Vo Tinh Dao Chuong 071

By Quyt Nho - tháng 7 07, 2024
Views

Chương 71: Lại  gặp ác mộng

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

“ Phương sư đệ.” 

Chu Kim Việt nhếch lên một nụ cười ngượng ngùng: “ Tỷ  thật sự không biết Ngu sư muội đã đi đâu.” 

Phương Thành Lãng ánh mắt ảm đạm xuống: " Đệ đã làm phiền Chu sư tỷ rồi.” 

Vượt ngoài dự đoán của nàng, Phương Thành Lãng không cố đeo bám để tìm ra tung tích của Ngu sư muội, khi lấy được câu trả lời từ nàng liền xoay người rời đi. Chu Cẩm Việt nhìn bóng lưng hắn rời đi mà nàng lắc đầu. 

Phương Thành Lãng với bộ dạng đầy tuyệt vọng thất hồn lạc phách trở lại Độc Nguyệt Phong. 

Vào ba ngày trước, Thanh Diễn chân nhân rốt cuộc cũng đồng ý cho phép hắn tùy ý ra vào động phủ, nên hắn nghĩ đến việc tới thăm Ngu Chiêu. Kết quả, khi hắn đến chỗ nơi ở của Ngu Chiêu ở nội viện, phát hiện trong sân trống rỗng. Hắn đi hỏi thăm tin tức của mấy đệ tử nội môn, nhưng không ai trong số họ biết tung tích của Ngu Chiêu. Vì vậy, hắn chỉ có thể tìm đến Chu Kim Việt với hi vọng mong manh là sẽ biết tin tức. 

Giờ đây, hắn mờ mịt, ngơ ngác đứng tại sân luyện võ ở Độc Nguyệt Phong mà cảm thấy đỉnh núi khổng lồ, hoang vắng, quạnh quẽ đến đáng sợ. Hắn nhìn mãi cũng không thấy được sự yên bình khi xưa. Chính hắn không rõ bản thân có phải ngày ngày đều nhớ đến Ngu Chiêu không. 

Hắn lại gặp ác mộng. Lần này xuất hiện một số hình ảnh trong không gian tăm tối. Những người trong mộng vừa giống hắn xong lại như không phải hắn. Hắn vẫn luôn nổi tiếng là Quân tử kiếm của Ngũ Hành Đạo tông, nhưng khi đối mặt với tiểu lục, hắn biến thành một người khác. 

Tiểu lục xin hắn hoa đăng, hắn không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Tiểu lục mang đến cho hắn đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn không thèm nhìn liền ném xuống đất. Tiểu lục nhờ hắn chỉ dạy nàng kiếm thuật, hắn dùng kiếm làm bị thương cổ tay nàng, khiến nàng trong thời gian dài không thể cầm kiếm. Hết lần này đến lần khác, hắn nhìn trong mộng mình phụ ý tốt của tiểu lục, nhìn tiểu lục buồn bã, thương tâm mà lòng không sao kiềm chế được. 

Phương Thành Lãng không ngừng gào thét, đó không phải hắn, đó không phải hắn! Nhưng không ai có thể nghe thấy. Hắn bị rơi vào vũng lầy của sự tuyệt vọng. Hắn muốn vùng vẫy nhưng bất lực nhìn bản thân bị nhấn chìm dần. Đầu tiên là các đầu ngón tay, dần chuyển sang cánh tây rồi cuối cùng đến toàn bộ cơ thể đều run rẩy không ngừng. 

“Đại sư huynh”

Phương Thành Lãng chậm rãi ngẩng đầu. Thôi Ngọc vẻ mặt đầy lo lắng đứng trước mặt hắn. Phương Thành Lãng miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cố gắng gượng cười, nhưng thử mấy lần đều không thành công. Hắn dứt khoát không giả bộ nữa, khàn giọng nói: " A Ngọc” Phương Thành Lãng không thích dùng xưng hô của sư môn, hắn cảm thấy gọi như này có phần thân thiết như gia đình hơn. 

“Đại sư huynh, chúng ta đi tìm Ngu Chiêu trở về.”. Ánh mắt của hắn lộ ra chút hy vọng, rồi tối sầm, ảm đạm lại.

 Hắn ta lắc đầu cay đắng, "Tiểu Lục không muốn nhìn thấy chúng ta." 

"Muội ấy không muốn nhìn thấy chúng ta, cho nên chúng ta chỉ có thể tránh mặt muội ấy mãi mãi? Như vậy chúng ta vĩnh viễn không thể có được sự tha thứ của muội ấy." 

Thôi Ngọc thấy đại sư huynh dường như đã mất niềm tin vào việc tìm kiếm Tiểu Lục, bởi vậy mà sầu não, chán nản. Nhưng hắn cho rằng Ngu Chiêu không khải là người có tâm địa sắt đá. Chỉ cần họ tỏ ra đủ chân thành, Ngu Chiêu chưa chắc có ngày không thay đổi quyết định. Điều đó còn phụ thuộc vào sự chân thành của họ, liều chừng đó có đả động được đến Ngu Chiêu. 

Phương Thành Lãng trầm giọng nói:“Ngu Chiêu đã tu luyện Vô Tình đạo” 

Đồng tử của Thôi Ngọc khẽ run lên. Vô Tình đạo? Không có thể nào! Ngu Chiêu là một người nhạy cảm, đặt nặng cảm xúc, làm sao có thể lựa chọn tu luyện công pháp này được? 

Vẻ mặt hắn không dám tin: " Sư huynh, huynh đang đùa đệ.” 

Phương Thành Lãng biết chắc Thôi Ngọc sẽ không tin. Ví dụ như Thôi Ngọc quanh năm ẩn dật luyện đan, số lần gặp gỡ Ngu Chiêu mấy năm gần đây ít dần, nên đương nhiên không phát giác được sự thay đổi của Ngu Chiêu nhiều đến mức nào. 

Nếu như vào bốn năm trước, có ai đó bảo với hắn điều này, hắn sẽ nghĩ là họ đang đùa. Thật không may là không. Nhìn sự im lặng của Phương Thành Lãng, khiến Thôi Ngọc thấy sợ hãi. 

Hắn khó khăn mở miệng: " Ba năm trước?” Phương Thành Lãng gật đầu. Vẻ mặt Thôi Ngọc không còn sự thoải mái, thong dong nữa. Hắn là một nam tử thông minh, trước đây hắn bướng bỉnh, cố chấp không tin tưởng Ngu Chiêu sẽ từ bỏ tình nghĩa sư huynh muồi. Ngay lúc này, khi Phương Thành Lãng tiết lộ sự thật, hắn giờ phải thừa nhân sự quyết tâm rời đi của Ngu Chiêu. 

Hai người nhìn nhau đều không nói lên lời. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vẻ bối rối trên mặt Thôi Ngọc dần biến mất, thay vào đó hiện lên một ánh mắt quyết tâm: " Đại sư huynh, dù cho thế nào, đệ vẫn muốn đi gặp Ngu Chiêu.” 

Hắn muốn biết nguyên nhân vì sao Ngu Chiêu đưa ra quyết định này, đồng thời cũng muốn biết Đại sư huynh có phải rất tồi tệ trong mắt Ngu Chiêu hay không. Dưới sự ảnh hưởng từ lời nói của Thôi Ngọc, Phương Thành Lãng không khỏi dao động. Hắn thực sự không thể chấp nhận được việc đoạn tuyệt quan hệ với tiểu Lục, đời này không hẹn gặp lại nhau. 

Thôi Ngọc tính tình lạnh lùng, lại cực kỳ thông minh. Khi có đệ ấy ở đây, có lẽ hắn sẽ có cơ hội hóa giải với tiểu Lục. Phương Thành Lãng nặng nề gật đầu: " Được, huynh đi cùng với đệ.” 

Hai người thảo luận ngắn ngủi, cả hai quyết định sẽ khởi hành vào sáng ngày mai. Thôi Ngọc nghĩ rằng, đi khảo luyện nửa năm sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nên chuẩn bị cả thuốc cho tiểu sư muội thật kĩ càng. Rất may mắn, hắn cũng luyện chế không ít đan dược để bồi bổ cơ thể. Hắn lấy tử trong tủ thuốc những viên đan dược có thời hạn hai năm, đưa đến hang động của Diệp Tụng Tâm. 

Diệp Tụng Tâm tưởng hắn đến để hỏi tin tức của Ngu Chiêu, đang chuẩn bị tìm cái cớ để gạt cho xong chuyện. Tiện thể nghe được Thôi Ngọc muốn đi lịch luyện một thời gian. Lông mày Diệp Tụng Tâm khẽ nhảy lên. Bây giờ, người có tiếng nói cao nhất ở Độc Nguyệt Phong là Thôi Ngọc. Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình, giờ mục tiêu hiện tại là Thôi Ngọc. Thôi Ngọc sắp không còn ở Độc Nguyệt Phong, kế hoạch giành được thiện cảm từ Thôi Ngọc sẽ tan thành mây khói.  

Diệp Tụng Tâm dò xét biểu cảm của Thôi Ngọc, vừa giả bộ đáng thương nói: " Tứ sư huynh với mới xuất quan đã vội rời đi. Muội rất là lo lắng cho huynh.” 

Diệp Tụng Tâm đề xuất xin được đi cùng. Thôi Ngọc cau mày: " Tiểu sư muội, sức khỏe muội vừa mới khá lên, muội không nên làm bản thân mệt mỏi., nó cũng không cần thiết.” 

Diệp Tụng Tâm nắm lấy góc áo Thôi Ngọc, nũng nịu nói: " Có Tứ sư huynh, muội không ngại khó khăn.” 

Thôi Ngọc thấy nàng kiên trì muốn đi theo, đành phải nói mục đích của chuyến đi: " Tiểu sư muội, thật ra huynh cùng Đại sư huynh là chuẩn bị đi tìm Ngu Chiêu. Muội ấy hiện tại không có ở tông môn, chắc hẳn đã đi đâu đó lịch luyện rồi, bọn huynh rất lo lắng nên muốn đi xem tình hình ra sao.” 

Ý cười trong mắt Diệp Tụng Tâm nhạt dần, nàng tưởng rằng Thôi Ngọc đã rất lâu không hỏi thăm đến Ngu Chiêu, rằng hắn đã bỏ cuộc. Hóa ra trong thâm tâm vẫn nhớ đến Ngu Chiêu. 

Nếu đã có ý định vậy, nàng liền không để cho Thôi Ngọc đạt được mục đích: " Tứ sư huynh, huynh cứ mang theo muội với, muội cũng muốn góp một chút sức mình đi tìm Lục sư tỷ, chắc hẳn trong lòng tỷ ấy vẫn oán trách muội.” 

Diệp Tụng Tâm nói với đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc tới nơi. Thôi Ngọc đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Thôi Ngọc đối với vị sư muội này là thương tiếc hơn là yêu thương. Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp sư muội đây, bề ngoài so với Ngu Chiêu không khác biệt nhiều. Đều gầy gò, nhỏ nhắn giống như mèo con. 

Về sau, Ngu Chiêu được bọn hắn tỉ mỉ chăm sóc mà dần khỏe mạnh. Sự xuất hiện của sư muội này làm hắn nhớ đến đoạn hồi ức đó nên nhiều lúc cũng chú ý đến nàng nhiều. Chính vì lý do đó, nên hắn thấy mình đối xử với hai vị sư muội này không công bằng. Hắn vì Ngu Chiêu nên quan tâm đến nàng. Để bù đắp cho sự áy náy trong lòng, hắn không ngừng luyện chế đan dược để bồi bổ cơ thể tiểu sư muội. 

Thôi Ngọc nhìn sư muội đang mỉm cười trước mặt vì lời hứa của hắn, trong lòng đột nhiên cảm giác bối rối. Tiểu sư muội được hắn cung cấp đan dược bồi bổ lâu dài, thể chất ngày càng ổn định. Hắn giờ mới nhớ đến đã rất lâu không luyện chế đan dược cho Ngu Chiêu. Hắn sững sờ đứng tại chỗ. 

  • Share:

You Might Also Like

0 comments