Chương 76: Tiểu Công Tử Phong Dương
Người dịch: Quýt
—
Nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, Nguy Chiêu hơi nhíu mày. Vé bán hết rồi sao? Vậy chẳng phải nàng sẽ lỡ mất cơ hội mua được Thái Chân Thủy sao? Những tu sĩ vẫn đang xếp hàng chờ mua vé cũng đồng loạt la ó. Hiện trường náo loạn như một nồi cháo nóng.
“Yên tĩnh! Mọi người hãy bình tĩnh! Xin hãy nghe tôi nói một lời!” Thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, một người đàn ông trung niên bước lên bục bán vé, khí thế của tu sĩ Kim Đan lan tỏa vô thanh vô tức. Ngay lập tức, hiện trường vốn đang phẫn nộ trở nên lặng im như tờ.
“Tôi là Dư Chính Mậu, người phụ trách buổi đấu giá của Hắc Thủy Thành. Tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của chư vị. Thay mặt cho buổi đấu giá của Hắc Thủy Thành, tôi xin cảm ơn sự yêu mến của mọi người. Chính nhờ sự ủng hộ hết lòng của các vị mà các ghế thường mới nhanh chóng bán hết như vậy. Tuy nhiên, chư vị không cần phải lo lắng, vì ngoài ghế thường, chúng tôi còn chuẩn bị ghế cao cấp và ghế khách quý, vẫn còn đủ chỗ trống để mọi người yên tâm mua vé.”
Nguy Chiêu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đa số người vẫn nhíu chặt mày.
“Dư quản sự, ghế cao cấp và ghế khách quý này giá bao nhiêu?” Có người lớn tiếng hỏi.
Dư Chính Mậu cười, gương mặt hòa khí xuân phong: “Ghế cao cấp là mười viên linh thạch trung phẩm một ghế, còn ghế khách quý là mười viên linh thạch thượng phẩm.”
“Trời đất, mười viên linh thạch trung phẩm? Các người không đi cướp đi à?”
“Cả đời lão tử cũng chưa từng thấy mười viên linh thạch thượng phẩm!”
“Dư quản sự, ngài đang đùa chúng tôi đấy à?”
“…”
Giá cả mà Dư Chính Mậu đưa ra khiến mọi người sửng sốt đến độ suýt đánh rơi cằm. Phải biết rằng giá của một ghế thường chỉ là mười viên linh thạch hạ phẩm, nhưng khi lên ghế cao cấp thì giá tăng gấp một trăm lần, còn ghế khách quý thì tăng hẳn một vạn lần. Phần lớn những người xếp hàng ở đây đều là tán tu vô danh, một viên linh thạch hạ phẩm còn phải chắt chiu để dùng, huống hồ là bỏ ra mười viên linh thạch trung phẩm để chỉ đổi lấy tư cách tham dự đấu giá.
Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt Dư Chính Mậu vẫn không thay đổi, ông ta vẫn tươi cười giải thích: “Chư vị, giá cả của các buổi đấu giá lớn đều như thế này, không phải Hắc Thủy Thành cố ý định giá cao để kiếm lời từ mọi người đâu. Chúng tôi chỉ làm theo quy định, mong chư vị thông cảm.”
“Dư quản sự, ngài không cần giải thích với bọn họ đâu. Họ chỉ là một đám nghèo kiết xác! Ta không giống họ, ta muốn mua ba vé ghế cao cấp, ta và hộ vệ nhà ta mỗi người một ghế!” Cùng với tiếng nói ngạo mạn, ba bóng người quen thuộc chen ra khỏi đám đông, tiến đến trước mặt Dư Chính Mậu.
Nguy Chiêu nhíu mày, khẽ chậc lưỡi. Gã nhà giàu này xuất hiện đúng lúc thật, một phát đã đẩy sự phẫn nộ của mọi người đối với buổi đấu giá sang cho bọn họ. Dư Chính Mậu hẳn đang cảm thấy muốn ôm lấy gã mà hôn vì vui sướng đây.
Quả nhiên, ánh mắt Dư Chính Mậu nhìn ba người này sáng rực. Đây là từ đâu đến một tên ngốc đúng lúc quá thể, đúng là mưa đúng lúc trời khát!
“Vị khách này phong thái bất phàm, xin hỏi quý tính ngài?” Dư Chính Mậu niềm nở hỏi.
Gã nhà giàu hếch cằm tự đắc, một hộ vệ trung thành lập tức tiến lên giới thiệu: “Công tử nhà ta họ Phạm, là đích trưởng tử của Phạm gia - gia chủ Phong Dương Thành! Người ta thường gọi ngài là Tiểu Công Tử Phong Dương!”
Dư Chính Mậu: …
Nguy Chiêu: …
Mọi người tại hiện trường: …
Mẹ nó, đây là thằng ngốc từ đâu ra vậy!
“Khiêm tốn! Khiêm tốn chút!.” Phạm công tử vẫy tay, khóe mắt khóe mày đầy sự tự đắc không thể che giấu.
Dư Chính Mậu ngẫm nghĩ một hồi, cố hết sức vẫn không nhớ nổi Phong Dương Thành nằm ở đâu, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp phối hợp: “Thì ra ngài chính là Tiểu Công Tử Phong Dương lừng danh, hân hạnh hân hạnh!”
Phạm công tử càng phấn khích: “Thì ra Dư quản sự cũng từng nghe qua danh tiếng của ta!”
Dư Chính Mậu hơi khựng lại: “Đương… nhiên rồi.”
“Ha ha ha ha, thực ra ta cũng không lợi hại như người ta đồn đại đâu, chỉ là có chút tài, có chút đẹp trai, có chút nhiều linh thạch hơn người khác thôi.” Phạm công tử cười lớn.
“Trời ơi, nắm tay ta không nhịn nổi rồi, muốn đấm người quá!” Một nữ tu đứng trước Nguy Chiêu đột ngột thốt lên.
“Thật không dám giấu, ta cũng không chịu nổi nữa rồi.” Một trung niên nam tử đứng cách đó không xa âm thầm nắm chặt tay.
Mọi người nhìn Phạm công tử với ánh mắt dần lộ sát khí.
Phạm công tử vẫn không biết gì, tiếp tục khoe khoang chiến tích với Dư Chính Mậu. Dư Chính Mậu muốn lợi dụng gã để thu hút sự phẫn nộ của mọi người nhưng cũng không muốn nhìn thấy gã bị đánh chết tại chỗ. Ngay lúc Phạm công tử đang chuẩn bị nói tiếp, Dư Chính Mậu nhanh nhẹn chen lời, “Phạm công tử, ngài là quý nhân như vậy, nhất định không thể bỏ qua buổi đấu giá này, chi bằng để ta giúp ngài giữ chỗ trước, càng sớm thì chỗ càng gần sân khấu.”
“Tốt lắm!” Phạm công tử cảm thấy được chiều chuộng, khoát tay để hộ vệ lên trả linh thạch.
Ngay lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Nguy Chiêu từ trong đám đông vang lên: “Ghế cao cấp mà làm sao xứng với Phạm công tử, ta nói ghế khách quý mới là nơi mà Phạm công tử nên ngồi.”
Mọi người đều ngẩn ra, khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo.
“Đúng, đúng, đúng, Dư quản sự, sao ngài có thể để Phạm công tử ngồi ghế cao cấp? Mau chuẩn bị ghế khách quý đi, tìm kiệu tám người nâng rước Phạm công tử vào!”
“Không thể nào? Phạm công tử không mua nổi vé ghế khách quý à? Tiểu Công Tử Phong Dương chỉ có thế thôi sao?”
“Phạm công tử, chúng ta chưa từng thấy ai mua vé khách quý, ngài làm ơn hãy cho đám nghèo chúng ta mở mang tầm mắt đi!”
“…”
Hộ vệ đang móc tiền ra thì khựng lại, khó xử nhìn chủ nhân của mình. Mặt Phạm công tử xanh lè rồi lại trắng bệch. Hắn là đích tử duy nhất của gia chủ Phạm gia ở Phong Dương Thành, từ nhỏ muốn gì được nấy, đương nhiên linh thạch cũng không thiếu. Nhưng Phạm gia ở Phong Dương Thành chỉ là một tiểu gia tộc có chút tiếng tăm, gia sản không được gọi là dồi dào. Tuy rằng hắn được cưng chiều, nhưng tài nguyên mà gia tộc cung cấp cũng có hạn. Hiện giờ tất cả số linh thạch hắn mang theo cũng chỉ đủ để mua năm vé khách quý. Nếu đem phần lớn linh thạch tiêu vào vé vào cổng, thì hắn sẽ chẳng còn cách nào mang được thứ gì tốt về nữa.
“Phạm công tử, thực ra ghế cao cấp và ghế khách quý cũng không khác nhau mấy, nếu như ngài thiếu linh thạch…” Dư Chính Mậu ra vẻ khó xử, cố tình thả mồi nhử.
“Ai nói ta thiếu tiền!” Phạm công tử vừa nghe đã lập tức khó chịu. Hắn đường đường là Tiểu Công Tử Phong Dương, điều hắn cần chính là thể diện! Linh thạch thôi mà, hắn chi được!
“Công tử!” Hai tên hộ vệ bị dọa chết khiếp, định ngăn cản hành động của hắn.
Phạm công tử đẩy hộ vệ sang một bên, khí phách nói: “Lấy vé khách quý cho ta! Ba vé!”
"Tốt! Đây là ba vé khách quý!" Nụ cười của Dư Chính Mậu muốn kéo tới tận mang tai rồi. Mẹ ơi! Hôm nay hắn nhất định phải gặp được may mắn, gặp được cao nhân giúp đỡ! Quý nhân mặc dù không thông minh lắm nhưng lại sẵn sàng bỏ tiền ra vì hắn! Một câu nói khiến người thiếu niên này phải bỏ ra ba mươi tệ đá linh thạch cao cấp cho mình! Hắn quả là một thiên tài!
0 comments