Vo Tinh Dao Chuong 083

By Quyt Nho - tháng 7 08, 2024
Views

Chương 83: Gậy ông đập lưng ông

Người dịch: Dũng

Beta: Quýt

Lúc này, Trần Thiên Đông tại một nơi khác trong lòng mê mang còn nhiều hơn cả Vương Khiêm. Hắn từng nghĩ qua, Ngu tiền bối nếu không xuất thân từ thế gia vọng tộc thì cũng từ các tông môn tu tiên, nhưng vào khoảnh khắc này hắn phát giác hắn đã đánh giá thấp Ngu tiền bối. Ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch, có bán cả Trần gia cũng không bằng nhiêu đó. Đây là lão Trần gia bốc khói xanh, mới để Ngu tiền bối tuyển thương đội Trần gia bọn họ. Vài chục năm qua đi, Trần Thiên Đông vẫn như cũ không thể quên đên cú sốc Ngu Chiêu mang tới cho hắn. 

Phạm công tử và hai tên thị vệ của hắn trốn trong góc xó rùng mình. Tới tận lúc này, người ngốc mới nhìn không ra thân phận của Ngu Chiêu không tầm thường. Bọn hắn thiếu chút đã phát sinh xung đột với Ngu Chiêu, bây giờ nghĩ lại lại thấy rùng mình.

 “Ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch, vị khách quý số 199 ra giá ba ngàn khối thượng phẩm linh thạch!” Phù Dung cực kì kích động, suýt nữa hét bể họng. 

Nàng ta chắc chắn vạn phần, đây chính là ngày huy hoàng nhất trong sự nghiệp đấu giá của nàng ta! Nàng ta một bên nhắc lại Ngu Chiêu báo giá, một bên hàm ý mong đợi nhìn về Vương Khiêm. Đến lúc này bên trong đấu giá đại sảnh người duy nhất có thể cùng Ngu Chiêu cạnh tranh chỉ có thể là hắn thôi. 

Vương Khiêm cắn chặt răng, không dám quyết định. Gia thế Vương Khiêm so với Ngu Chiêu còn tốt hơn một bậc. Phụ mẫu của hắn đều là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, còn có một vị lão tổ tông rất cưng chiều hắn, thiên tư của bản thân cũng không tồi, bằng không cũng sẽ không trở thành Đan Đường đệ tử quý giá nhất bên trong Thanh Mộc môn. Cho dù như vậy, 3000 khối thượng phẩm linh thạch đối với hắn mà nói vẫn không phải là con số nhỏ. 

Nhưng cái tứ phẩm đan phương này đối với hắn cũng mười phần quan trọng, có thể giúp hắn bộc lộ hết khả năng trong kỳ sát hạch Đan Đường đệ tử. Hắn không muốn cái cơ hội trở thành Thanh Mộc Môn thiếu môn chủ rơi vào kẻ khác, nhất là cái tên Mộc Dã trước giờ tranh giành vị trí đó với hắn. 

Vương Khiêm trải qua một loạt đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cắn răng từng câu từng chữ nói: “3050 khối.” 

Đây vẫn như cũ là một cái giá rất cao, nhưng không hiểu tại sao mọi người đều cảm giác có chút thất vọng. Rõ ràng Vương Khiêm tung ra cái giá cao hơn, nhưng lại mất đi khí thế, bị Ngu Chiêu áp chế đi mấy phần. Mọi người lại bắt đầu hướng ánh nhìn về Ngu Chiêu. Nàng sẽ không tiếp tục ra cái giá khác chứ? 

Đáp án là không. 

Cái giá mà Vương Khiêm đưa ra dễ thấy đã chạm tới cực hạn, nếu cứ tiếp tục ra giá cao hơn, cho dù hắn muốn cũng lực bất tòng tâm. Ngu Chiêu từ đầu đến cuối cũng là mục đích để Vương Khiêm trải qua cái cảm giác bị người khác ác ý tăng giá. Cho nên, nàng cười cười, môi lặng thinh khép lại. “Ta rút lui.” 

Lời rút lui của Ngu Chiêu nói ra rất dứt khoát, so với cái tư thái nửa bước không lùi hồi nãy của nàng khác biệt rõ ràng, tất cả mọi người đều giật mình. Vương Khiêm chết lặng một lát, lập tức hiểu ra Ngu Chiêu chính là cố ý nâng giá cho hắn, nổi đóa đùng đừng đứng dậy, “Ngu Chiêu! Ngươi chơi ta!” 

Mọi người mắt sáng lên. Thì ra bọn hắn quen biết nhau sao. Xem ra có kịch xem rồi. Tuy Ngu Chiêu với Vương Khiêm đều là hai người xa lạ, nhưng Vương Khâm có thể chính xác hét ra tên của Ngu Chiêu, điều này càng tiện chứng tỏ hắn trước đây là ác ý tăng giá. 

Ngu Chiêu thần sắc lạnh nhạt:”Ta chỉ là lấy gậy của người đập lưng người thôi, đạo hữu tại sao lại tức giận?” 

Nói cho đúng thì cũng là Vương Khiêm trêu chọc Ngu Chiêu trước, Ngu Chiêu chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng, đáp lễ hắn mà thôi. “Ngươi! Ngươi vu khống!” 

Vương Khiêm làm sao lại có thể nguyện ý thừa nhận hắn lừa người không thành, ngược lại còn bị Ngu Chiêu tàn nhẫn lừa hắn một vố, chỉ có thể cắn răng cố cãi. 

Ngu Chiêu nhún vai một cái, ngữ điệu thong thả, “Vậy ta cũng có thể nói vừa nãy ta chỉ là đang bình thường báo giá, hoàn toàn không có ác ý lừa ngươi.” 

“Ngươi!” Vương Khiêm nói không nên lời, tức tím cả mặt. 

Phạm công tử thấy thế thì cực kì khoái chí, hận không thể đứng lên hò hét cổ vũ cho Ngu Chiêu. Một vài người trong các gia tộc lớn cũng sớm đã cảm thấy không vừa mắt với cái thái độ kiêu căng của Vương Khiêm, nhìn thấy hắn bị Ngu Chiêu giáo huấn trước mặt mọi người, thầm lặng hài lòng. 

“Vương Khiêm sư đệ, chúng ta thân là đại trượng phu, đại nhân vật rộng lượng, cớ gì phải so đo với nàng ta.” 

“Đúng vậy, Vương Khiêm sư đệ, có vài người thực lực không mạnh, cũng chỉ dám dùng mưu mô xảo quyệt để đối phó thôi.” 

Điền Hãn và Quách Minh Ân đều là tay chân của Vương Khiêm, tự nhiên muốn nói chuyện với hắn, chỉ là vừa mở miệng đã đắc tội với hầu hết nữ tu ở trong đây. Đến cả Phù Dung đang đứng trên bục đấu giá hội cũng mờ nhạt nụ cười dần. 

Ngu Chiêu nhẹ nhàng ồ một tiếng, “Ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là các ngươi sao. Thật không hổ là nam tử đội trời đạp đất, co được giãn được, ngay cả lúc chạy trốn cũng chạy hơn hơn cả nữ tử, bỏ lại xa tiểu sư muội rồi.” 

“Ăn nói xằng bậy!” 

“Ngậm máu phun người!” 

Điền Hãn và Quách Minh Ân cũng nhảy dựng lên. Ánh mắt hai người bốc lửa nhìn về phía Ngu Chiêu, hận không thể nhào lên chặn cái họng của nàng lại. 

Mọi người cho dù tận lực che giấu, nhưng vẫn có thể bắt gặp vài tia khinh bỉ thoáng qua trong mắt bọn họ. Tuy rằng bọn hắn đang trong thời khắc đối mặt với nguy cơ sinh tử, rất có khả năng biểu hiện giống như Điền Hãn hai người đó, nhưng mà điều đó hoàn toàn không ngăn cản bọn hắn phê phán hai người bọn hắn. Vương Khiêm không chịu được cau mày lại. 

Hắc Thủy Thành đấu giá hội thấy mùi thuốc súng giữa bốn người bọn họ càng ngày càng đậm, liền nhanh chóng phái người đi hòa giải, khuyên can mãi mới trấn an được ba người bọn Vương Khiêm, đấu giá hội như vậy mới có thể thuận lợi kết thúc. 

“Ngu tỷ tỷ, Ngu tỷ tỷ! Tỷ lợi hại quá, ba người bọn họ hợp lại cũng không phải đối thủ của tỷ! Hừ, ai biểu bọn hắn dám coi thường nữ tử, đáng đời…” 

Ngu Chiêu tay cầm hai tờ chứng từ, dự định đi nhận vật phẩm mà nàng đấu giá được. Mạnh Nguyệt như một cái đuôi ve vẩy ở thân sau của nàng, cái miệng một khắc cũng không dừng lại. 

“Ngu cô nương, lối này.”

 Nhờ phúc của Vương Khiêm mà tên tuổi của Ngu Chiêu giờ đây không người nào tham gia đấu giá hội là không biết. Ngu Chiêu được phương hội đấu giá cung kính mời tới một gian phòng trên tàu. 

Dư Chính Mậu canh giữa ở cửa phòng, gặp được hai người Ngu Chiêu và Mạnh Nguyệt, nở một nụ cười nhiệt tình chào đón. “Ngu cô nương, lại gặp nhau rồi.” 

Dự Chính Mậu vô cùng may mắn bởi vì lúc trước kết được thiện duyên, không có thu linh thạch của Ngu Chiêu, Ngu Chiêu chính là quý nhân của Dư Chính Mậu hắn ta. 

“Dư quản sự” Ngu Chiêu cười nhẹ đáp lại.

 Dư Chính Mậu ân cần dẫn hai người Ngu Chiêu vào gian phòng, đợi sau khi hai nàng ngồi xuống, hắn cười ha ha kêu người khác mang vật phẩm Ngu Chiêu đấu được mang lên. 

“Ngu cô nương, Tử Hồ Huyễn Khí* và Thái Chân Thủy đều đã ở đây rồi, mời ngài kiểm tra.” 

*Tên của cái ấm màu tím được đấu giá

Ngu Chiêu quét thần thức thoáng qua, xác nhận hai cái vật phẩm đều không có vấn đề, sau đó liền lấy linh thạch từ trong nhẫn trữ vật ra. Những viên linh thạch trong suốt long lanh xếp chồng lên trên mặt bàn, tỏa ra khí tức quyến rũ. Mạnh Nguyệt khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lại véo đùi một cái, mới miễn cưỡng không để bản thân mất kiểm soát. 

Dư Chính Mậu bất ngờ, liên tục khoát tay: “Ngu cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải đến đây để lấy linh thạch, ta cho rằng Ngu cô nương tạo nên ảnh hưởng đối với đấu giá hội, Hắc Thủy thành đấu giá phương hội quyết định miễn phí hai vật phẩm mà Ngu cô nương đấu giá được, bày tỏ tạ ý. “

Mạnh Nguyệt nghe thấy Dư Chính Mậu giải thích, hâm mộ tới mức nước mắt kém chút từ khóe miệng chảy ra. Một cái Tử Hồ Huyễn Khí, lại thêm một bình Thái Chân Thủy, giá trị có thể lên đến gần hai trăm khối thượng phẩm linh thạch, vậy mà cứ thế tặng đi rồi. 

Ngu Chiêu cũng bất ngờ một lát, nàng lưỡng lự một lát, lắc đầu nói “Không làm không nhận lộc, thứ lỗi ta không thể nhận.”

Một vé ghế cao cấp, giá bán chỉ có 10 khối trung phẩm linh thạch, gần như không đáng nhắc đến đối với một nhà đấu giá, nàng thu cũng đã thu được rồi. Nhưng hai kiện đấu giá phẩm này, bất kể là nói về ý nghĩa hay giá cả, đều khác với các ghế ngồi cao cấp, nhưng mà Ngu Chiêu cũng không muốn bởi vì cái này đối với Hắc Thủy Thành đấu giá hội có liên hệ mật thiết. Có những lúc những món vật miễn phí lại là đắt nhất.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments