Vo Tinh Dao Chuong 085

By Quyt Nho - tháng 7 08, 2024
Views

Chương 85: Phải thêm tiền

Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt

“Trước đó các ngươi không phải còn rất nhiều điều muốn nói sao? Giờ sao lại câm lặng rồi? Hả? Điền sư huynh? Quách sư huynh?” 

Vương Khiêm vẫn không thể dập tắt ngọn lửa giận dữ trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía Điền Hán và Quách Minh Ân đang im lặng. Hai người bị gọi tên liếc nhau, đều nhìn thấy sự hối tiếc trong ánh mắt đối phương. Họ không ngờ Ngu Chiêu lại tỏ ra cứng rắn đến vậy, không hề nể mặt họ chút nào. Bây giờ không chỉ không trả được thù, mà còn mất mặt hoàn toàn.

Quách Minh Ân cố gắng mở miệng: “Vương Khiêm sư đệ, người như Ngu Chiêu hẹp hòi, cay nghiệt, cho dù có sư phụ là Thanh Diễn Chân Nhân, sau này cũng không thể thành tài.”

“Điền sư huynh nói đúng, Vương Khiêm sư đệ đừng vì một kẻ tiểu nhân mà nổi nóng, không đáng đâu.” Điền Hãn cũng lên tiếng khuyên nhủ.

“Không được!” Vương Khiêm trừng mắt dữ dằn nhìn họ, ánh mắt lạnh lẽo, “Các ngươi có thể nuốt trôi cơn giận này, nhưng ta thì không! Ngu Chiêu dám động vào ta thì phải trả giá!”

Hai người kinh hãi.

“Vương Khiêm sư đệ! Ngu Chiêu là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, lại có sư phụ là một tu sĩ Hóa Thần, ngươi đừng kích động!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Vương Khiêm sư đệ, hai năm nữa là đại hội tu chân giới rồi, đến lúc đó ngươi dạy dỗ nàng ta cũng chưa muộn!”

Vương Khiêm cười lạnh lùng: “Các ngươi nghĩ ta ngu đến mức tự tay ra mặt sao?”

Vương Khiêm không hề tự phụ cho rằng mình đủ sức đối đầu với thế lực hùng mạnh của Ngũ Hành Đạo Tông. Trong thâm tâm, hắn đã ấp ủ một kế hoạch tinh vi, chỉ khi nào Điền Hán và Quách Minh Ân đồng ý hợp tác, hắn mới chịu chia sẻ. Hai người kia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bởi họ thật sự lo sợ Vương Khiêm sẽ liều lĩnh đối đầu với Ngu Chiêu mà bất chấp hậu quả..

Điền Hán nhanh trí thăm dò: “Xem ra Vương Khiêm sư đệ đã có kế hoạch, không biết có cần ta giúp sức chỗ nào không? Ta tuyệt đối không từ chối!”

Quách Minh Ân cũng chậm một bước, bày tỏ lòng trung thành với Vương Khiêm. Vương Khiêm nở nụ cười: “ Hai vị sư huynh đã chủ động nói vậy, ta cũng không tiện từ chối, thật ra có một số việc cần các ngươi giúp đỡ...”

Ban đầu, Điền Hán và Quách Minh Ân còn cười, nhưng càng nghe càng cảm thấy không ổn. Ý của Vương Khiêm là để họ bỏ tiền bỏ công, còn hắn thì đứng sau quan sát. Một khi sự việc bại lộ, hai người họ sẽ trở thành kẻ chịu tội.

“Cái này...” Điền Hán và Quách Minh Ân vốn là những kẻ khôn ngoan, chưa cần nghe hết họ đã nhận ra sự nguy hiểm, trên mặt lộ vẻ chống đối. Vương Khiêm sắc mặt trầm xuống: “Sao? Hai vị sư huynh không định giúp ta việc này sao? Nếu không vì các ngươi, ta làm sao lại đối đầu với Ngu Chiêu? Đừng có qua cầu rút ván!”

Lời đe dọa trong giọng của Vương Khiêm không hề che giấu. Trong mối quan hệ giữa ba người, hắn luôn ở vị trí trên. Hơn nữa, hắn cũng không sai, Điền Hán và Quách Minh Ân tưởng rằng khiến hắn đối đầu với Ngu Chiêu thì mình có thể đứng ngoài cuộc, nghĩ như vậy thật quá đơn giản. Hắn sẽ không để hai người thoát thân dễ dàng như vậy. Điền Hán và Quách Minh Ân nghe ra sự quyết tâm của Vương Khiêm, hai người cười khổ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Tốt lắm, ta sẽ nói các ngươi phải làm thế nào. Vạn Bảo Các có một tổ chức tình báo tên là Ám Các...”

...

Ám Các ở Hắc Thủy Thành.

Cầu Đạo Nhân liếc nhìn người mặc áo đen chỉ lộ ra đôi mắt trong căn phòng kín bưng, rồi cúi đầu xem xét nhiệm vụ mà người đó đưa vào, khóe mắt khẽ giật. Hành động tự lừa mình dối người của đối phương quả là khiến ông mở mang tầm mắt. Ai dám giao nhiệm vụ truy sát Ngu Chiêu vào lúc này chứ. Ngoài người của Thanh Mộc Môn, không còn ai khác. Tuy nhiên, không thể không nói người của Thanh Mộc Môn thật gan dạ, dám ban lệnh truy sát đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông. Đây là lần đầu ông gặp.

Ngay từ khi bước vào Ám Các, Điền Hán đã rất lo lắng. Thấy Ám Các mãi không phản hồi, hắn càng sốt ruột, vô thức muốn rời khỏi phòng. Lúc này, một tấm thẻ gỗ từ khe cửa bay ra, giữ chân hắn lại. Điền Hán vội vã nhận lấy tấm thẻ và nhìn vào, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Trên tấm thẻ chỉ viết ba chữ lớn: “Phải thêm tiền!”

Điền Hán do dự một lát. Hắn hiểu rõ ý đồ của Ám Các: chúng muốn thêm tiền. Việc truy sát đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Đạo Tông vốn là nhiệm vụ đầy rủi ro, chỉ những kẻ liều lĩnh mới dám nhận. Vương Khiêm đã tiêu tốn hết tài sản để mua đan phương, còn linh thạch đăng ký nhiệm vụ cũng do hắn và Quách Minh Ân đóng góp. Giờ đây, Ám Các lại đòi thêm tiền, và hiển nhiên gánh nặng lại đè lên vai hai người họ. Dù không muốn, nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Vương Khiêm, Điền Hán đành chấp nhận. Hắn rời đi, bóng lưng lộ rõ vẻ bất mãn.

Cầu Đạo Nhân nhìn đống linh thạch trên khay, khẽ cười ẩn ý. Ám Các quả là thông minh. Trước khi Điền Hán đến, chúng đã điều tra kỹ về Ngu Chiêu. Thân phận đệ tử thân truyền của nàng giờ đây chẳng còn giá trị gì nữa. Nàng chỉ còn là một nội môn đệ tử không có thầy chỉ dẫn. Dựa vào điều này, Ám Các mới dám nhận nhiệm vụ do Điền Hán giao phó. Nếu không thì chẳng ai muốn vì vài viên linh thạch mà mạo hiểm đắc tội với người đứng đầu tu chân giới, điều này thật quá không đáng. 

Còn việc có gây thù với Ngũ Hành Đạo Tông hay không... Ánh mắt của Cầu Đạo Nhân thoáng hiện lên một tia u ám. Ám Các chỉ giúp hoàn thành nhiệm vụ, nếu Ngũ Hành Đạo Tông có tìm cũng nên tìm đến Thanh Mộc Môn mà gây phiền phức.

"Khụ, khụ." Phương Thành Lãng bất chợt tỉnh giấc, hơi thở gấp gáp. Một giọt mồ hôi từ trán chậm rãi chảy xuống. Hắn vô lực đưa tay lên che mặt. Hắn lại gặp ác mộng rồi. Phương Thành Lãng ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra sân sau của khách điếm. Đêm lạnh như nước. Hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, gương mặt biểu lộ cảm xúc mơ hồ khó đoán. Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng khó nhận ra. Hắn không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào khoảng không.

"Đại sư huynh." 

Thôi Ngọc nhìn vào ánh mắt trống rỗng của Phương Thành Lãng, không khỏi lo lắng. Từ khi họ rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, trạng thái của đại sư huynh ngày càng tồi tệ, điều này làm hắn lo lắng. Vừa nãy vô tình thấy bóng dáng đại sư huynh từ cửa sổ, hắn liền vội vàng đuổi theo. 

Phương Thành Lãng khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

"Đại sư huynh, huynh có thể nói cho đệ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Huynh có biết huynh đang làm gì không?" 

Thôi Ngọc vốn không phải là người hay can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mỗi người trên Độc Nguyệt Phong đều có ý nghĩa quan trọng đối với hắn. Hắn không thể chỉ đứng nhìn đại sư huynh tiếp tục sa sút như vậy, ta muốn giúp sư huynh giải thoát khỏi gông xiềng trong lòng. Phương Thành Lãng vẫn im lặng, chỉ có ánh mắt thêm phần u uất.

"Đại sư huynh." 

Vẻ mặt lạnh lùng của Thôi Ngọc hiện lên chút lo âu. Cuối cùng, Phương Thành Lãng quay đầu nhìn cậu một cái. Ánh mắt của Phương Thành Lãng khiến Thôi Ngọc toàn thân run rẩy, bất giác nảy sinh một cảm giác sợ hãi không rõ nguyên do.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments