sản, hận không thể tự đánh chết bản thân.
Đột nhiên, có người đụng vào bả vai hắn một cái, Vương Hữu Tài quay đầu lại, liền thấy Tiền chưởng quỹ khập khiễng đứng dậy. “Đừng nghĩ nữa, Tiên nhân đi rồi.”
Vương Hữu Tài đột nhiên nhìn lại, quả nhiên chỗ Tiên nhân ngồi đã trống không rồi. Hắn không biết tại sao lại sinh ra cảm giác mất mát mãnh liệt, ngực như là đè vào một khối cự thạch, nặng nề rơi xuống.
Nặng sao? Vương Hữu Tài vô ý thức sờ vào ngực một cái. Linh châu?! Là một cái bao linh châu lớn! Nước mắt của Vương Hữu Tài không kìm nổi trào ra, hắn hướng tới chỗ Ngu Chiêu ngồi lúc nãy dập đầu ba cái.
“Đa tạ Tiên Nhân hai lần cứu mạng, ta nguyện lấy trường sinh bài vị cung phụng Tiên nhân, báo đáp ân đức Tiên nhân!”
0 comments